Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 497: Nếu đều che mặt, cái kia ta cũng chớ khách khí ( Bên trên )

Chương 497: Nếu đều che mặt, vậy ta cũng đừng khách khí (Phần 1)
Bên trong động đá vôi.
Cổ Lăng Phong, Bùi Khởi Vũ từng bước tiến lại gần.
Phía đối diện.
Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ cùng Mặc Mặc, từng bước một lùi lại, chỉ còn ba bước nữa là ép sát vào vách tường.
Đệ tử Đan Dương Tông và thế gia, lúc này, đã hoàn toàn yên lòng.
Hôm nay, ba người của chín tầng lầu, chắc chắn chắp cánh khó thoát.
Gần như cùng một lúc.
Bảy người này, tất cả đều giơ binh khí trong tay lên, đột nhiên chém về phía trước.
Nhưng đúng vào lúc này.
“Ầm ------”
Đá vụn bay tán loạn -------
Kim Tiểu Xuyên đã tung một quyền, đánh vỡ phía trước, mở ra một đường hầm chạy trốn.
Sở Nhị Thập Tứ đã sớm chuẩn bị, tay trái túm lấy tiểu sư muội, tay phải kéo Kim Tiểu Xuyên, thân hình loáng một cái, liền thoát vào thông đạo, ẩn mình vào trong bóng đêm -----
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của đám người Cổ Lăng Phong.
Không chỉ binh khí của tất cả mọi người đều đánh hụt, mà người của Kim Tiểu Xuyên bọn hắn còn trốn thoát.
Cảm giác này giống như một núi Linh Thạch đột nhiên biến mất ngay trước mắt mình.
“Sư huynh, có muốn đuổi theo không?”
Một đệ tử thế gia nhẹ giọng hỏi.
Nhìn ra bên ngoài, tối đen như mực.
Cổ Lăng Phong liếc nhìn tên gia hỏa không có đầu óc này.
Đuổi theo?
Không biết bây giờ là lúc nào sao?
Trong đêm tối đen như vậy, đó là thiên hạ của Kim Tiểu Xuyên.
Chúng ta đuổi theo thế nào được?
“Không cần đuổi theo, cứ để bọn hắn sống thêm hai ngày nữa.”
“Sư huynh, vừa rồi Kim Tiểu Xuyên dường như đã nhận ra chúng ta, sau này e rằng ------?”
Bùi Khởi Vũ cười lạnh:
“Nhận ra thì thế nào? Chỉ cần chúng ta không thừa nhận, hắn sẽ không có chứng cứ. Huống chi, cho dù hắn bắt được chứng cứ của chúng ta, thì có thể làm gì?
Tại Đại Canh vương triều này, ngoại trừ Hoàng gia, lẽ nào siêu cấp tông môn và thế gia đô thành lại đi quan tâm mấy con cá tạp này sao?”
Hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều im lặng.
Đúng vậy.
Đừng nói hôm nay bọn hắn che mặt, cho dù là quang minh chính đại tập kích.
Thì có thể thế nào?
Chuyện này không sợ bị làm lớn.
Bởi vì tại Đại Canh vương triều, luật pháp chính là do Hoàng gia cùng những thế gia này cùng nhau chế định.
Một cuộc tập kích, kết quả lại để cho bọn Kim Tiểu Xuyên trốn thoát.
Cổ Lăng Phong dù trong lòng không cam tâm, nhưng cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Sau đó hắn gọi mọi người, quyết định trước hết nghỉ ngơi tại cái động rộng rãi này.
Nhóm sư đệ này, một bên giơ đuốc kiểm tra những nơi khác trong động rộng rãi, một bên miệng làu bàu chửi rủa.
Toàn là những lời chửi mắng ba người chín tầng lầu giảo hoạt thế nào.
Một cái động rộng rãi lớn như thế, vậy mà còn có lưu lại hậu chiêu.
Thời điểm then chốt, còn có một đường hầm chạy trốn mà căn bản không nhìn ra được.
Sở Nhị Thập Tứ mang theo Kim Tiểu Xuyên cùng Mặc Mặc, bay khoảng một nén nhang, cảm thấy an toàn mới hạ xuống.
Việc cấp bách là phải nhanh chóng tìm một nơi nghỉ ngơi.
Bây giờ trời quá tối, sau khi Kim Tiểu Xuyên tấn thăng tam trọng, tầm nhìn cũng chỉ trong phạm vi ba trượng.
Muốn tìm một nơi tốt cũng không dễ dàng.
Cuối cùng, họ tạm thời dừng chân tại một nơi bên bìa rừng.
Ba người dựng tạm một cái lều vải đơn giản.
Chỉ cần qua thêm hai canh giờ nữa là trời sẽ sáng.
Trong lều vải, họ đốt ba ngọn đèn dầu.
Kim Tiểu Xuyên, Sở mập mạp và Mặc Mặc, tất cả đều đang rút các loại ám khí trên người ra.
Không cần phải nói, chỉ riêng phi đao đã có 9 thanh.
Đinh thép thì càng nhiều hơn.
Bọn hắn vừa băng bó vết thương, vừa chửi mắng đám người Cổ Lăng Phong.
Những lời chửi mắng đó tuyệt đối khó nghe gấp mười lần so với lời đám Cổ Lăng Phong mắng.
Nhất là Sở mập mạp, từ nhỏ đã biết chửi người.
Ở Thúy Hồng Lâu thời gian dài, đủ loại lời chửi rủa đều có thể tuôn ra khỏi miệng.
Cuối cùng, nghe đến độ Kim Tiểu Xuyên và tiểu sư muội Mặc Mặc đều cảm thấy, cứ chửi như vậy nữa, mấy chục đời trên dưới nhà Cổ Lăng Phong đều phải đỏ mặt mà tìm tới cửa.
Chửi xong.
Kim Tiểu Xuyên bắt đầu suy tính.
Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.
Người của chín tầng lầu chúng ta bị người khác bắt nạt mà lại nín nhịn, rõ ràng là không phù hợp với khí chất tông môn.
Nói ra ngoài quá mất mặt.
Không nói đến sư phụ Bạch Dương bọn hắn, vì chiến lực của sư phụ bọn hắn quá yếu.
Cứ lấy Hạ Lão Cẩu ---- không, cứ lấy sư tổ mà nói, đó chính là nhân vật lớn dám đánh tơi bời cường giả Dung Tinh Cảnh ngay khi còn ở Khải Linh Cảnh.
Đến đời chúng ta, cái gọi là một đời mạnh hơn một đời.
Bị thiệt thòi, nhất định phải trả lại gấp hai, gấp ba, không, gấp trăm lần mới được.
Đối với lý lẽ của Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ và Mặc Mặc tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý.
Ba người lúc này liền đại diện cho toàn thể nhân viên tông môn.
Lập tức bắt đầu lên kế hoạch trả thù.
Hai canh giờ sau.
Kim Tiểu Xuyên thu hồi cây chùy.
Chân trời bắt đầu hửng lên màu trắng bạc.
Cùng lúc đó.
Trong dãy núi, binh sĩ hai triều và rất nhiều người phòng thủ đều tỉnh táo lại.
“Khỉ thật, hôm nay là ngày gì mà Kim Tiểu Xuyên dậy sớm như vậy?”
“Đúng vậy, trước kia chưa đến giờ Thìn thì trời còn chưa sáng hẳn, hôm nay sao thế nhỉ?”
“Chẳng lẽ bọn hắn lại tìm ra cách mới để chơi xấu người khác?”
Bầu trời đã bắt đầu sáng.
Những tiểu đội này cũng không thể nghỉ ngơi nữa.
Sợ bị những đối thủ hành động sớm khác để mắt tới.
Trong nhất thời, dãy núi bắt đầu trở nên bận rộn.
Nửa canh giờ sau.
Tiểu sư muội ra tay, tìm được một sơn động ẩn núp.
Có điều nơi này trông nhỏ hơn nhiều so với cái động rộng rãi trước đó.
Ba người bọn họ đi vào, dù chỉ thêm một người nữa cũng sẽ cảm thấy chật chội.
Nhưng điều này không làm khó được Kim Tiểu Xuyên và Sở mập mạp.
Đừng quên chúng ta xuất thân là gì.
Bản lĩnh đào hố chính là nhất tuyệt.
Mất khoảng hai canh giờ để mở rộng sơn động này ra gấp đôi.
Không chỉ vậy, rút kinh nghiệm giáo huấn từ tối qua, lần này họ chuẩn bị khoảng 3 lối ra.
Vội vàng làm xong, họ bắt đầu nghỉ ngơi.
Đến chiều.
Vết thương trên người mấy người cũng đã khỏi hẳn.
Kim Tiểu Xuyên liền sắp xếp Sở mập mạp ra ngoài.
Lần này mục tiêu rất rõ ràng.
Ưu tiên hàng đầu chính là đám người Cổ Lăng Phong, Bùi Khởi Vũ.
Xem rốt cuộc bọn hắn đang ở đâu.
Sau đó mới tính xem nên hành động thế nào.
Sở mập mạp lần này dùng một canh giờ đã bay trở về.
Rất thuận lợi, thì ra nhóm người Cổ Lăng Phong căn bản không rời đi, vẫn ở trong động đá vôi kia.
Đoán chừng là đám người Đan Dương Tông thấy cái động rộng rãi đó không tệ, nên xem nó như nơi nghỉ ngơi của mình.
Bọn hắn cảm thấy đám người Kim Tiểu Xuyên không dám quay lại nữa.
Kim Tiểu Xuyên nhíu mày.
Các ngươi thật quá bắt nạt người.
Đánh chúng ta, còn chiếm nhà của chúng ta?
Cái động rộng rãi kia, không ai quen thuộc hơn bọn hắn.
Phải hành động như thế nào đây -----?
Kim Tiểu Xuyên bảo Sở mập mạp tiếp tục theo dõi, còn mình thì mang theo tiểu sư muội đi thu thập đủ loại cây bụi ở gần đó.
Cuối giờ Dậu.
Sở Nhị Thập Tứ lại trở về.
Nói rằng tối nay đám người Cổ Lăng Phong hẳn sẽ không hành động.
Kim Tiểu Xuyên nhìn sắc trời, vung tay lên, ba người lập tức bay thẳng về hướng động rộng rãi.
Vào giờ này, trong toàn bộ sơn mạch, đoán chừng cũng chỉ có mấy người bọn hắn dám bay như vậy.
Gặp phải đối thủ thì làm sao?
Triệu hồi chùy ra đánh là được.
Rất nhanh, họ đã đến gần động rộng rãi.
Sở mập mạp lượn một vòng.
Phát hiện lối thoát hiểm phía trước mà bọn hắn đã chạy trốn lại bị người chặn lại.
Nhưng chặn không kín.
Điều này cũng nằm trong dự liệu của Kim Tiểu Xuyên.
Sau một hồi phân công, ba người chia làm hai đội hành động.
Mọi người cũng đều dùng khăn đen che mặt.
Chẳng phải chỉ là che mặt hành động thôi sao, cứ như ai không biết làm vậy.
Sở Nhị Thập Tứ và Mặc Mặc một đội, hành động ở cửa chính động rộng rãi.
Kim Tiểu Xuyên một mình, hành động ở cửa đường hầm thoát hiểm.
Nếu tấn công thuận lợi, tự nhiên không có gì để nói, bọn hắn sẽ tập hợp lại.
Nếu không thuận lợi, gặp phải nguy hiểm thì tự mình chạy trốn, cuối cùng quay lại nơi ẩn náu mới là được.
Cẩn thận quan sát một lượt.
Đường hầm chạy trốn đã bị chặn lại.
Không có ai phụ trách canh gác.
Cửa chính động rộng rãi lại có một người canh giữ.
Đúng lúc đó, người canh gác ở cửa chính lại quay người đi vào trong hang.
Kim Tiểu Xuyên ra hiệu, có thể hành động.
Sở Nhị Thập Tứ liền mang theo tiểu sư muội bay đi.
Kim Tiểu Xuyên ở bên này, lặng lẽ đến gần cửa thông đạo.
Chẳng qua chỉ là một ít đá tảng chất đống ở đó mà thôi.
Giữa những tảng đá vẫn còn khe hở.
Kim Tiểu Xuyên trực tiếp lấy ra một đống lớn cây bụi từ trong giới chỉ, nhanh chóng nhóm lửa.
Khói từ cây bụi liền chui vào trong động.
Nhưng chỉ có khói này thì không đủ.
Hắn lại lấy ra mấy viên Độc Vụ Đan, trực tiếp bóp nát, làn sương mù màu hồng phấn này theo làn khói đặc của cây bụi, tất cả đều xông vào trong cửa hang.
Không chỉ hắn làm vậy.
Phía bên kia.
Tiểu sư muội Mặc Mặc và Sở mập mạp cũng làm động tác tương tự.
Bởi vì cửa hang bên này lớn hơn, nên từng đống lớn cây bụi đã được đốt lửa bị ném thẳng vào bên trong.
Tương tự, khói độc của bảy tám viên Độc Vụ Đan cũng theo đó xông vào.
Lần này, trong động đá vôi lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Cổ Lăng Phong và Bùi Khởi Vũ thật sự không ngờ rằng, đám người Kim Tiểu Xuyên lại to gan như vậy, dám đến đây chịu chết.
Chẳng qua họ chỉ cảm thấy nơi này không tệ nên không rời đi.
Nhưng lúc này nhìn thấy khói mù từ hai phía tràn vào, dùng đầu ngón chân cũng đoán được là thủ đoạn của bọn Kim Tiểu Xuyên.
Không khỏi cười lạnh.
“Thứ thủ đoạn rác rưởi như vậy mà cũng đòi làm gì được ta sao?
Bùi sư đệ, ngươi dẫn người đi lối thông đạo, ta dẫn người ra cửa chính, lần này nhất định phải giết sạch bọn hắn!”
Đám người chia làm hai đội, bất chấp khói mù cuồn cuộn, xông thẳng ra ngoài.
Nhưng vừa mới tiếp xúc với khói đặc.
Cổ Lăng Phong liền cảm thấy không ổn.
“Khói mù có độc, nín thở!”
Dù vậy, vẫn có người đã hít phải.
Lập tức cảm thấy toàn thân hơi bủn rủn.
Họ nghĩ rằng cứ cố xông ra ngoài, có không khí trong lành là sẽ ổn.
Nhưng ai ngờ, khói mù này lại càng lúc càng dày đặc.
Lúc này không còn cách nào khác.
Chỉ có thể xông ra.
Bùi Khởi Vũ dẫn theo bốn sư đệ, lao về phía cửa thông đạo.
Hai chưởng vung lên, từng tảng đá chặn cửa động lần lượt bay ra ngoài.
Không khí trong lành bên ngoài tràn vào, lúc này họ mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Ngoài cửa hang, Kim Tiểu Xuyên cũng đã có chuẩn bị.
Hắn đương nhiên biết, dù là đám tử đệ thế gia này hay là đám đệ tử tinh anh của Đan Dương Tông.
Cũng không phải người tầm thường, không dễ dàng bị hạ độc như vậy.
Bùi Khởi Vũ dẫn người xông ra cửa hang, liền thấy một tên che mặt đứng cách đó năm trượng.
Hắn tức điên lên.
“Kim Tiểu Xuyên, ngươi che mặt thì có tác dụng khỉ gì, ai mà không nhận ra ngươi?!”
Nhưng Kim Tiểu Xuyên không thèm để ý, ngươi nhận ra thì sao chứ?
Dựa vào đâu các ngươi có thể che mặt, mà ta lại không thể?
Nhìn thấy Bùi Khởi Vũ dẫn mấy người xông ra, hắn liền đoán được Cổ Lăng Phong chắc chắn đã đi ra lối đối diện.
Tin rằng với tốc độ của Sở sư đệ, muốn mang theo tiểu sư muội chạy thoát vẫn không có vấn đề gì.
Lập tức không nói nhảm nữa.
Linh lực vận chuyển, chùy đã trong tay.
Trên bầu trời, tiếng sấm ầm ầm vang vọng ----
Ánh sáng vốn chỉ le lói, giờ hoàn toàn biến mất không thấy -----
Bùi Khởi Vũ hét lớn một tiếng:
“Tự bảo vệ mình -----”
Ngay sau đó, trường kiếm trong tay hắn đã quét về phía vị trí Kim Tiểu Xuyên vừa đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận