Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 229: cuối cùng ở nơi nào? ( bên trên )

Chương 229: Rốt cuộc ở nơi nào? (Phần trên)
Kim Tiểu Xuyên trơ mắt nhìn vào trong cơ thể, ẩn mạch cuối cùng đã được linh lực lấp đầy.
Trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ.
Từ giờ phút này, hắn mới được xem là một tu sĩ Khai Mạch cảnh Đại Viên Mãn chân chính.
Chào đón hắn, chính là ánh sáng vô tận của Khải Linh cảnh.
Ngay lúc hắn muốn đứng dậy, giống như những người kia, đi xuống bậc thang.
Tiếng oanh minh trong cơ thể lại truyền đến lần nữa.
Đồng thời, lần này âm thanh còn mãnh liệt hơn.
Kéo theo thân thể hắn, lại một lần nữa không khống chế được mà run rẩy lên.
Đây là tình huống gì, không lẽ là hấp thu quá nhiều linh lực, xuất hiện tác dụng phụ rồi?
Kim Tiểu Xuyên không hề có chút kinh nghiệm nào về loại chuyện này.
Đối với phản ứng này của hắn, những người xung quanh lại không hiểu rõ.
Còn tưởng rằng Kim Tiểu Xuyên sau khi tấn thăng đến Đại Viên Mãn, vì quá hưng phấn mà trang bức.
Ánh mắt từng người đều lộ ra vẻ khinh thường.
Dưới đài, Giang Tu Đức và mấy người đang chờ hắn đi xuống cũng ngơ ngác.
“Tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì? Vừa rồi đã như vậy, bây giờ lại tới nữa?” “Không phải là bị bệnh rồi chứ?” “Đùa gì thế, đều là Khai Mạch cảnh Đại Viên Mãn, trừ khi bị thương, làm sao còn có thể mắc bệnh?” Một bên khác.
Vương Phi Hồng cũng đang nhìn Kim Tiểu Xuyên trên bậc thang.
Đối với mối hận Kim Tiểu Xuyên, đời này hắn khẳng định không cách nào xóa bỏ.
Nhìn thấy thân thể Kim Tiểu Xuyên trên đài run rẩy không ngừng, hắn nhẹ nhàng phun ra ba chữ từ trong miệng:
“Bệnh tâm thần.” Tân Chính nhìn sang hắn.
Vương Phi Hồng vội vàng nói: “Ta nói là Kim Tiểu Xuyên, không phải nói hai người các ngươi.” Mặc dù hắn cũng rất muốn nói Tân Chính cùng Yến Xuân Thủy, thế nhưng, hiện tại không dám.
Sự thật chứng minh, Yến Xuân Thủy và Tân Chính, hắn một người cũng không đối phó nổi.
Tân Chính cũng không thèm để ý, ngược lại tiếp tục nói với Yến Xuân Thủy:
“Yến sư huynh, ngươi nói việc phẩm trà này, cùng với việc trồng rau, chúng ta phải làm thế nào để tìm ra điểm chung giữa chúng?” Yến Xuân Thủy nói: “Tân sư đệ, ngươi có thể nhìn nhận như thế này, bất luận là phẩm trà, hay là trồng rau, trước tiên phải tìm được điểm khởi đầu sơ khai.” “Ồ? Sư huynh xin mời nói rõ hơn.” “Ta hỏi ngươi, Tân sư đệ, vào khoảnh khắc ngươi cầm trong tay một hạt giống rau, ngươi nghĩ đến rau quả tương lai, hay nghĩ đến việc khai khẩn đất hoang, hoặc là tưới nước bón phân?” Tân Chính trầm tư một lát.
“Sư huynh, khi ta cầm lấy một hạt giống, trong lòng một mảnh thanh minh, không nghĩ đến rau quả, không nghĩ đến tưới nước bón phân, thậm chí không suy nghĩ liệu tương lai chúng có trưởng thành hay không, chỉ đơn thuần là động tác cầm lên đó mà thôi.” Yến Xuân Thủy cười nói: “Sư đệ quả nhiên lợi hại, ta khi phẩm trà cũng là như vậy, chỉ là một động tác đơn thuần mà thôi, sẽ không nghĩ tới đây là trà gì, dùng nước gì.” Tân Chính giật mình: “Không sai, chính là như vậy, điểm tương đồng của chúng ta, chính là một phần thanh minh này, trong lòng không có bất kỳ khái niệm nào, không có tốt xấu, không có đúng sai.” Yến Xuân Thủy mỉm cười.
Bên cạnh, Vương Phi Hồng thực sự không muốn nghe tiếp nữa.
Hai tên bệnh tâm thần này, cộng thêm Kim Tiểu Xuyên, nơi này có ba kẻ bệnh tâm thần.
Người trên mái hiên kia, cũng không thèm để ý quản lý.
Ngươi uống trà chẳng lẽ không phải vì khát nước?
Không phải vì muốn thưởng thức hương vị trà?
Ngươi trồng rau không để ăn, chẳng lẽ để chùi đít?
Đơn giản là không thể hiểu nổi.
Vương Phi Hồng rất sợ hãi, nếu mình ở cùng Yến Xuân Thủy và Tân Chính thời gian dài, liệu mình có trở thành bệnh tâm thần luôn không.
Trên mái hiên, tên nam nhân trung niên kia lại liếc nhìn Kim Tiểu Xuyên.
Gia hỏa này có chút khiến người ta chán ghét.
Sao cứ run tới run lui không dứt thế, hận không thể xuống dưới tự mình tát hắn một cái.
Nghĩ nghĩ, thôi bỏ đi, ở trên mái hiên uống rượu ngủ mới là chính sự.
Có bản lĩnh, ngươi cứ run như vậy mãi đi, run cho đến khi tiểu cô nương Khai Mạch cảnh 6 trọng trên bậc thang kia tấn thăng đến Đại Viên Mãn mới thôi.
Xem ngươi run có chết không.
Mà lúc này, Kim Tiểu Xuyên cũng không muốn run a.
Thật sự là vì không khống chế nổi.
Tiếng oanh minh kịch liệt trong cơ thể, không một khắc nào có ý định dừng lại.
Ngay từ đầu, Kim Tiểu Xuyên còn muốn dùng sức người để khống chế.
Kết quả thử một lần, chẳng có tác dụng gì.
Dứt khoát từ bỏ cố gắng.
Mặc kệ nó phát triển, chỉ cần run không chết mình, thì cứ theo nó đi thôi.
Hắn vừa từ bỏ như vậy, thân thể liền trở nên mềm mại xuống.
Bức ẩn mạch đồ trong cơ thể trở nên càng thêm sáng chói.
“Chẳng lẽ, vấn đề xuất hiện ở trên ẩn mạch?” Kim Tiểu Xuyên suy đoán lung tung.
Ngay một khắc này, trên bức bản đồ ẩn mạch hoàn chỉnh kia, cũng xuất hiện sự lắc lư kịch liệt.
Ngay dưới ánh mắt soi mói của Kim Tiểu Xuyên, một cây đại thụ trực tiếp chồng lên trên bản đồ, đồng thời liên kết với tất cả ẩn mạch, hòa làm một thể.
Đây là -----?
Cây táo trong đan điền ta?
Kim Tiểu Xuyên kiểm tra đan điền của mình.
Cây táo trong đan điền, vẫn như ngày trước, điên cuồng thay hắn thu hoạch linh lực ngoại giới.
Mà hình ảnh chồng lên trên ẩn mạch, có vẻ như chỉ là một đạo hư ảnh của cây này.
Đạo hư ảnh này, hóa thành một bộ phận ẩn mạch trong cơ thể hắn, từ đó đem tất cả 81 đường ẩn mạch, liên thông lại cùng nhau, chằng chịt khắp nơi.
Cứ như vậy.
81 đường ẩn mạch vốn đã mở thành công, lại vô hình trung mọc ra thêm rất nhiều thân cây và nhánh cây.
Những thân cây và nhánh cây này, cũng tương tự tồn tại như ẩn mạch của Kim Tiểu Xuyên, lúc này, đang điên cuồng bổ sung linh lực vào bên trong.
Kim Tiểu Xuyên giờ khắc này, mới rốt cục hiểu ra.
Nguyên lai ẩn mạch của ta, khác biệt với người khác.
Người khác là 81 đường.
Ta là 81 đường +.
Về phần cộng thêm bao nhiêu?
Vậy thì phải xem cần bao nhiêu linh lực mới có thể lấp đầy những khe hở này.
Tuy nói hiện tại còn chưa rõ lắm, những ẩn mạch này liên thông lại với nhau, đối với mình có lợi ích như thế nào.
Nhưng có thể suy đoán ra.
Bởi vì trong cơ thể có nhiều linh lực dự trữ hơn, phương diện lực lượng chắc chắn sẽ tăng lên trên diện rộng.
Đương nhiên cũng có chỗ không tốt.
Đó chính là, bản thân mình bây giờ, có được tính là Khai Mạch cảnh Đại Viên Mãn không?
Nếu tính là phải, trong lòng hắn còn có thể bình tĩnh lại, bởi vì chỉ cần đạt tới Đại Viên Mãn, hắn có thể đặt chân lên Trích Tinh Đài.
Nếu không tính, hắn sẽ phải khóc.
Ai biết còn cần bao lâu mới có thể lấp đầy những nhánh cây này đâu?
Nếu không thể trong cơ duyên lần này đạt được điều mong muốn, chẳng phải là Sở Bàn tử cùng tiểu sư muội, đều sẽ vượt qua mình sao?
Còn mặt mũi nào làm đại sư huynh của tông môn đâu?
Than thở vô ích, Kim Tiểu Xuyên dù sao cũng nghĩ thông suốt rồi.
Đành phải tiếp tục thúc đẩy công pháp, không ngừng hấp thu linh lực xung quanh.
Lúc này lại hấp thu, hắn cũng cảm giác được có chỗ khác biệt.
Bởi vì, hắn rõ ràng cảm giác được, tốc độ hấp thu linh lực, so với trước đó lại nhanh hơn một chút.
Ừm?
Ẩn mạch biến dị xong, thế mà còn có loại chỗ tốt này?
Vậy ta về sau khi vận công tu hành, tốc độ chẳng phải là sẽ càng nhanh hơn sao?
Lần này, Kim Tiểu Xuyên trong lòng hài lòng.
Xem ra, chuyến đi địa cung này, phủ chủ chuẩn bị cho mình lễ vật, quả thật không nhỏ đâu?
Bất luận thế nào, sau khi ra ngoài, đều phải đích thân cảm tạ.
Trước kia cứ nghĩ kéo theo Chu Chấn Đại trưởng lão đến là được rồi, bây giờ xem ra, còn phải mời Hoa Thiên phó tông chủ cùng đi.
Như vậy mới có thể thể hiện sự cảm kích và kính ngưỡng của mình đối với hắn.
Việc Kim Tiểu Xuyên chủ động vận công hấp thu linh lực bên này trực tiếp dẫn đến kết quả là một xoáy linh khí tự động hình thành bên cạnh hắn.
Xoáy khí này, không lớn bằng cái ở vị trí cao hơn trên bậc thang, bên cạnh tiểu sư muội đang yên lặng tu luyện.
Nhưng cũng tương tự là mắt thường có thể thấy được.
Thế là, trên toàn bộ bậc thang, liền tạo thành hai cái xoáy linh khí.
Một cái là do nam nhân trung niên trên mái hiên tạo ra.
Một cái là do chính Kim Tiểu Xuyên tạo ra.
Mà những đệ tử tông môn ở gần Kim Tiểu Xuyên, rõ ràng cảm giác linh lực bên cạnh mình không đủ dùng.
Bởi vì tranh đoạt không lại Kim Tiểu Xuyên.
Nhao nhao nhíu mày.
Nhưng cũng không dám mở miệng quát lớn.
Thứ nhất bọn hắn không dám trêu chọc Kim Tiểu Xuyên, gia hỏa này còn hung tàn hơn cả hung thú.
Thứ hai bọn hắn sợ người trung niên trên mái hiên không vui, đánh rớt mình xuống.
Cho nên, những người này bắt đầu lựa chọn né tránh, cách Kim Tiểu Xuyên càng xa càng tốt.
Kim Tiểu Xuyên nào quản bọn họ nghĩ gì, tập trung tinh thần, muốn đem gốc cây chi chi nhánh nhánh trên ẩn mạch kia lấp đầy.
Hai bên bậc thang.
Tám con quái thú lần nữa châu đầu ghé tai.
“Các ngươi phát hiện ra không? Gia hỏa kia hình như không đúng lắm.” “Ta vừa rồi liền phát hiện, rõ ràng đã mở đủ 81 đường ẩn mạch, vì sao còn có thể hấp thu linh lực đâu?” “Có phải là ẩn mạch cuối cùng của hắn tương đối thô, cần nhiều linh lực không?” “Ai biết được? Trong trời đất này, luôn có chút kẻ kỳ quái, nói không chừng hắn có thể hấp thu đến ngày mai.” “Lần này hắn xem như được món hời lớn.” “Các ngươi đoán, lần này cung điện bại lộ xong, lần tiếp theo chúng ta sẽ xuất hiện ở nơi nào?” “Không ai có thể đoán được, mỗi lần không phải đều là ngẫu nhiên sao?” “Ta tính toán, khoảng cách lần trước chúng ta bị người phát hiện, đã qua hơn năm trăm năm rồi nhỉ?” “Đúng vậy, có 580 năm rồi.” “Thời gian trôi qua thật nhanh, cũng không biết, cung điện của chúng ta còn phải ẩn mình đến bao giờ?” “Nghĩ những thứ này mệt mỏi quá nha, các ngươi nhìn xem, trên bậc thang còn lại nhiều tiểu gia hỏa như vậy đâu, sợ là còn phải sáu bảy ngày nữa mới có thể toàn bộ kết thúc.” “Người khác đều dễ xử lý, phiền nhất chính là tiểu cô nương kia, nàng còn chưa tới Khai Mạch cảnh 8 trọng, ta đoán, ít nhất cũng phải 10 ngày.” “Không biết đâu, không thấy vừa rồi Hải Lão Tứ cho nàng gian lận sao, nhiều nhất sáu ngày là đủ rồi.” “.......” Bọn chúng nói chuyện, những đệ tử kia nghe không được.
Thỉnh thoảng có người đạt thành Khai Mạch cảnh Đại Viên Mãn, đi xuống bậc thang.
Cũng có người từ 7 trọng tấn thăng đến 8 trọng, hoặc 8 trọng tấn thăng đến 9 trọng, cũng tương tự đi xuống bậc thang.
Những người này, toàn bộ không chọn rời đi.
Thứ nhất là không biết sau đó, nam nhân trung niên trên mái hiên, có thể sẽ lại ban cho cơ duyên gì không, chỉ dựa vào chút điểm này, cũng đáng để chờ đợi.
Thêm nữa, mỗi người bọn họ đều có đồng môn trong tông môn, còn đang ở trên bậc thang chưa xuống.
Muốn đi cũng là cùng đi.
Lúc trước khi xuống đây, bọn họ đã cẩn thận ước định với những kẻ nhát gan ở tầng trên, thời gian là nửa tháng.
Hiện tại, mới chỉ qua đi bốn ngày.
Thời gian vẫn còn sớm.
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng không có ai nghĩ đến việc quay lại nơi bọn họ xuống, thông báo cho những người phía trên biết rằng nơi này có cơ duyên tồn tại.
Ngày thứ năm.
Trên bậc thang, còn có 400 người.
Ngược lại, đã có 900 người thành công thu được cơ duyên.
Những người này tụ tập trên quảng trường, tạo thành từng vòng tròn nhỏ, về cơ bản đều phân chia theo tông môn.
Cũng có mấy tông môn ngày thường quan hệ không tệ tụ tập cùng nhau.
Ánh mắt mọi người, đều nhìn chằm chằm lên bậc thang, xem cuối cùng sẽ là một kết quả như thế nào.
Trên mái hiên, nam nhân trung niên kia tỉnh lại lần nữa, đưa mắt quét xuống dưới một vòng.
Phát hiện Kim Tiểu Xuyên vẫn đang hấp thu linh lực, cảm thấy có chút khó tin.
Gia hỏa này không phải hôm qua đã mở đủ 81 đường ẩn mạch rồi sao?
Vì sao bây giờ vẫn còn ở đây?
Chẳng lẽ muốn hấp thu thêm linh lực?
Không nên nha, sau khi đạt tới Đại Viên Mãn, liền không cách nào hấp thu thêm nữa, chỉ có thể chờ đợi đặt chân lên Trích Tinh Đài rồi mới nghĩ cách.
Đây là chuyện gì xảy ra chứ?
Ánh mắt của hắn, dừng lại thật lâu trên người Kim Tiểu Xuyên.
Muốn xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Đáng tiếc, cái gì cũng nhìn không ra, trạng thái của Kim Tiểu Xuyên, theo hắn thấy, chính là đã mở đủ 81 đường ẩn mạch, nhưng vẫn đang bổ sung linh lực vào ẩn mạch cuối cùng.
Theo hắn đi thôi.
Dù sao trên bậc thang, còn có nhiều người như vậy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận