Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 125: Sở sư đệ, ngươi thay ta cản một chút ( bên trong )

Chương 125: Sở sư đệ, ngươi thay ta cản một chút (Phần giữa)
Theo Mạnh Vô Ngôn bị Kim Tiểu Xuyên một quyền đánh văng ra khỏi vòng tròn, ngồi bệt xuống đất.
Vậy là trận khiêu chiến tại nơi này cũng kết thúc.
Chung quanh những người xem náo nhiệt kia, kỳ thực cũng không có phản ứng quá lớn.
Khai mạch cảnh tứ trọng, đánh bại đệ tử nội môn khai mạch cảnh lục trọng.
Cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Giật mình thì đúng là có giật mình, nhưng ai bảo trước đó tại đại hội đệ tử, đã sớm có tiền lệ rồi đâu.
Lúc đó những chiến tích của Hùng Viễn Đồ, chẳng phải còn khó tin hơn bây giờ nhiều sao?
Cái gì mà một quyền đánh ngã nhị giai hung thú.
Cái gì mà một đao chém rớt đầu của A Đao.
Hiện tại xem ra, mặc dù Kim Tiểu Xuyên chiến thắng, nhưng sức chiến đấu thể hiện ra lại xa xa không bằng những gì khoác lác trên đài lúc đó.
Dùng 300 chiêu, mới đánh ngã Mạnh Vô Ngôn.
Đồng thời giờ phút này nhìn lại trạng thái của Mạnh Vô Ngôn, nhiều nhất chỉ là có chút mất mặt mũi.
Trên người lại không nhìn ra chút thương tổn nào.
Những đệ tử đến xem náo nhiệt này, có vài người liền không khỏi động tâm tư.
Dùng ngón tay làm phép tính đơn giản.
Tốn 1 điểm chiến lực, nếu có thể đánh bại Kim Tiểu Xuyên hoặc là Sở Nhị Thập Tứ, vậy sẽ thu được 10 điểm chiến lực.
Trọn vẹn gấp 10 lần.
1 điểm chiến lực có thể đổi lấy 1 viên linh lực đan tại tông môn.
10 điểm chiến lực có thể đổi lấy 4 tấm bôn lôi phù và 2 viên linh lực đan.
Bài toán này rất dễ tính ra, xem cách nào có lợi hơn.
Mười mấy đệ tử có chiến lực không chênh lệch nhiều với Mạnh Vô Ngôn cũng bắt đầu kích động.
Muốn khiêu chiến thì phải khiêu chiến Kim Tiểu Xuyên, không thể khiêu chiến Sở Nhị Thập Tứ.
Đại mập mạp hiện tại thể lực dồi dào, đồng thời cảnh giới là ngũ trọng.
Kim Tiểu Xuyên vừa mới đánh một trận sinh tử, đại chiến 300 hiệp, linh lực trong cơ thể dù chưa khô kiệt cũng không còn lại bao nhiêu.
Mặc dù làm vậy có chút ý tứ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nhưng vì lợi ích, chút da mặt này không cần cũng được.
Bên ngoài sân đấu, Giang Tu Đức thỏa mãn gật gật đầu, giơ ngón tay cái về phía Kim Tiểu Xuyên.
Kim sư đệ rất nể mặt, nói được thì làm được.
Chỉ dùng năm thành công lực, cuối cùng cũng chiến thắng, quan trọng là còn không để đệ tử bản môn quá mất mặt.
Bất quá Mạnh Vô Ngôn hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Ngồi ngẩn người một lúc trên mặt đất, sau đó đứng dậy.
Nhìn Kim Tiểu Xuyên với chiến ý nồng đậm.
"Hôm nay là ta chủ quan, bại một chiêu dưới tay ngươi, ngày khác, chắc chắn sẽ lại đến lĩnh giáo, yên tâm, ta sẽ chuyển 1 điểm chiến lực cho ngươi."
"Chuyển cho ta? Làm sao chuyển?"
Kim Tiểu Xuyên trong lòng còn đang buồn bực, trong đám người quan chiến, lóe ra một bóng người, chính là Hùng Viễn Đồ.
Trong tay cầm hai cái thẻ bài thân phận đệ tử.
"Kim sư đệ, đây là sư huynh vừa thay ngươi và Sở sư đệ làm xong thẻ bài thân phận, biết ngay ngươi không có thời gian mà, sư huynh ta liền làm thay ngươi, không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.
À, đúng rồi, thẻ bài thân phận của ngươi và Sở sư đệ, điểm chiến lực ban đầu đều là 50 điểm, Đại trưởng lão đặc biệt phê duyệt."
Nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.
Kim Tiểu Xuyên tiếp nhận thẻ bài thân phận, lớn chừng bàn tay, dày nửa tấc, giống như lưu ly.
Mặt trước khắc ba chữ to "Chính Đạo Các", mặt sau một hàng chữ nhỏ phân biệt khắc:
"Đệ tử hạch tâm Kim Tiểu Xuyên" "Đệ tử hạch tâm Sở Nhị Thập Tứ."
Vì sao không khắc ba chữ "Chín Tầng Lâu" lên thẻ bài thân phận của mình nhỉ?
Nghĩ chắc là làm cùng một lô, tên tông môn không tiện đổi.
Tạm thời cứ dùng đã.
Mạnh Vô Ngôn cũng nói là làm, tiến lên mấy bước.
Lấy ra thẻ bài thân phận của mình, linh lực rót vào, thẻ bài thân phận sáng lên.
Ngón tay bấm bấm một hồi thao tác, hướng Kim Tiểu Xuyên chìa tay ra.
Kim Tiểu Xuyên hiểu ý hắn, đưa thẻ bài thân phận khắc tên mình tới.
Mạnh Vô Ngôn để hai thẻ bài thân phận nhẹ nhàng chạm vào nhau, phát ra một tiếng thanh thúy.
"Được rồi, 1 điểm chiến lực của ta đã chuyển cho ngươi."
Mạnh Vô Ngôn trực tiếp rời đi, mang theo đấu chí ngẩng cao đầu, xem ra tên này nhất định là trở về để gắng sức tu luyện rồi.
Hôm nay 300 chiêu, đã để hắn thấy được hy vọng đánh bại Kim Tiểu Xuyên, tin tưởng lần tiếp theo, người chiến thắng nhất định là chính mình.
Sự tình kết thúc, Kim Tiểu Xuyên mặc kệ ánh mắt của những người khác xung quanh.
Tiện tay đưa một cái thẻ bài thân phận cho Sở Bàn tử, liền muốn trở về sân nhỏ, gọi mấy người đi nấu cơm.
"Chậm đã!"
"Kim sư đệ chậm đã!"
"Chậm đã! Đệ tử nội môn Tống Vân Tiêu hướng đệ tử hạch tâm Kim Tiểu Xuyên phát ra khiêu chiến!"
Sau lưng đồng thời truyền đến ba giọng nói.
Kim Tiểu Xuyên quay đầu lại.
Trong đám người trực tiếp đi ra ba người.
Đều mặc áo bào của đệ tử nội môn.
Thế nào đây? Bắt đầu chế độ quần ẩu sao?
Ba tên đệ tử nội môn kia cũng không ngờ tới còn có người khác đứng ra.
Ai cũng không muốn lùi bước trở về.
Đây chính là một cơ hội tốt ngàn năm một thuở.
"Tống sư huynh, là ta mở miệng trước."
"A, mở miệng trước thì tính là gì, lúc đó ngươi cũng không nói muốn khiêu chiến."
"Hai ngươi đi một bên mà cãi nhau đi, đợi ta cùng Kim sư đệ luận bàn xong, các ngươi lại đến."
"Dựa vào cái gì, rõ ràng là nên ta tới trước."
"Ta trước......"
"Ta trước......"
"......"
Ba người vậy mà lại vì ai có thể giao đấu với Kim Tiểu Xuyên trước tiên mà cãi nhau ầm ĩ.
Khiến đám người chung quanh hào hứng dâng cao.
"Chậc chậc, thật không biết xấu hổ a, vì điểm chiến lực, cũng là liều mạng."
"Đây coi là cái gì, 10 điểm chiến lực, thời điểm then chốt có thể có tác dụng lớn, chút da mặt này thì có là gì?"
"Nói cũng đúng, hay là, chúng ta cũng tính một suất?"
"Nhìn bộ dạng Kim Tiểu Xuyên xem, không giống như là hết sức lực nhỉ? Ta ngay cả Mạnh Vô Ngôn còn đánh không lại, thôi bỏ đi."
Một bên Giang Tu Đức bây giờ nhìn không nổi nữa.
"Còn thể thống gì nữa? Từng người một khiêu chiến không phải tốt sao? Theo thứ tự cao thấp mà xếp hàng, ai dáng người cao thì người đó khiêu chiến trước!"
Kim Tiểu Xuyên: ???
Vốn tưởng rằng ngươi, cái gã mày rậm mắt to này, sẽ ngăn cản màn hề này.
Không ngờ tới a, ngươi mẹ nó thật sự có sáng kiến.
Theo thứ tự cao thấp xếp hàng?
Cái này sợ là độc nhất vô nhị ở Phượng Khánh Phủ.
Trong ba người kia, một đệ tử dáng người lùn nhất rõ ràng cũng có chút tức giận:
"Đại sư huynh, làm sao có thể đùa giỡn như vậy, rõ ràng là ta mở miệng trước."
Giang Tu Đức nói: "Mở miệng trước thì thế nào, không thiếu một trận khiêu chiến của ngươi là được."
Đệ tử kia nóng vội: "Nếu bọn hắn trực tiếp đánh bị thương Kim Tiểu Xuyên, ta chẳng phải là không có cơ hội?"
Giang Tu Đức da mặt run run.
Trong lòng thầm mắng:
Chỉ bằng mấy mống các ngươi, còn muốn đánh bị thương Kim Tiểu Xuyên?
Ngay cả đại sư huynh ta đây xuất thủ, cũng không dám nói chắc chắn trăm phần trăm, các ngươi lấy tự tin từ đâu ra?
Hai tên đệ tử có vóc dáng thấp hơn kia, bị uy thế của Giang Tu Đức bức bách, bất đắc dĩ rời khỏi vòng tròn.
Tống Vân Tiêu, người cao nhất, vẻ mặt tươi cười.
Trong lòng cân nhắc, có nên buổi tối đưa chút chỗ tốt cho Giang sư huynh không.
Theo thứ tự cao thấp xếp hàng thật tốt.
Về sau chỗ tốt của tông môn, đều dựa theo thứ tự cao thấp để phân chia, chính mình trực tiếp liền bay lên nha.
Giang Tu Đức cũng là tức giận tác phong của mấy sư đệ, trước khi rời khỏi vòng tròn, ra hiệu một thủ thế cho Kim Tiểu Xuyên.
Kim Tiểu Xuyên liền hiểu.
Sáu thành.
Lần này cần dùng sáu thành lực đạo.
Ngẫm lại cũng được.
Người này sáu thành, người kế tiếp bảy thành, người thứ ba tám thành.
Đợi đến lúc dùng toàn lực, hẳn là sẽ không còn mấy người dám đến khiêu chiến chính mình.
Trừ phi là những đệ tử hạch tâm và đệ tử thân truyền giống như Giang Tu Đức.
Số lượng đệ tử hạch tâm, dù sao cũng ít.
Không giống đệ tử nội môn, hơn năm trăm người, mỗi ngày đến mười mấy người, chính mình cũng không cần ăn cơm nữa.
Huống hồ đám người này cũng cung cấp cho mình không được bao nhiêu linh lực.
Không có động lực đối chiến.
Tống Vân Tiêu nhìn Kim Tiểu Xuyên, tựa như nhìn thấy 10 điểm chiến lực, lộ ra một cảm giác thân thiết.
"Kim sư đệ, ta là nội môn, ngươi là hạch tâm, ngươi cao hơn ta, nhưng vừa rồi ngươi đã đánh một trận, chúng ta cũng coi như hòa nhau."
Đám người chung quanh lập tức ồn ào:
"Mẹ nó ngươi Tống Vân Tiêu còn muốn chút mặt mũi nào không!"
Ngay cả tên đệ tử xếp hạng thứ ba về chiều cao vừa rồi, giờ phút này cũng mong ngóng Kim Tiểu Xuyên có thể đánh Tống Vân Tiêu nằm xuống.
Ta không lấy được, ngươi tốt nhất cũng đừng chiếm được.
Nơi xa.
Hoa Thiên nói: "Tên đệ tử này đối đầu Kim Tiểu Xuyên, sẽ như thế nào?"
Chu Chấn đáp: "Cái này phải quyết định bởi việc Kim Tiểu Xuyên định dùng mấy thành lực đạo."
"Ồ, ngươi đối với hắn lòng tin rất đủ nhỉ, vừa rồi mặc dù hắn không dùng toàn lực, nhưng dù sao cũng chiến 300 hiệp, thể lực là một vấn đề."
Chu Chấn không nói lời nào.
Hoa Thiên căn bản không rõ ràng, tình huống cụ thể lúc ở Tử Dương dãy núi.
Quả nhiên.
Đối chiến bắt đầu.
Tống Vân Tiêu vốn lòng tin tràn đầy, vừa mới giao thủ, liền cảm thấy áp lực cực lớn.
Kim Tiểu Xuyên cũng không có cố ý tra tấn hắn, lật qua lật lại, cũng chỉ dùng một chiêu "Trực đảo ma quật".
Vị trí đều là phần bụng của Tống Vân Tiêu.
Ngay cả chiêu thứ hai cũng không cần.
Nhưng sáu thành lực đạo của hắn, cũng không phải đối thủ là đệ tử khai mạch cảnh lục trọng này có thể tiếp nhận.
Bị đánh đến liên tiếp lùi lại.
Đợi đến khi hiểu ra, thấy Kim Tiểu Xuyên không có chiêu thức khác, liền động tâm tư.
Ngươi có sức lực, ta có công pháp.
Hắn bắt đầu sử dụng những gì mình biết, quyền pháp, chưởng pháp, thối pháp, thân pháp.
Mỗi lần hắn tưởng rằng công kích đến chỗ Kim Tiểu Xuyên tất phải cứu viện, Kim Tiểu Xuyên lại tựa như một kẻ ngu ngốc, căn bản là không hề để ý.
Nắm đấm kia, chưởng pháp kia, đánh vào trên người Kim Tiểu Xuyên.
Phát ra tiếng bành bạch bộp bộp, người quan chiến xung quanh, nhìn mà thấy đau cả thịt.
Nhưng Kim Tiểu Xuyên không thấy đau thịt, những đòn công kích đó, toàn bộ hóa thành chút ít linh lực, bị hấp thu vào trong cơ thể.
Đến lúc này, chiến pháp, chiêu thức của Tống Vân Tiêu tất cả đều loạn.
Hoảng hốt không thôi, nhưng sợ hãi nắm đấm của Kim Tiểu Xuyên, chỉ có thể tạm thời chống đỡ.
Kim Tiểu Xuyên đếm tới 100 hiệp, cảm giác cũng không sai biệt lắm, cũng coi như giữ thể diện cho Chính Đạo Các rồi.
Một chiêu "Thiết quyền trấn ma" sử xuất.
Tống Vân Tiêu đã tiếp ròng rã 100 chiêu "Trực đảo ma quật", đã hình thành ký ức cơ bắp.
Một chiêu này của Kim Tiểu Xuyên, hắn không hề phòng bị, chỉ mới nghĩ đến việc tránh né "Trực đảo ma quật".
Kết quả đối phương vừa đổi chiêu thức, hắn liền trợn tròn mắt.
Trực tiếp bị một quyền nện vào trên bờ vai, lập tức thân thể liền mềm nhũn, bị nện cứng rắn trên mặt đất.
Người quan chiến chung quanh, đồng thời hít sâu một hơi.
Trong khe hở đám người.
Hùng Viễn Đồ nhẹ nhàng vỗ vỗ lồng ngực của mình.
May mắn lúc đó tại Tử Dương dãy núi, không có làm chuyện gì quá đáng hơn đối với Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ.
Nếu không, hôm nay trên thi thể của mình, hẳn là cỏ đã mọc dài.
Lại một lần nữa chiến thắng, khiến tên đệ tử xếp hạng thứ hai về chiều cao vừa rồi, có chút do dự.
Cẩn thận nhìn Kim Tiểu Xuyên một cái, mẹ nó không giống như là đã kiệt sức.
Chính mình có nên lên nữa không?
Hay là nói tìm cớ đi vệ sinh?
Ngay lúc đang khổ sở suy nghĩ biện pháp, Giang Tu Đức chỉ một cái:
"Đến phiên ngươi, xong việc chúng ta còn muốn trở về nấu cơm đâu."
Kim Tiểu Xuyên thu một điểm chiến lực của Tống Vân Tiêu, bắt đầu trận chiến đấu thứ ba.
Lần này hắn không thèm nhìn số "6" mà Giang Tu Đức giơ ra.
Trực tiếp đi lên chính là bảy thành linh lực.
Đếm tới hiệp thứ 50, liền đánh đối phương văng ra khỏi vòng tròn.
Tất cả mọi người đều ngây người.
Trời ạ, không phải là càng đánh càng mệt mỏi sao?
Làm sao tên này lại càng ngày càng tinh thần thế.
Đánh người thứ nhất, dùng 300 hiệp.
Đánh người thứ hai, dùng 100 hiệp.
Đánh người thứ ba, dùng 50 hiệp.
Vấn đề là cả ba người này đều là đệ tử khai mạch cảnh lục trọng a.
Ngày thường đối chiến, thắng bại lẫn nhau, vì sao ở trước mặt Kim Tiểu Xuyên, lại giống như không chịu nổi một kích như vậy?
Tại hiện trường, đệ tử khai mạch cảnh lục trọng chiếm hơn phân nửa.
Giờ phút này cảm giác khi đối mặt Kim Tiểu Xuyên, căn bản không có lòng tin.
Chính mình không có lòng tin cũng không sợ, cứ xem Kim Tiểu Xuyên đánh người thứ tư, sẽ dùng bao nhiêu chiêu.
Đã có người đang nhỏ giọng suy đoán.
Tên đệ tử lùn nhất vừa rồi, ánh mắt lấp lóe.
Không quá muốn đi lên.
Nhưng không chịu nổi nhiều người hò hét a.
Hắn liền đứng tại chỗ bất động, kết quả bị bốn tên đệ tử xem náo nhiệt xung quanh, thực sự là đẩy vào trong vòng.
Khoảng cách với Kim Tiểu Xuyên chỉ còn ba thước.
Nhìn thấy Kim Tiểu Xuyên, mồ hôi hắn sắp chảy ra.
Trong lòng cầu khẩn, tốt nhất Kim Tiểu Xuyên có thể để mình thua một cách thể diện chút.
Kim Tiểu Xuyên thỏa mãn nguyện vọng của hắn.
Tương tự đếm tới 50, một quyền đánh tới.
Quyền phong vừa tiếp xúc đến trên người hắn, tên đệ tử này liền thuận thế bay ra ngoài.
Hử?
Kim Tiểu Xuyên rất là hoài nghi, hình như ta còn chưa đánh trúng nhỉ? Sao hắn lại tự mình bay ra ngoài.
Đệ tử kia sau khi rơi xuống đất, nhìn xem hai chân, vừa vặn giẫm lên vạch tròn.
Trong lòng giật mình, lập tức lại lùi lại một bước, lúc này mới hoàn toàn hai chân ra khỏi vòng tròn.
Ra khỏi vòng tròn, liền xem như khiêu chiến thất bại.
Đây là chuyện hắn đã dự liệu được.
Hai tay ôm quyền: "Kim sư đệ quả nhiên lợi hại, bội phục, bội phục."
Xoay người rời đi.
Hắn xem như đã hiểu, những đệ tử nội môn như mình, sợ là không có ai thực sự có thể chống đỡ dưới tay Kim Tiểu Xuyên được 100 hiệp.
Người có thể gây tổn thương cho Kim Tiểu Xuyên, chỉ có thể là những đệ tử thân truyền và đệ tử hạch tâm kia.
Ngay tại lúc các đệ tử nội môn bên này, liên tiếp phát ra khiêu chiến đối với Kim Tiểu Xuyên.
Tà Dương Tông.
Phòng của Đại trưởng lão Vạn Không Bờ, có một người đi tới.
"Đại trưởng lão, ta đã thăm dò được hướng đi của hai tên đệ tử Chín Tầng Lâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận