Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 373: tiến vào bãi săn ( bốn )

Chương 373: Tiến vào bãi săn (bốn)
Lỗ Bi Hoan lưu loát nói ra mưu kế của mình.
Lúc hắn đang nói, Ngô Sơn, Ngô Thủy liều mạng gật đầu.
Trông bộ dạng rất tán đồng.
Kim Tiểu Xuyên không khỏi hoài nghi, hai tên này có phải còn tưởng rằng mạng của mình rất dài không?
Chẳng lẽ không biết, trong mắt những tiểu tổ khác và những người ở đại sảnh, hễ ai gia nhập tiểu đội của Lỗ Bi Hoan thì cũng không khác người chết là mấy.
Nhưng mà, nghe một hồi, lông mày Kim Tiểu Xuyên liền nhíu lại.
Không chỉ hắn, mà ngay cả Sở Nhị Thập Tứ và Mặc Mặc tiểu sư muội cũng có sắc mặt khó coi.
Thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn về phía Kim Tiểu Xuyên.
Ý tứ rất rõ ràng, là muốn Kim Tiểu Xuyên quyết định xem chúng ta có nên gia nhập đội ngũ này hay không.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Bởi vì ý tưởng của Lỗ Bi Hoan là sau khi tiến vào bãi săn, sẽ để ba người bọn Kim Tiểu Xuyên làm mồi nhử.
Nói đơn giản là, sau khi vào dãy núi, để mấy người Kim Tiểu Xuyên đi phía trước, còn Lỗ Bi Hoan cùng hai người Ngô Sơn, Ngô Thủy sẽ mai phục xung quanh.
Chờ có người cắn câu, bọn hắn liền đi ra đánh lén.
Kim Tiểu Xuyên nhìn Lỗ Bi Hoan đang ra vẻ chững chạc đàng hoàng.
“Lỗ đội trưởng, loại biện pháp này, trước đây ngươi có thường xuyên dùng không?” Lỗ Bi Hoan gật đầu.
Hai người Ngô Sơn, Ngô Thủy cũng gật đầu.
Chỉ có điều Ngô Thủy lại thêm một câu:
“Mấy ngày trước chúng ta vẫn còn dùng biện pháp này.” Kim Tiểu Xuyên nói:
“Kết quả thế nào? Biện pháp dùng tốt chứ?” Ngô Thủy có vẻ ngập ngừng:
“Biện pháp thì không có vấn đề gì, chỉ có điều ------” Hắn do dự không biết có nên nói tiếp không, ánh mắt liếc nhìn Lỗ Bi Hoan.
Kim Tiểu Xuyên châm chọc nói:
“Có phải mồi nhử của các ngươi bị người ta giết chết thẳng cẳng? Sau đó các ngươi vứt xác người đó rồi chạy về không?” Ngô Thủy có chút ấp úng.
Lỗ Bi Hoan nói:
“Không thể nói như vậy, mặc dù huynh đệ phụ trách dẫn dụ địch nhân đã chết, nhưng chúng ta cũng không có trốn, vẫn đi ra chặn giết, chỉ có điều, số người của đối thủ đông hơn chúng ta hai người, nên mới ------” Kim Tiểu Xuyên liền hiểu.
Sở Bàn tử và Mặc Mặc tiểu cô nương cũng hiểu ra.
Ba người bọn họ cuối cùng đã gia nhập vào một tiểu đội quái quỷ gì thế này.
Chỉ biết dùng loại biện pháp này.
Nếu ngươi gặp phải đối thủ yếu, còn đỡ.
Chuyện này mà dẫn dụ đến mấy kẻ Khải Linh cảnh bát trọng, cửu trọng, đoán chừng mồi nhử chắc chắn toi đời trước tiên.
Bọn hắn không tin Lỗ Bi Hoan và hai gã Khải Linh cảnh tam trọng này sẽ nhảy ra chịu chết.
Chẳng trách tiểu đội bọn hắn trước giờ rất khó có người sống sót trở về.
Với loại chiến thuật này, có thể sống sót mới là chuyện lạ.
Thôi kệ, dù sao cũng không có ý định ở cùng bọn họ lâu dài.
Chờ mấy người này chết đi, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Kim Tiểu Xuyên hỏi:
“Vậy thì, thực lực của đối thủ thế nào?” Về phương diện này, Lỗ Bi Hoan có quyền lên tiếng, dù sao số lần đối địch quá nhiều, về cơ bản ngày nào cũng phải đối mặt.
“Chuyện này cũng không chắc, đối thủ bình thường cũng là một tổ mấy người. Ít nhất ta từng gặp chỉ có hai người, nhưng thường thì cảnh giới của những người này tương đối cao, đều từ thất trọng trở lên.
Còn cảnh giới thấp, ta cũng từng thấy qua Khải Linh cảnh nhất trọng, nhị trọng, thường là mấy người kết bạn với nhau, Nhưng số lượng đông nhất là Khải Linh cảnh tam trọng, tứ trọng, ngũ trọng, đại khái mà nói, cũng tương đương với bên chúng ta.
Nhưng có một điểm cần phải chú ý, đó là không chỉ có người của vương triều Đại Viêm, bọn hắn còn có người của Huyết Hà Tông. Người của Huyết Hà Tông, chiến lực sẽ lợi hại hơn một chút.
Tiểu đội chúng ta, ít nhất có hơn một nửa số người là bị bọn hắn chém giết, còn có người bị bắt sống, không rõ sống chết.” Ba người của Cửu Tầng Lâu, trao đổi ánh mắt với nhau.
Ha ha, cái gì mà không rõ sống chết?
Đó là bị người ta trực tiếp xem như chất dinh dưỡng mà hấp thu rồi, được chưa.
Nói như vậy, trong bãi săn có không ít đệ tử Huyết Hà Tông.
Đối phó đám Huyết Ma linh thể của Huyết Hà Tông, mấy người chúng ta lại rất có kinh nghiệm.
Chờ mọi người trao đổi gần xong, Lỗ Bi Hoan mở miệng nói:
“Nhưng có một điểm cần nói rõ trước, chính là chuyện liên quan đến chiến công.
Quy củ của tiểu đội chúng ta, có chỗ khác biệt so với những tiểu đội khác.” Ba người Kim Tiểu Xuyên liền chăm chú lắng nghe.
“Tiểu đội chúng ta, bất kể ai lập được chiến công, ta Lão Lỗ là sẽ không yêu cầu một tia chỗ tốt, ai chém giết địch nhân, thì chiến công đó thuộc về người ấy.” Điểm này bọn Kim Tiểu Xuyên đã biết.
“Còn nữa, ai cướp được chiếc nhẫn, cũng coi là của người đó, chúng ta không có chuyện chia đều.” Sau đó Ngô Sơn nói bổ sung:
“Ví dụ, 6 người chúng ta ra ngoài, gặp ba tên địch nhân, nếu là ba người chúng ta chém giết, thì ba người các ngươi không được phân chia chiến công và chiến lợi phẩm, không vấn đề gì chứ?
Đương nhiên, nếu là ba người các ngươi chém giết địch nhân, chúng ta cũng tương tự không cần.” Kim Tiểu Xuyên liền biết mấy tên này nghĩ thế nào.
Đoán chừng là thấy ba người bọn họ cảnh giới thấp, không giết được địch nhân, nên mới có cách nói này.
Đơn giản là buồn cười.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Dựa vào đấu pháp của ta và Sở Bàn tử, gặp cao thủ thì trực tiếp chạy.
Gặp kẻ yếu hơn, chắc hẳn không ai có thể nhanh tay hơn Sở Bàn tử.
Hắn cười nói:
“Điểm này, chúng ta không có vấn đề gì. Nhưng mà, giữa sư huynh muội chúng ta tự phân phối chiến công thì không sao chứ?” Đương nhiên không sao, đó là chuyện của chính bọn họ.
Lỗ Bi Hoan nghe đến đây, cảm thấy cách làm này dường như không mang lại lợi ích gì cho bọn Kim Tiểu Xuyên.
Liền nói bổ sung:
“Nhưng các ngươi cũng yên tâm, chỉ cần ta Lão Lỗ có chiến công, là sẽ không quên các huynh đệ. Người khác không cho, ta cũng sẽ đem chiến công, phân phối cho các ngươi.
Chỉ cần theo ta ra ngoài một chuyến, bất kể mấy ngày, chỉ cần các ngươi không có thu hoạch, ta đều sẽ chia cho mỗi người các ngươi một chiến công, thế nào?” A?
Kim Tiểu Xuyên nhìn Lỗ Bi Hoan.
Nói như vậy, cũng coi như là người biết điều.
Đoán chừng phương thức phân phối vừa rồi là do hai huynh đệ Ngô Sơn và Ngô Thủy nghĩ ra.
Sợ là mấy người bọn họ sẽ được hưởng ké.
Mọi người nói chuyện xong xuôi, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Lỗ Bi Hoan có một căn phòng riêng, Ngô Sơn và Ngô Thủy cũng ở đó.
Bọn hắn muốn mời mấy người Kim Tiểu Xuyên đến ở cùng, nhưng bị mấy người Kim Tiểu Xuyên quả quyết từ chối.
Tại sao phải đến nơi phong thủy không tốt như vậy, toàn có người chết.
Thật sự muốn chuyển chỗ ở, cũng phải đợi sau khi tự mình trở về, xây một nơi khác.
Sáng sớm hôm sau.
Bọn Kim Tiểu Xuyên đã thu dọn xong đồ đạc.
Trước cửa phòng bếp, nhìn thấy ba người Lỗ Bi Hoan đã đang đợi bọn hắn.
Ba người Kim Tiểu Xuyên, vì không có chiến công, mua cơm chỉ có thể dùng linh thạch của mình.
Nhưng lại bị Lỗ Bi Hoan ngăn lại.
“Đến đây, không cần linh thạch. Ta thay mỗi người các ngươi trả một chiến công. Tháng này, chúng ta bất cứ lúc nào trở về cũng không cần trả tiền nữa.” Hắn nói rất hào phóng.
Mấy người Kim Tiểu Xuyên cũng vui vẻ tiếp nhận.
Đội trưởng trả tiền ăn một tháng cho đội viên, chẳng phải là rất hợp lý sao.
Những người đang lấy cơm xung quanh, trong lòng lại nghĩ ngợi.
Thầm nghĩ thật đáng tiếc ba cái chiến công này.
Rất có thể bọn Kim Tiểu Xuyên căn bản không sống nổi một tháng, Lão Lỗ chẳng phải là lỗ to rồi sao.
Sau khi ăn xong.
Mấy người đi vào đại sảnh đăng ký.
Lỗ Bi Hoan trực tiếp dẫn ba người Kim Tiểu Xuyên đến trước quầy.
“Lão Tôn, đến đây, ba đội viên mới của ta, giúp ta đăng ký vào tiểu đội của ta.” Lão Tôn cũng không quá kinh ngạc.
Hôm qua, hắn đã khuyên bọn Kim Tiểu Xuyên rồi, ai bảo mấy người này không nghe lời làm gì, vậy thì đáng đời.
Rất nhanh nhẹn, ghi thêm tên mấy người vào danh sách tiểu đội của Lỗ Bi Hoan.
Sau đó, lại treo tên của Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ và Mặc Mặc lên trên tường.
Cứ như vậy, nếu Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ và Mặc Mặc có được chiến công, sẽ được trực tiếp tính vào tiểu đội của Lỗ Bi Hoan.
Lúc này Kim Tiểu Xuyên mới chú ý tới.
Bảng xếp hạng săn bắn của mỗi tiểu đội trên tường cũng được tính dựa theo tổng lượng chiến công.
Tiểu đội của Lỗ Bi Hoan bây giờ, ha ha, vậy mà xếp thứ nhất từ dưới đếm lên.
Đây còn là bao gồm cả chiến công mà 52 huynh đệ đã chết kia để lại cho hắn.
Dù vậy, con số này vẫn còn kém đội xếp thứ hai từ dưới lên đến 18 chiến công.
18 chiến công, nếu quy đổi ra số lượng chém giết, thì chính là 6 Khải Linh cảnh nhất trọng, hoặc là 1 Khải Linh cảnh cửu trọng.
Trong hơn 160 tiểu đội, không có tiểu đội trưởng nào tệ hơn hắn.
Chẳng trách hắn lại muốn mấy người mình đi làm mồi nhử cho hắn như vậy.
Dưới ánh mắt đồng tình của tất cả mọi người.
Bọn Kim Tiểu Xuyên đi theo Lỗ Bi Hoan đến một đại sảnh khác.
Hắn và Mặc Mặc không cần mua vật tư gì, nhưng cần phải mua thêm ít phi kiếm cho Sở Nhị Thập Tứ mới được.
Cũng may phi kiếm không đắt, tính ra linh thạch thì 200 linh thạch một thanh.
Khi nhìn thấy Sở Nhị Thập Tứ đem 100 thanh phi kiếm thu vào chiếc nhẫn, Lỗ Bi Hoan cùng Ngô Sơn, Ngô Thủy, tất cả đều giật giật khóe miệng.
Lần này, Lão Lỗ đội trưởng không nói chuyện dùng chiến công thay thế linh thạch cho bọn họ nữa.
Chẳng phải chỉ là 2 vạn linh thạch sao, có gì to tát?
Sở Bàn tử vung tay, móc linh thạch ra, kết thúc lần mua sắm này.
Có nhiều phi kiếm như vậy, hắn có thể cướp được càng nhiều phi kiếm, cướp được càng nhiều phi kiếm thì có thể cướp được càng nhiều chiếc nhẫn.
Đây là một vòng tuần hoàn tốt.
Trên khoảng đất trống trước đại sảnh.
Không chỉ tiểu đội của bọn họ chuẩn bị xuất phát.
Kim Tiểu Xuyên còn thấy tiểu đội của Hà An Chi và Lộc Thiên đang tập hợp.
Thật là, cái này đâu thể xem là tiểu đội, ít nhất cũng phải quy mô một trung đội.
Tính cả vị đội trưởng Khải Linh cảnh cửu trọng tên Lão Phạm kia, tổng cộng có 26 người.
Hà An Chi và Lộc Thiên xếp ở cuối đội ngũ.
Ánh mắt nhìn về phía bọn Kim Tiểu Xuyên có chút đắc ý.
Điều này khiến Kim Tiểu Xuyên rất khó chịu.
Hai người kia cũng bệnh không nhẹ đâu.
Cái gì cũng muốn so với chúng ta? So cái gì chứ?
Cứ như thể các ngươi gia nhập được một tiểu đội lớn hơn thì cao hơn ta một bậc vậy.
Ha ha, chờ ta để bọn Lỗ Bi Hoan đi chịu chết, tự mình làm đội trưởng, các ngươi cứ hâm mộ đi.
Bên cạnh rừng cây phía sau đại sảnh.
Quần áo bó màu trắng, áo choàng đỏ thẫm.
Vân Trung Yến đứng đó bình tĩnh.
Ánh mắt nàng nhìn về phía chân trời.
Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, từng bóng người ngự kiếm bay vút lên bầu trời.
Lúc này, không chỉ có các tiểu đội xuất phát tiến vào bãi săn.
Mà cũng có những tiểu đội vừa trải qua một đêm chiến đấu trở về.
Quân đội hai nước, chỉ cần không có tác chiến tập thể quy mô lớn, thì chiến trường doanh địa săn bắn của bọn hắn chính là nơi mạo hiểm nhất.
Là lực lượng đặc thù tồn tại trong quân đội hai nước, lực lượng tinh nhuệ của đôi bên mỗi ngày đều đang tiến hành chém giết đẫm máu.
Có người cướp đoạt chiến công.
Có người trở thành chiến công của đối phương.
Trước đại sảnh.
Lão Phạm đội trưởng dẫn theo đội ngũ 26 người vừa mới rời đi.
Lỗ Bi Hoan liếc nhìn tiểu đội vừa mới tập hợp đủ của mình, ánh mắt kiên định:
“Xuất phát!” Theo tiếng hô của hắn, 6 đạo phi kiếm bay thẳng lên bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận