Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 215: tiểu đội đột kích ( bên trong )

Chương 215: Tiểu đội đột kích (Bên trong)
Hai tên đệ tử Huyết Hà Tông nhanh chóng tiến lên phía trước, những đệ tử tông môn bình thường kia làm sao có thể cản được bọn họ.
Ngay lúc hai người đang đắc ý, cho rằng có thể thừa cơ lợi dụng.
Đối diện hiện ra hai bóng người, hai thanh trường kiếm ngăn cản đường đi của bọn hắn.
Không chỉ có vậy, hai thanh trường kiếm này xuất hiện đột ngột, nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng bọn hắn vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra cách nào hóa giải.
Ỷ vào linh lực hùng hậu trong cơ thể, muốn đánh bay trường kiếm của đối phương cũng không làm được.
Đối phương căn bản không tiếp xúc với bọn hắn, mà hai thanh trường kiếm kia dường như có sinh mệnh và linh trí, không lúc nào rời khỏi yếu hại của bọn hắn.
Hai tên đệ tử Huyết Hà Tông vô cùng sợ hãi, trong đám kiến cỏ này lại còn có hai nhân vật như vậy.
Cũng không biết có phải là người đã đánh bị thương thủ tọa sư huynh hay không.
Biến hóa bên này, tự nhiên cũng lọt vào mắt những người khác.
“Không ngờ Yến Xuân Thủy sư huynh, chiến lực thực sự lại lợi hại như vậy, thanh niên mặc huyết bào kia bị hắn không ngừng ép lui, vì sao trước đó lúc hắn giao đấu với Kim Tiểu Xuyên, lại không dùng kiếm pháp như vậy?” “Chắc là chiêu thức vừa mới lĩnh ngộ ra, hai ngày nay, hắn luôn ở cùng Tân Chính, cả ngày không nói chuyện.” “Tân Chính cũng rất cao minh, cùng một chiêu kiếm, đối phương mặc huyết bào căn bản không tìm thấy cơ hội phản kích.” Từ đám người quan chiến phía sau, không ngừng truyền ra lời tán thưởng.
Không sai.
Lúc này, người cản hai tên đệ tử Huyết Hà Tông tiến lên chính là Yến Xuân Thủy và Tân Chính.
Hai người, hai thanh kiếm.
Trực tiếp khiến hai tên đệ tử Huyết Hà Tông muốn phá vòng vây không có kế sách nào.
So với các nhóm chiến đấu khác, bên phía Yến Xuân Thủy và Tân Chính trông có vẻ là thoải mái nhất.
Cảnh này, không chỉ người vây xem thấy được.
Ngay cả những người khác đang trong trận chiến cũng đều thấy được.
Lúc đầu, các đệ tử Huyết Hà Tông khác cho rằng chỉ cần cuốn lấy những đại đệ tử tông môn lợi hại nhất tại hiện trường, rồi lợi dụng hai người kia phá vây, giết ra một con đường.
Nhưng vừa mới bắt đầu hành động, đã bị người ta chặn lại.
Nhìn tình thế này, hai tên đệ tử Huyết Hà Tông xem ra rất khó giành thắng lợi.
Vương Phi Hồng đang chiến đấu lơ đãng liếc qua bên này.
Ngọa Tào.
Yến Xuân Thủy và Tân Chính, hai người một chọi một, đều đang ở thế thượng phong tuyệt đối.
Lại nhìn bên mình, hai người đối chiến một đệ tử Huyết Hà, lại còn bị người ta đánh cho liên tục lùi về sau.
Hai kẻ tâm thần này, từ lúc nào trở nên lợi hại như vậy?
Hắn là người rõ nhất, Yến Xuân Thủy và Tân Chính gần đây có chút lải nhải, mỗi ngày đều nói những lời mình nghe không hiểu, lúc thì trồng rau, lúc thì uống trà, lúc thì ngẩn người, lúc thì nhắm mắt dưỡng thần.
Vốn cho rằng hai tên này rất có khả năng là bị kích thích, uất ức.
Vậy mà trong nháy mắt, kiếm pháp lại trở nên tinh diệu như vậy.
Không nói đâu xa, ít nhất là, để bản thân đối đầu, đừng nói là đánh thắng Yến Xuân Thủy (vì trước kia đã đánh không lại), hiện tại ngay cả Tân Chính, mình cũng tuyệt không phải là đối thủ.
Trong lúc đối chiến, Vương Phi Hồng có chút phân tâm, huống hồ vết thương của hắn cũng chỉ vừa mới hồi phục, lại thêm không chú ý, nên bị đối thủ một kiếm đâm trúng bắp đùi, máu tươi chảy ròng.
Cố nén đau đớn, tiếp tục dây dưa với đối thủ.
Tống Càn và Ngọc Minh Nguyệt hai người liếc thấy Yến Xuân Thủy và Tân Chính đang đối chiến.
Cũng kinh ngạc tương tự.
Từ lúc nào lợi hại như vậy?
Tống Càn vẫn cho rằng, chiến lực của mình cao hơn Yến Xuân Thủy một bậc, còn về phần Tân Chính, làm sao có thể so sánh với mình được chứ?
Bây giờ xem ra, mình đúng là kẻ ngu.
Xem chừng Yến Xuân Thủy đã luôn che giấu thực lực trước mặt mình, cho đến tận bây giờ mới cuối cùng thể hiện ra chiến lực thực sự.
Tà Dương Tông này giấu giếm rất sâu nha.
Một Yến Xuân Thủy đã như vậy, ngay cả Tân Chính cũng giống thế.
Vì sao trước đó lại để Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử thu thập một trận như vậy?
Xem không hiểu, xem không hiểu.
Chỉ có một điều hắn có thể hiểu rõ, đó là bản thân mình dù đối mặt với Yến Xuân Thủy hay Tân Chính, e rằng đều không có bất kỳ phần thắng nào.
Trước kia so sánh với Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử, mình đã là rác rưởi, không ngờ tới à, so với Yến Xuân Thủy và Tân Chính cũng chẳng khá hơn chút nào.
Trong lòng Tống Càn càng thêm phiền muộn.
Ngọc Minh Nguyệt tuy kinh ngạc, nhưng không cho là quan trọng, lợi hại thì thế nào, hiện tại trong địa cung cũng không thể chém giết lẫn nhau.
Chờ sau khi rời khỏi đây, tử địch của bọn hắn vẫn là Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử.
Nếu Yến Xuân Thủy và Tân Chính có thể gọi là lợi hại, thì Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử chính là biến thái.
Bọn hắn kinh ngạc.
Sự kinh ngạc này còn không giống với sự kinh ngạc của các đệ tử Huyết Hà Tông.
Ngay lúc Yến Xuân Thủy và Tân Chính chặn đối phương lại, đồng thời chiếm thế chủ động.
Những đệ tử Huyết Hà Tông này đều đoán sai một chuyện.
Đó chính là, có khả năng hai người trước mắt chính là hai kẻ cực kỳ lợi hại mà Thủ Tọa Sư Huynh đã nói, những kẻ đã làm hắn bị thương.
Nếu ở đầu thông đạo này đã gặp bọn hắn, vậy thì các thông đạo khác tương đối sẽ an toàn hơn.
Trước đó bọn hắn cũng từng tưởng tượng, nếu gặp phải nhân vật lợi hại, liền phải nghĩ cách rút lui, đổi một thông đạo khác tiếp tục xông, như vậy cơ hội thắng sẽ lớn hơn.
Một tiếng huýt sáo vang lên.
Đây là tín hiệu rút lui của đệ tử Huyết Hà Tông.
Những đệ tử Huyết Hà này nghe thấy tín hiệu, liền tấn công vài chiêu rồi muốn rút lui.
Tống Càn bọn hắn tự nhiên không ngăn cản nổi, trơ mắt nhìn người ta rút khỏi vòng chiến.
Chỉ có hai tên đang bị Yến Xuân Thủy và Tân Chính kiềm chế.
Cũng muốn đi, nhưng chỉ cần hơi di chuyển thân mình, liền phát hiện mũi kiếm của đối thủ cách yếu hại của mình chưa tới một phân hào.
Như vậy thì làm sao có thể rút lui?
Mắt thấy các sư huynh đệ khác càng rút lui càng xa, hai người bọn họ tâm hoảng ý loạn.
Yến Xuân Thủy không bỏ qua cơ hội này.
Một kiếm chém xuống, đối phương né tránh yếu hại, lại không ngờ rằng, Yến Xuân Thủy vốn chỉ là hư chiêu, kiếm thế chuyển xuống, trực tiếp chém vào đùi của hắn.
Trường kiếm linh khí tự nhiên sắc bén, theo một kiếm này hạ xuống.
Một cái bắp đùi đã bị chém đứt.
Máu tươi phun trào vương vãi đầy đất.
Đau đến tên đệ tử Huyết Hà Tông này oa oa kêu to.
Tiếng kêu của hắn lúc đó đã làm nhiễu loạn tâm thần của người còn lại.
Bị Tân Chính nắm lấy cơ hội, một kiếm chém bay đầu lâu của hắn.
Người đang kêu kia, bị Yến Xuân Thủy bồi thêm một kiếm, kết liễu tính mệnh.
Sau khi hai tên đệ tử Huyết Hà Tông bỏ mạng, các đệ tử Huyết Hà Tông khác đã rút lui không còn tăm hơi.
Hiện trường chỉ còn lại hai viên quả cầu năng lượng lơ lửng.
Ai cũng không nói gì.
Trong trận chiến vừa rồi, công thần lớn nhất thuộc về Yến Xuân Thủy và Tân Chính.
Trầm mặc một lát, vẫn là Yến Xuân Thủy mở miệng.
“Nếu chúng ta đã thu được hai viên quả cầu năng lượng, thì đừng lãng phí, hãy hấp thu ngay tại chỗ này đi.” Nghe hắn nói xong, các đệ tử tông môn ở phía trước và phía sau lần lượt lấy đệm chăn trong nhẫn trữ vật ra, chặn kín hai đầu thông đạo.
Yến Xuân Thủy và Tân Chính, mỗi người nắm một viên quả cầu năng lượng trong tay, hơi dùng sức.
Một lượng lớn năng lượng tràn ngập không gian, tất cả mọi người đều ngồi xếp bằng xuống.
Nhưng ở vị trí trung tâm nhất chỉ có hai người, Yến Xuân Thủy và Tân Chính.
Ngay cả Tống Càn và Ngọc Minh Nguyệt cũng đều cách bọn họ ba bước chân.
Trong lòng mọi người, người mạnh nhất của đội ngũ này, trải qua trận chiến này, đã thuộc về hai người Yến Xuân Thủy và Tân Chính.
Lại nói về tám tên đệ tử Huyết Hà Tông chạy trốn kia, nhìn thấy lại có hai đồng môn bỏ mạng, trong lòng không khỏi bi thương.
Không còn cách nào khác, trận chiến vừa rồi, lợi ích duy nhất chính là biết được thông đạo này không thể đi.
Bởi vì hai người lợi hại nhất đang ở đây.
Chỉ cần đổi một thông đạo khác, tỷ lệ sống sót sẽ lớn hơn.
Thế là, sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, bọn hắn lại lần nữa lựa chọn một thông đạo khác.
Giang Tu Đức đang cùng Kim Tiểu Xuyên khoác lác, thì nghe thấy phía trước có người hô to:
“Người mặc huyết bào giết tới rồi!” Ngay sau đó, tiếng binh khí va chạm đinh đinh đang đang vang lên, chắc hẳn phía trước đã bắt đầu chiến đấu.
Trong thông đạo có rất nhiều đệ tử tông môn.
Nhưng người có thể ngăn được thanh niên mặc huyết bào thì gần như không có.
Tám tên thanh niên mặc huyết bào kia tâm tư không đặt vào chiến đấu, bọn hắn chỉ một lòng muốn chạy trốn ra ngoài.
Cho nên, bọn hắn vừa đi vừa phóng thích sương độc đan.
Theo bước tiến của bọn hắn, làn sương mù màu đỏ kia cũng lan tràn theo một đường.
Các đệ tử tông môn kia nhao nhao né tránh.
Vậy mà lại trực tiếp nhường ra một con đường cho các đệ tử Huyết Hà Tông.
Ai cũng không muốn trực diện đối đầu, đều chờ người khác động thủ trước, sau đó mình thừa cơ kiếm lợi.
Trong cảnh hỗn loạn thế này, ám khí hay phù lục gì đó đều không thể dùng, khả năng cao sẽ làm bị thương người của mình.
Ngay trong tình huống này.
Kim Tiểu Xuyên rất ngạc nhiên phát hiện, a? Không tệ nha, lại chủ động đưa tới cửa.
Vậy sao có thể bỏ qua được?
Tám tên đệ tử Huyết Hà Tông tiến lên với tốc độ cực nhanh, nhìn thấy đường đi thông suốt, cũng không có mấy người dám giao phong chính diện với bọn hắn, trong lòng lập tức thoải mái hẳn lên.
Chỉ trách vừa rồi chọn sai đường, gặp phải mấy nhân vật lợi hại.
Nếu ngay từ đầu lựa chọn thông đạo này, hai tên sư đệ kia cũng đã không bỏ mạng.
Nếu thật sự động thủ, bọn hắn tuyệt đối không đấu lại nhiều người như vậy, ngay cả đánh lại một phần mười số người cũng không có khả năng.
Hy vọng duy nhất chính là tranh thủ thời gian thừa dịp loạn lao ra ngoài.
Đang suy nghĩ sau khi xông ra ngoài sẽ đi ra khỏi địa cung như thế nào, thì thấy phía trước không đi được nữa.
Chỉ thấy một người mặt mày tươi cười đứng giữa thông đạo.
Bên trái là một đại mập mạp, trông ít nhất cũng hơn 350 cân.
Bên phải là một vị tiểu cô nương, có vẻ hơi căng thẳng, hai tay nắm chặt một bó lớn phù lục và trận pháp tiểu kỳ.
Khoan đã, mấy người trước mắt này rõ ràng chưa từng gặp qua, vì sao trong đầu lại có hình ảnh của bọn hắn chứ?
Ngay sau đó, trong đầu đột nhiên hiện lên lời miêu tả của Thủ Tọa Sư Huynh ---- Đại mập mạp, tiểu cô nương, còn có một kẻ không sợ chết hình dáng như hung thú, chẳng phải là mấy người này sao?
Vậy thì, hai gã lợi hại trong thông đạo vừa rồi lại là chuyện gì xảy ra?
Thực sự nghĩ mãi không ra.
Phía sau Kim Tiểu Xuyên không xa là một đại sảnh, hắn cảm thấy kịch chiến trong thông đạo có chút không thoải mái lắm.
Thế là, hắn bảo đám người phía sau toàn bộ lui lại.
Đương nhiên, là lui ra ngoài đại sảnh, chỉ cần chặn lối ra đại sảnh là được.
Bọn hắn cũng lùi về sau mấy chục mét, trực tiếp lui vào đại sảnh phía sau.
Tám tên đệ tử Huyết Hà kia muốn lui về, đổi sang một thông đạo khác, lại không làm được.
Phía sau, lít nha lít nhít toàn là người.
Đã kéo ra một khoảng cách với bọn hắn.
Từng người trong tay đều giơ phù lục và ám khí sẵn sàng phát động bất cứ lúc nào.
Trừ phi bọn hắn có loại phù lục thuấn di di chuyển được 300 trượng một lần thì còn được.
Trong tình huống này, bọn hắn cũng bị người phía sau dồn đến đại sảnh phía trước.
Ngay sau đó, lối vào đại sảnh liền bị chặn lại.
Người chặn đường là một gã râu quai nón, bên cạnh còn có một nữ tử cầm đại khảm đao trong tay.
Bên trong đại sảnh trông cũng khá rộng rãi.
Kim Tiểu Xuyên đối mặt tám tên đệ tử Huyết Hà Tông cũng không hoảng sợ, chỉ cần không có cường giả Khải Linh cảnh, hắn sẽ không sợ.
Một bên, Giang Tu Đức có chút lo lắng:
“Kim sư đệ, ngươi có được không?” Kim Tiểu Xuyên lườm hắn một cái:
“Ta không được thì ngươi lên!” Giang Tu Đức im lặng.
Nếu để hắn liên thủ với người khác đối phó một tên trong đó thì còn tạm được, nhưng vấn đề là, đối phương có tới tám người.
Kim Tiểu Xuyên ra hiệu bằng mắt cho Sở Bàn Tử và Mặc Mặc tiểu sư muội, khẽ nói:
“Chuẩn bị tấn công.” Mặc Mặc tiểu sư muội lập tức vòng ra phía sau, nấp sau lưng Triệu Nhất Minh, hai tay chuẩn bị sẵn trận pháp tiểu kỳ.
Làm Triệu Nhất Minh giật nảy mình, hai chân có chút mềm nhũn.
Sở Bàn Tử thấy Mặc Mặc tiểu sư muội đã ẩn nấp kỹ, cũng không nói nhiều, một thanh hàn thủy kiếm trong tay, chân phải dùng sức, trực tiếp bay lên trước.
Hắn lo lắng lát nữa người ta trực tiếp xông lên, hắn không kịp bay lên thì sẽ bị đánh.
Đối phó một người thì còn được, chứ bảy tám người thì thật sự không dám.
Chuyện khó khăn, đương nhiên phải giao cho Tiểu Xuyên sư đệ hoàn thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận