Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 417: khải linh cảnh quả cầu năng lượng ( bên dưới )

Chương 417: Quả cầu năng lượng Khải Linh cảnh (Phần dưới)
Ngủ ròng rã một ngày, Kim Tiểu Xuyên, Sở Bàn Tử cùng Mặc Mặc xem như đã hết buồn ngủ.
Ba người từ chối ý định muốn tới tiểu viện của mình uống rượu của bọn người Lỗ Bi Hoan, Thái Kim Lôi.
Họ trở lại nơi ở riêng của mình, rồi cài cửa lại.
Điều này khiến Lỗ Bi Hoan và Thái Kim Lôi ở ngoài viện cảm thấy ba tên tiểu gia hỏa này sức sống không đủ.
Đêm tối đẹp đẽ, các ngươi lại tinh thần như thế, sao có thể không uống rượu chứ?
Vẫn là ở trong gian phòng của Kim Tiểu Xuyên.
Ba người ngồi xếp bằng.
Mặc Mặc tiểu sư muội đã dùng ba đạo ngăn cách trận pháp, phong kín cả cửa ra vào.
Trên mặt bàn, hai viên quả cầu năng lượng ba màu tròn vo trông đặc biệt mê người.
Kim Tiểu Xuyên dùng hai ngón tay nhặt lên một viên hạt châu.
Nhìn từ bề ngoài, nó đẹp hơn rất nhiều so với quả cầu năng lượng Khai Mạch cảnh.
Chỉ là đáng tiếc, vào đi săn doanh nhiều ngày như vậy, cũng đã trải qua mấy trận chiến đấu, đây mới là lần đầu tiên gặp được đệ tử Huyết Hà Tông.
Kết quả lại còn để hai tên đối thủ chạy thoát.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Ai bảo cảnh giới hiện tại của mấy người Kim Tiểu Xuyên cũng đều chỉ là Khải Linh cảnh nhất trọng đâu.
Không được, vẫn phải tranh thủ thời gian tấn thăng mới được.
Hy vọng hai viên quả cầu năng lượng này có thể giúp sư huynh muội chúng ta nhất cử xông phá đạo cửa thứ nhất.
Xem thử, có thể tiến vào một không gian như thế nào?
Lại có thể cảm ngộ được năng lực ra sao?
Trên mặt ba người đều lộ vẻ vui mừng mong đợi.
“Đùng -----”
Kim Tiểu Xuyên hai ngón tay dùng sức.
Quả cầu năng lượng vỡ ra ----
Một luồng năng lượng linh lực khổng lồ, trong nháy mắt, liền tràn ngập cả căn phòng.
Năng lượng dồi dào đến mức khiến không khí trở nên có chút sền sệt.
Không ai nói lời nào, tất cả đều vận chuyển công pháp, lượng lớn năng lượng liền rót vào trong cơ thể.
Kim Tiểu Xuyên cảm nhận được cây táo trong đan điền, tốc độ luyện hóa linh lực có tăng lên rõ rệt.
Năng lượng sau khi luyện hóa vẫn không ngừng tràn vào bên trong ẩn mạch trong thân thể hắn.
Vốn ẩn mạch của chính hắn cũng có chút tà môn, cành nhánh quá nhiều, thời gian lâu như vậy, ẩn mạch giống như đại thụ này dường như mới chỉ được một nửa.
Dựa theo tốc độ này, không biết bao lâu mới có thể lấp đầy hoàn toàn.
Sau ba canh giờ ----
Năng lượng trong phòng biến mất không còn thấy gì nữa.
Kim Tiểu Xuyên mở to mắt:
“Sở sư đệ, tiểu sư muội, cảm giác thế nào, thu hoạch có nhiều không?”
Sở Bàn Tử nói:
“Thu hoạch là nhất định có, ta cũng có thể cảm giác được linh lực trong cơ thể gia tăng, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của cái cửa thứ nhất kia.”
Mặc Mặc cũng gật đầu:
“Sư huynh, ta cũng vậy, không tìm thấy cửa thứ nhất ở đâu cả.”
Kim Tiểu Xuyên vừa rồi cũng không tìm thấy, trực giác cho hắn biết, tấn thăng Khải Linh cảnh cần năng lượng nhiều hơn rất nhiều so với Khai Mạch cảnh.
Nếu không, vì sao ở Phượng Khánh phủ rất nhiều người cảnh giới Khải Linh nhất trọng, đều trải qua bảy tám năm, mà vẫn còn rất nhiều người không tấn thăng được lên nhị trọng?
“Đừng nóng vội, chúng ta vừa mới tấn thăng Khải Linh cảnh không bao lâu, tích lũy linh lực còn chưa đủ.
Bất quá, nếu đến chiến trường, lại có cơ hội gặp được người của Huyết Hà Tông, vậy chắc chắn sẽ tấn thăng nhanh hơn nhiều so với những người khác.”
Mấy người trong phòng đứng dậy, hơi hoạt động thân thể một chút.
Kim Tiểu Xuyên bóp nát quả cầu năng lượng thứ hai ----
Ba canh giờ nữa trôi qua.
Sở Bàn Tử cùng Mặc Mặc cảm giác được linh lực lại tăng lên rất nhiều so với trước đó, nhưng vẫn không cách nào cảm nhận được vị trí cửa thứ nhất.
Bên phía Kim Tiểu Xuyên lại càng như vậy.
Mỗi một lần hắn tăng cảnh giới, năng lượng cần thiết đều nhiều hơn so với người khác.
Chắc hẳn sau khi tiến vào Khải Linh cảnh thì lại càng như vậy.
Ai.
Nếu dựa theo các tu sĩ bình thường khác, cần mỗi ngày lợi dụng thời gian, không ngừng ngồi xuống hấp thu linh khí, sau đó luyện hóa thành linh lực.
Mấy người bọn hắn bây giờ hấp thu quả cầu năng lượng, đã bớt đi khâu trung gian.
Bất đắc dĩ là chỉ có hai viên hạt châu này.
Xem ra, muốn nhanh chóng tấn thăng, còn phải đến bãi săn nhiều hơn mới được.
Chỉ có như vậy mới có thể tìm được người của Huyết Hà Tông.
Bất quá đây cũng là mâu thuẫn, dù sao đệ tử Huyết Hà Tông trên chiến trường, điểm chiến lực nhìn qua đều rất cao.
Ngay cả nữ nhân linh thể của Sở Bàn Tử có thể phát huy tác dụng cũng là có hạn.
Ngược lại là Kim Long của tiểu sư muội, có thể khai phá một chút chiến lực.
Nhưng chiến lực của Kim Long linh thể cũng bị chiến lực bản thân của tiểu sư muội hạn chế.
Đối phó tu sĩ cấp thấp thì được, vạn nhất gặp phải toàn là ngũ trọng trở lên, cũng là phiền phức.
Liên tiếp hai ngày.
Mấy người Kim Tiểu Xuyên bọn hắn chính là ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn.
Cũng không có chuyện bị điều đi bãi săn.
Hiện tại, thời gian của ba người bọn họ là tự do.
Vân Tướng quân đã đồng ý, bọn hắn muốn đi bãi săn lúc nào cũng đều được.
Không cần chịu sự ước thúc ba ngày một lần.
Lỗ Bi Hoan cũng tương tự không tiến vào chiến trường.
Nguyên nhân căn bản nhất là đang đợi vết thương của Ngô Sơn.
Nếu không, mấy người Kim Tiểu Xuyên không ra, Ngô Sơn cũng không ra, chỉ còn lại hắn và Ngô Thủy hai người.
Căn bản không có can đảm đó để tiến vào bãi săn.
Thái Kim Lôi cùng một số tiểu đội trưởng của các tiểu đội khác, bởi vì trong đại chiến đều có đội viên tử trận.
Mấy ngày gần đây nhất, vội vàng đến Đại Doanh lừa gạt các tu sĩ khác gia nhập.
Nhất là Thái Kim Lôi, gặp được người hắn coi trọng nhưng người ta lại không muốn đến, liền trực tiếp lôi tên tuổi Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử ra.
“Nhìn cái tiền đồ của các ngươi kìa?
Sợ cái gì?
Đi săn doanh rất nguy hiểm sao?
Ngươi xem người ta Kim Tiểu Xuyên, Sở Bàn Tử, còn có tiểu cô nương đáng yêu thắt hai bím tóc kia, chẳng qua chỉ là tu vi nhất trọng, Xem trên người người ta có bao nhiêu chiến công kìa?
Đổi thành linh thạch, đều có thể đập chết các ngươi mười tám lần.
Các ngươi không đỏ mắt, không động lòng sao?”
Đừng nói nữa, thật sự có người cứ như vậy bị hắn vừa lừa gạt vừa lôi kéo, liền tiến vào đi săn doanh.
Căn cứ Đệ Thất Quân.
Một ngày này, trên bầu trời, ba chiếc phi thuyền khổng lồ lần lượt hạ xuống.
Từ các nơi, 9000 quân sĩ mới được trưng tập toàn bộ đi vào.
Bọn họ sẽ ở lại đây chỉnh đốn hai ngày.
Sau khi phân phối tiểu đội, nhận được lệnh bài thân phận, sẽ đi đến tiền tuyến.
Các tu sĩ xuống từ trên phi thuyền được chia thành từng tiểu đội trăm người, tiến vào doanh trại nghỉ ngơi tạm thời.
Sau khi tất cả tu sĩ đều đã xuống.
Đi ở sau cùng là mười hai người trẻ tuổi.
Trong đó năm người mặc áo bào giống nhau, cổ áo và ống tay áo của áo bào đều thêu lên vân văn hai màu vàng đỏ.
Trước ngực, dùng sợi tơ thêu lên hai chữ “Đan Dương”.
Ở đô thành của toàn bộ Đại Canh vương triều, gần như tất cả mọi người đều rõ ràng hai chữ này có ý nghĩa gì.
Đây là tiêu chí của Đan Dương Tông, một trong tam đại siêu cấp tông môn.
Có thể có vân văn hai màu, chí ít cũng là đệ tử tinh anh.
Còn bảy người còn lại, y phục không thống nhất, nhưng nhìn một cái là có thể thấy sự hoa lệ.
Mười hai người này, từng người dáng người thẳng tắp, khí chất bất phàm.
Cảnh giới cao nhất là Khải Linh cảnh thất trọng, cảnh giới thấp nhất là Khải Linh cảnh tam trọng.
Bọn họ cũng không đi theo những tu sĩ kia cùng đến doanh trại tạm thời.
Mà là có người trực tiếp tiến lên đón.
Không lâu sau, mười hai người này liền đến tiểu viện của phó tướng Kiều Bạch Dạ.
Kiều Bạch Dạ cùng Nguyên Hồng vẫn luôn chờ ở đây.
Mười hai người trẻ tuổi nhìn thấy Kiều Bạch Dạ xong đều khom mình hành lễ.
Kiều Bạch Dạ mời những người trẻ tuổi này ngồi xuống trong sân.
Có thể nhìn ra, bất luận là hắn hay Nguyên Hồng, đối với những người trẻ tuổi này đều rất khách khí.
Người dẫn đầu của Đan Dương Tông là một người trẻ tuổi thất trọng:
“Vãn bối Cổ Lăng Phong, xin giới thiệu với hai vị tiền bối một chút các sư đệ trong tông môn ta, còn có mấy vị khác ------.”
Ngay sau đó, hắn giới thiệu từng người đứng sau lưng cho Kiều Bạch Dạ và Nguyên Hồng.
Trừ năm người bọn họ là đệ tử tinh anh của Đan Dương Tông, bảy người khác cũng đều là tử đệ của một vài gia tộc ở đô thành.
Giới thiệu xong, Cổ Lăng Phong nói:
“Trưởng lão Hạc Thanh Minh của tông môn bảo chúng ta gửi lời vấn an đến hai vị tiền bối.”
Kiều Bạch Dạ và Nguyên Hồng liền cười nói:
“Hạc trưởng lão còn có thể nhớ đến chúng ta, cũng coi như là vinh hạnh của chúng ta.”
Người trẻ tuổi nói:
“Hạc trưởng lão nói, lần này toàn bộ sẽ do hai vị tiền bối sắp xếp, nói là bên phía Tiết Tướng quân, ngài ấy không tiện ra mặt.”
Kiều Bạch Dạ cười nói:
“Đây đều là việc nhỏ, ta và Nguyên tướng quân đã thay các ngươi sắp xếp ổn thỏa rồi. Đi, ta đưa các ngươi đi gặp Tiết Tướng quân trước, chờ sau khi về, ta sẽ tự mình đón tiếp các ngươi, rồi nói chi tiết sau.”
Kiều Bạch Dạ, Nguyên Hồng dẫn Cổ Lăng Phong đi gặp Tiết Thanh Trừng.
Tiết Thanh Trừng vừa nghe là đệ tử tinh anh của Đan Dương Tông ở đô thành cùng mấy người con em gia tộc, cũng rất nể mặt.
Đã tự mình tiếp kiến.
Xem xét những người trẻ tuổi này, tuy nói tu vi cảnh giới không đồng đều, nhưng trạng thái tinh thần lại vô cùng tốt, cũng lấy làm vui vẻ.
Bảo Kiều Bạch Dạ cứ yên tâm mà sắp xếp, nếu có nhu cầu gì thì cứ đến tìm mình.
Sau khi bọn người Kiều Bạch Dạ cáo lui.
Trở lại tiểu viện của mình, liền cho người đi tửu lầu chuẩn bị một bàn rượu thịt lớn để đón tiếp những người trẻ tuổi này.
Vừa ăn vừa uống, mọi chuyện liền dễ nói hơn.
Lần này, mười hai người trẻ tuổi sẽ toàn bộ tiến vào đi săn doanh.
Nếu tông môn và gia tộc để bọn họ ra ngoài lịch luyện, thì phải có hoàn cảnh và dáng vẻ của lịch luyện.
Không có nơi nào thích hợp hơn đi săn doanh.
Kiều Bạch Dạ cam đoan, hắn sẽ đi trao đổi lại với Tiết Tướng quân, đồng thời cũng sẽ đi tìm Vân Trung Yến tướng quân.
Để bọn họ nhận được sự chiếu cố tốt nhất tại đi săn doanh.
Sau đó nói đến đây, Kiều Bạch Dạ lộ ra vẻ mặt có chút khó xử.
Cổ Lăng Phong hỏi:
“Kiều tiền bối, có phải là có chuyện gì không?”
Kiều Bạch Dạ thở dài, nói:
“Ai, làm tiền bối, tất cả mọi người đều là người một nhà, có một số việc cũng không thể giấu giếm các ngươi -----”
Bọn người Cổ Lăng Phong liền lẳng lặng lắng nghe.
“Ở căn cứ này, còn có một vị Thẩm phó tướng, ngày thường ngang ngược, dùng người không khách quan, đối với Đan Dương Tông hay các gia tộc chúng ta đều có nhiều lời chỉ trích ngấm ngầm ------.
---- Không chỉ có vậy, hắn còn sắp xếp mấy tên thân tín tiến vào đi săn doanh, chỉ có tu vi nhất trọng, cũng không biết dùng thủ đoạn gì mà lại lập được không ít chiến công, càng thêm không coi ai ra gì ---- Bất quá, ta tin tưởng, bằng vào chiến lực của mấy vị hiền chất, nhất định sẽ biểu hiện tốt hơn bọn họ gấp trăm lần, nghìn lần, Không thể để người khác nói đại tông môn, đại gia tộc chúng ta lại không sánh bằng bọn họ, những kẻ không biết trời cao đất rộng này -----”
Một phen cổ động.
Bọn Cổ Lăng Phong mới đến, cũng không biết rõ ngọn ngành.
Chỉ nghe nói mấy người kia chỉ dựa vào Khải Linh cảnh nhất trọng mà dám diễu võ dương oai ở đi săn doanh.
Ngay lập tức cũng không để trong lòng, vỗ ngực nói:
“Hai vị tiền bối yên tâm, loại mặt hàng đó còn không được chúng ta đặt vào mắt, Đừng nói là mấy người thất trọng, ngũ trọng chúng ta, chính là sư đệ tam trọng cũng sẽ cho bọn hắn biết tay.”
Nguyên Hồng như có điều suy nghĩ nói:
“Ta nghe nói quy củ của đi săn doanh là không để ý chuyện các tu sĩ đánh nhau thường ngày, bất quá, các ngươi cũng đừng làm tổn hại tính mạng bọn họ ----”
Một đám người trẻ tuổi uống chút rượu, bị hai lão hồ ly kẻ xướng người họa, vừa tâng bốc bọn họ, vừa kích thích lòng hiếu thắng của họ.
Những người trẻ tuổi này đã sớm âm thầm ghi nhớ tên của Kim Tiểu Xuyên, Sở Bàn Tử, và Mặc Mặc trong lòng.
Hận không thể lập tức bay đến đi săn doanh cho bọn họ một bài học.
Đồng thời cũng để cho người trong đi săn doanh mở mang kiến thức một chút về chiến lực đến từ siêu cấp tông môn và con em đại gia tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận