Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 519: Đến từ sau lưng tập kích ( Bên trên )

Chương 519: Cuộc tập kích từ phía sau (Phần trên)
Trong chiến trường.
Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ cùng Mặc Mặc, chẳng mấy chốc đã tiêu diệt sạch sẽ quân sĩ Đại Viêm trong phạm vi ba mươi tư trượng.
Khu vực phụ cận này cũng không có cao thủ nào của đối phương.
Cách đó hơn trăm trượng.
Ánh mắt Bùi Khởi Vũ âm ngoan nhìn chằm chằm bóng lưng Kim Tiểu Xuyên:
“Cổ sư huynh, có thể ra tay bây giờ được không?”
Cổ Lăng Phong khẽ gật đầu:
“Bây giờ chưa phải thời cơ tốt nhất. Lần này, cần phải một mẻ hốt gọn mới được.”
Tiếp đó, hắn lại quay sang Củng Tử Lộ:
“Ngươi có kế sách gì hay không?”
Củng Tử Lộ chỉ muốn Cổ Lăng Phong và Kim Tiểu Xuyên liều mạng với nhau, còn mình thì đứng xem náo nhiệt là được.
Đánh trận ư, hắn không muốn đánh.
“Việc này ---- Các ngươi cũng biết, thực lực của ta có hạn, nếu đối phó tiểu cô nương kia thì còn tạm được, chứ nếu gặp phải Kim Tiểu Xuyên cùng Sở Nhị Thập Tứ, ta cũng chỉ có nước nộp mạng thôi.”
Cổ Lăng Phong nói:
“Được rồi, lát nữa tìm được cơ hội, ngươi hạ thủ Mặc Mặc, Kim Tiểu Xuyên giao cho ta, còn về tên Sở mập mạp kia thì -----”
Cổ Lăng Phong cũng không có biện pháp gì tốt.
Ai dám cam đoan chắc chắn sẽ không để Sở mập mạp chạy thoát chứ?
Trước đây, lúc Bùi Khởi Vũ chưa bị thương, có lẽ còn chắc chắn hơn một chút, nhưng bây giờ thì----- Hôm nay, bọn hắn nhất định phải đảm bảo giết sạch cả ba người Kim Tiểu Xuyên.
Nếu để sót lại một hai người, giết không chết, thì sau này chắc chắn là mối họa lớn.
Đang lúc hắn vắt óc suy nghĩ ---- Trên chiến trường lại xuất hiện biến hóa mới.
Việc nhóm Kim Tiểu Xuyên không ngừng chém giết tu sĩ Đại Viêm cuối cùng đã gây chú ý cho một số cao thủ Đại Viêm.
Khi thấy rõ tình hình, ánh mắt những người đó liền sáng lên.
“Thì ra là ba người của chín tầng lầu, vậy còn chờ gì nữa, giết là được!”
Trong khoảnh khắc, hơn mười quân sĩ Đại Viêm ngũ trọng cùng ba quân sĩ lục trọng cùng nhau đánh tới phía này.
Cổ Lăng Phong khẽ cười lạnh:
“Bây giờ, chúng ta không cần vội, cứ chờ bọn hắn đánh đến lưỡng bại câu thương rồi hãy nói.”
Quả nhiên.
Cao thủ Đại Viêm tham chiến.
Khiến cho mấy người Kim Tiểu Xuyên cảm thấy áp lực rất lớn.
Nếu chỉ toàn là tu sĩ ngũ trọng, bọn hắn chẳng thèm để ý, nhưng bây giờ thì không được.
Chỉ riêng tu sĩ lục trọng đã có tới ba người.
Bọn hắn từ trước đến giờ chưa từng chính diện đánh chết cao thủ cấp bậc này.
Mặc dù có cây chùy trong tay, nhưng cũng phải đánh trúng địch nhân thì mới có tác dụng.
Mà chiêu thức của đối thủ lại tinh diệu, quân số cũng đông.
Nhất thời, Kim Tiểu Xuyên không có cách nào.
Ngược lại trên người lại thêm hai vết kiếm thương.
Nhiều lần muốn sử dụng 'Một chùy toái sơn', nhưng chỉ cần dùng liên tục, linh lực của mình liền sẽ khô kiệt.
Làm sao còn có thể tiếp tục chiến đấu được nữa?
Kim Tiểu Xuyên đã vậy, Sở Nhị Thập Tứ và Mặc Mặc cũng tương tự.
Trong lúc nhất thời, cả ba liên tiếp gặp nguy hiểm.
Sau nửa canh giờ triền đấu.
Kim Tiểu Xuyên không những không tìm được đột phá khẩu.
Ngược lại còn bị hai tên tu sĩ lục trọng kiềm chế, trên người lại trúng thêm ba kiếm.
"Chết tiệt", cứ tiếp tục thế này không ổn.
Kim Tiểu Xuyên đến gần Sở mập mạp:
“Sở sư đệ, lát nữa ta sẽ tìm cách dùng độc chiêu giết một hai tên đối phương, ngươi tìm cơ hội tấn công. Vạn nhất linh lực của ta không chống đỡ nổi, ngươi lập tức mang ta và tiểu sư muội chạy trước rồi tính.”
Sở Nhị Thập Tứ gật đầu.
Mang theo Kim Tiểu Xuyên và tiểu sư muội hai người, sức bền và tốc độ của hắn đều sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng cũng không quản được nhiều như vậy nữa.
Dù có thật sự lãng phí chút ít phi kiếm, cũng phải chạy thoát mấy chục dặm trước đã.
Có lời cam đoan của Sở mập mạp, Kim Tiểu Xuyên lại yên tâm.
Đối mặt với hai tên lục trọng và bốn tên ngũ trọng quân sĩ Đại Viêm đang tấn công mình.
Trong cơ thể Kim Tiểu Xuyên, chiêu thức 【 Một chùy toái sơn 】 dần dần vận chuyển thành hình.
Khi 1/5 linh lực toàn thân được rót vào cây chùy trong tay phải.
Cây chùy kia lập tức phát ra hào quang màu đỏ ánh vàng rực rỡ.
Tuy là ban ngày, nhưng ánh sáng cũng chiếu rọi phạm vi ba mươi trượng.
Trên bầu trời vốn đang mây đen cuồn cuộn.
Dưới sự kích thích này, thiên lôi trong tầng mây bắt đầu di chuyển hỗn loạn khắp nơi.
Khiến cho toàn bộ bầu trời phía trên dãy núi đều ầm ầm rung động -----
Lúc này.
Tất cả mọi người của hai bên giao chiến gần như đều ý thức được.
Đây là Kim Tiểu Xuyên lại đang làm ra chuyện kinh người.
Ngay cả Tang Bách Trượng đang đại chiến cùng Vân Trung Yến cũng không nhịn được phải ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trong tầng mây, động tĩnh của thiên lôi càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng còn có ánh lửa lóe lên.
Tình cảnh thế này, hắn đã nghe kể lại không chỉ một lần từ nhiều thành viên Huyết sát đội từng chịu thiệt dưới tay Kim Tiểu Xuyên.
“Mẹ kiếp, nếu ta bắt sống được Kim Tiểu Xuyên, nhất định phải nghĩ cách tháo rời linh thể của hắn ra, nghiên cứu kỹ lưỡng một phen, Đến lúc đó, lấy cây chùy về tay mình, xem có thể phát huy uy lực lớn hơn không.”
Hắn nghĩ như vậy.
Còn Vân Trung Yến lại đang suy đoán, không biết lần này Kim Tiểu Xuyên lại muốn ra tay với ai.
Ý niệm vừa lóe lên.
Trường kiếm trong tay càng thêm mạnh mẽ công kích về phía Tang Bách Trượng.
Tang Bách Trượng nổi giận.
Lâu như vậy rồi mà mình vẫn không làm gì được nữ nhân Dung Tinh Cảnh lục trọng trước mặt này.
Chẳng lẽ tu vi cao hơn ba trọng của mình cũng là giả hay sao?
Không chỉ bản thân hắn như vậy.
Ngay cả Huyết Ma linh thể cao ba trượng của hắn cũng không chiếm được chút lợi thế nào trước mặt Hỏa Kỳ Lân.
Ngược lại còn bị Hỏa Kỳ Lân phun lửa thiếu chút nữa đốt cháy làn da.
Cây chùy trong tay Kim Tiểu Xuyên đã được giơ lên thật cao.
Lúc này, sáu tên quân sĩ Đại Viêm đối diện hắn, sắc mặt đều biến đổi.
Nhìn qua cũng biết chiêu này của Kim Tiểu Xuyên không hề đơn giản.
Trước đó đã nghe nói vô số lần rồi.
Không có ai dám cứng đối cứng với chiêu này của Kim Tiểu Xuyên.
Ngay cả hai tên tu sĩ Khải Linh Cảnh lục trọng trong lòng cũng hoảng hốt.
Chiêu thức của Kim Tiểu Xuyên đã thành hình, cũng phải nghĩ cách sử dụng ra chứ.
Không có lý nào lại cầm một cây chùy chỉ phát sáng để hù dọa người.
Mục tiêu của hắn khóa chặt vào một tu sĩ lục trọng.
Muốn đánh, thì phải đánh một kẻ mạnh.
Kim Tiểu Xuyên đột nhiên lao ra, cây chùy trong tay tỏa ánh sáng chói mắt.
“Một ------ Chùy ----- Toái ----- Sơn -----!”
Chùy hạ xuống ----- “Oanh ------” Trong tầng mây dày đặc, thiên lôi đột nhiên vang dội ------
Tại hiện trường ----- Tên tu sĩ lục trọng kia đã có dự cảm, tốc độ không chậm, khi thấy ánh mắt Kim Tiểu Xuyên liếc về phía mình, hắn liền bắt đầu khởi động lùi về sau ---- Trong nháy mắt, thân hình đã lùi ra xa hai trượng ------ Lúc này, cây chùy hạ xuống ----- Ngay lúc tên quân sĩ lục trọng này tưởng rằng cú chùy đã đánh hụt, bản thân đã an toàn thoát khỏi nguy hiểm ----- Từ trên cây chùy, trong ánh sáng đỏ vàng, một đạo hỏa lôi đột nhiên bắn ra ----- Bắn nhanh về phía hắn ---- Tốc độ ------ Không cần phải nói đến tốc độ, bởi vì ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy, hỏa lôi đã đến ngay trước mặt ---- “Oanh -----” Tiếng sấm trên bầu trời cùng lúc nổ vang -----
Mọi phòng bị đều vô dụng, tên tu sĩ lục trọng này thậm chí còn không kịp giơ tay lên.
Đạo hỏa lôi này nổ tung ngay tại phần eo của hắn.
Lập tức, cả người hắn bay lên.
Người đang trên không trung, liền thấy phần mông cùng hai chân của mình vậy mà lại quên bay lên cùng mình ---- Ta ------?
Chuyện này ------?
Lúc này hắn mới ý thức được, toàn bộ thân thể mình đã đứt thành hai đoạn.
Mất nửa thân dưới, còn có thể sống sao?
Rất nhanh hắn liền hiểu ra, không thể.
Người đang trên không trung liền ngừng hô hấp.
Hai mắt trợn trừng, làm thế nào cũng không cách nào nhắm lại.
Kim Tiểu Xuyên một kích thành công.
Trong lòng vô cùng khoan khoái.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng chiêu này xử lý đối thủ có tu vi cao như vậy.
Trở về phải cảm ơn Củng Tử Lộ mới được a.
Sở Nhị Thập Tứ tốc độ nhanh, đã mang theo linh thể nữ nhân bay ra, lấy chiếc nhẫn còn lại trên nửa thân trên của tu sĩ kia vào tay.
Nhưng Kim Tiểu Xuyên chỉ biết vui mừng.
Tại hiện trường, một tên tu sĩ lục trọng khác, sau một thoáng kinh hoàng, đã đâm một kiếm vào đùi Kim Tiểu Xuyên.
Máu tươi chảy ròng ròng.
Kim Tiểu Xuyên lúc này mới tỉnh táo lại.
Vừa rồi mình có chút lâng lâng ----- Hắn quay lại, nhìn về phía tên tu sĩ vừa đâm mình một kiếm.
Ánh mắt hắn phảng phất như đang nhìn một kẻ đã chết.
Tên tu sĩ lục trọng kia vậy mà bị Kim Tiểu Xuyên trừng mắt một cái, dọa cho liên tiếp lùi lại.
Đâu còn bộ dáng của cao thủ nữa.
Kim Tiểu Xuyên tiếp tục đạp kiếm ép sát tới -----
Ngoài trăm trượng.
Cảnh Kim Tiểu Xuyên ra tay vừa rồi không thoát khỏi mắt của Cổ Lăng Phong, Bùi Khởi Vũ và Củng Tử Lộ.
Ba người tâm tư khác nhau.
Bùi Khởi Vũ lập tức nhớ tới cảnh tượng cánh tay mình bị đánh gãy lúc trước.
Trong lòng, hận ý đối với Kim Tiểu Xuyên lại tăng thêm ba phần.
Nhưng nghĩ đến bản công pháp kia lại xuất phát từ tay Củng Tử Lộ.
Lúc nhìn lại Củng Tử Lộ, ánh mắt có chút không thiện cảm.
Củng Tử Lộ nhanh chóng cảm nhận được ý nghĩ trong lòng Bùi Khởi Vũ.
Hắn cũng phiền muộn lắm chứ.
Nếu sớm biết cái chùy pháp này lợi hại như vậy, nói gì thì ta cũng đã quăng kiếm đổi sang tu luyện chùy rồi.
Ngươi Bùi Khởi Vũ nhìn ta thì có ích gì?
Lão tử vốn là người Đại Viêm, đợi lát nữa xem các ngươi tự giết lẫn nhau xong, ta liền thay chiến bào trở về Đại Viêm.
Ánh mắt Cổ Lăng Phong không hề rời khỏi cây chùy của Kim Tiểu Xuyên.
Người này nhất định phải chết.
Bằng không, một khi hắn trưởng thành đến Khải Linh Cảnh lục trọng, thất trọng, e rằng toàn bộ Khải Linh Cảnh của Đại Canh vương triều sẽ không còn ai có thể kiềm chế được hắn.
Ha ha, Kim Tiểu Xuyên, bất kể tư chất ngươi cao thế nào, linh thể tốt ra sao.
Hôm nay, con đường dành cho ngươi chỉ có một.
Ta cứ nhìn ngươi và đám quân sĩ Đại Viêm đánh nhau chết sống thêm một lúc, chờ ngươi tiêu hao hết linh lực, chính là lúc ta ra tay.
Ha ha, một thiên tài bậc này như ngươi chết trong tay ta cũng không phải chuyện xấu.
Lát nữa, sau khi chúng ta thành công, liền trực tiếp rời khỏi chiến trường, trở về căn cứ.
Đi tìm Kiều Bạch Dạ, để hắn phái người bảo vệ chúng ta trở lại Đan Dương Tông.
Đến lúc đó, ai có thể làm gì được ta?
Giữa sân.
Kim Tiểu Xuyên lần thứ hai tụ lực hoàn thành 【 Một chùy toái sơn 】.
Linh lực trên chùy lại một lần nữa lóe lên ánh đỏ vàng.
Đối diện, năm người còn lại cùng nhau quay người rút lui.
Cây chùy của Kim Tiểu Xuyên còn chưa kịp hạ xuống, mấy người kia đã xuất hiện ở ngoài hai mươi trượng.
Như vậy thì đánh thế nào nữa?
Kim Tiểu Xuyên đương nhiên sẽ không dễ dàng lãng phí chiêu này.
Ánh mắt hắn đảo qua.
Nhìn thấy Sở Nhị Thập Tứ và tiểu sư muội đều đang bị đối thủ vây công.
Đối phương còn một tên lục trọng, đang muốn tìm quả hồng mềm để bóp.
Hắn nhắm vào Mặc Mặc tiểu sư muội.
Lúc này chính là thời cơ tốt.
Kim Long linh thể phía trên Mặc Mặc đang nuốt chửng linh thể của một quân sĩ Đại Viêm ngũ trọng, “Bẹp bẹp ----” Đồng thời, trường kiếm màu xanh lam của tiểu sư muội cũng đã đâm vào trong cơ thể tên tu sĩ kia.
Tên tu sĩ lục trọng này cảm thấy cơ hội ở ngay trước mắt.
Trường kiếm bao phủ về phía tiểu sư muội.
Tiểu sư muội ngay cả kiếm trong tay cũng không kịp rút ra, lập tức kinh hoảng.
Ngay cả con Kim Long kia cũng không ý thức được nguy cơ đang cận kề.
Khóe miệng đối thủ đã lộ ra nụ cười lạnh.
Nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy cả người mình đều chìm trong một vùng hào quang đỏ vàng rực rỡ ---- Ngay sau đó, một luồng kình phong đánh tới từ sau lưng ----- Ngay khoảnh khắc trường kiếm của hắn đâm vào bên hông Mặc Mặc tiểu sư muội.
Hắn cũng không cách nào né tránh được nữa.
“Oanh ------” Đạo thiên lôi thứ hai vang dội ----- Cây chùy của Kim Tiểu Xuyên rắn chắc nện thẳng vào lưng tên tu sĩ này ---- Không hề có chút hồi hộp nào.
Trong khoảnh khắc.
Cơ thể của tên tu sĩ lục trọng này đã hoàn toàn biến thành màu đen ----- Hóa thành tro bụi, theo gió phiêu tán khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận