Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 347: diệt tông ( bên trên )

Chương 347: Diệt tông (Bên trên)
Không cần người của Phong Vũ Các giải thích.
Kim Tiểu Xuyên cũng sẽ không động thủ.
Không biết những nơi khác thế nào, nhưng ít nhất, tại toàn bộ Đại Canh vương triều, người chọc giận Phong Vũ Các, ngoại trừ tử vong, căn bản không có con đường thứ hai để lựa chọn.
Trận chiến đấu trên bầu trời.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, toàn bộ thời gian kéo dài cũng chỉ khoảng một canh giờ mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, ngoại trừ một trưởng lão Lôi Vân Tông đào tẩu, những người bố trí mai phục khác đều toàn bộ tử vong.
Đối với ba người Chín Tầng Lâu mà nói, đây cũng là một trận chiến đấu cực kỳ ma huyễn.
Đây là trận chiến đấu đầu tiên của bọn hắn sau khi đạt tới Khải Linh cảnh.
Tại Khai Mạch cảnh, bọn hắn có kinh nghiệm.
Nhưng ở Trích Tinh Đài, bọn hắn cảm thấy linh thể của mình không phải là dáng vẻ mình mong muốn, đều có chút cảm giác ủ rũ cúi đầu.
Thậm chí khi trở lại Chính Đạo Các, đều tỏ ra sầu não uất ức.
Nhưng trải qua thực chiến hôm nay, bọn hắn cảm thấy, cần phải tổng kết lại thật tốt mới được.
Có vẻ như Linh Thể của bọn hắn đều không đơn giản.
“Tiểu Xuyên sư đệ, tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?” Sở Bàn Tử, đạp lên phi kiếm, xuất hiện bên cạnh Kim Tiểu Xuyên.
Mặc Mặc tiểu cô nương cũng vậy, hôm nay bọn hắn giết người hơi nhiều.
Kim Tiểu Xuyên kín đáo liếc nhìn người của Phong Vũ Các vẫn còn đứng tại chỗ.
“Chuyện hôm nay, đừng nghĩ đến chuyện giấu giếm được nữa. Không chỉ có một người của Lôi Vân Tông chạy thoát, mà còn có cái loa lớn Phong Vũ Các ở đây. Đoán chừng chậm nhất là sáng mai, toàn bộ Phượng Khánh Phủ sẽ đều biết.
Ý của ta là ----- Nếu Lôi Vân Tông cùng Triều Dương Tông năm lần bảy lượt gây phiền phức cho chúng ta, vậy chúng ta cũng không cần khách khí nữa.
Với thực lực hiện tại của chúng ta, muốn đi xử lý Lôi Vân Tông thì đúng là nằm mơ, nhưng mà Triều Dương Tông thì-----”
Sở Bàn Tử vừa nghe, liền biết ý nghĩ của Kim Tiểu Xuyên.
“Ừm, Triều Dương Tông cũng chỉ có thế thôi. Nghe nói chỉ có một tông chủ là Khải Linh cảnh nhị trọng, những người khác đều là nhất trọng.
Hôm nay chúng ta đã giết mười mấy người của bọn hắn, sớm đã không chết không thôi rồi. Dứt khoát chúng ta giết đến tận cửa, đem bọn hắn ken két -----” Sở Bàn Tử làm một cái thủ thế cầm kiếm chém người.
“Tiểu sư muội, ý của ngươi thế nào?” Mặc Mặc chớp chớp đôi mắt to ngập nước thuần khiết:
“Ta? Ta không có ý kiến gì. Hay là chúng ta cứ giết qua đó đi. Đến lúc đó, hai vị sư huynh ở phía trước giết, ta ở phía sau nhặt đồ.
Không phải ta không muốn giết ở phía trước, chỉ là linh thể Tiểu Kim Long của ta quá rác rưởi.”
Đây cũng là vì linh thể của nàng, Kim Long, không nghe được. Nếu như nghe thấy lời này, nó sẽ giảng giải thật tốt cho nàng một chút về lịch sử huy hoàng của chính mình.
Chỉ là đáng tiếc, một con rồng lợi hại như vậy, sao trong chớp mắt lại biến thành linh thể của tiểu cô nương rồi chứ?
Đều tại con đại ô quy kia.
Kim Tiểu Xuyên thấy mọi người đều không có ý kiến, gật đầu nói:
“Đi, cứ quyết định vậy đi. Đoán chừng còn một đêm nữa tin tức mới truyền đi. Nơi này hẳn là cách Hoa Dương Thành không xa.
Chúng ta lấp đầy bụng trước đã, uống chút đan dược, chờ tinh lực hồi phục tốt, đến lúc đó trực tiếp giết vào Triều Dương Tông!”
Ba người quyết định xong, trực tiếp khống chế phi kiếm, hạ xuống sườn núi phía dưới.
Một bên khác, người của Phong Vũ Các do dự một lát, hạ quyết tâm, cũng đi về phía nơi Kim Tiểu Xuyên bọn hắn hạ xuống.
Kim Tiểu Xuyên bọn hắn tìm được một sơn động trên sườn núi. Sơn động không lớn, cũng may bọn hắn không định qua đêm ở đây.
Chỉ là mượn nơi này để nấu chút đồ ăn ngon, sau đó đợi hồi phục tinh thần.
Lúc nhóm lửa hầm thịt, bọn hắn nhìn thấy người của Phong Vũ Các ở cách đó không xa, chỉ khoảng mấy chục mét.
Người kia trắng trợn quan sát hành động của bọn hắn.
Điều này khiến Kim Tiểu Xuyên cực kỳ bội phục sự chuyên nghiệp của người Phong Vũ Các.
Cũng không để ý tới, dù sao tin tức sớm muộn gì cũng không giấu được, cứ mặc kệ bọn hắn đi.
Một lúc lâu sau.
Kim Tiểu Xuyên đã bôi thuốc trị thương tốt nhất khắp người, những thứ này đều do Mặc Mặc tiểu sư muội cung cấp.
Hắn cảm thấy vết thương trên người mình, nếu có thời gian ba năm ngày, liền có thể hoàn toàn hồi phục.
Nhưng đồng thời, trong ba người chỉ có một mình hắn bị thương, hắn cũng có chút bất đắc dĩ.
Đây là chuyện không có cách nào khác.
Hắn là cận chiến đấu pháp, tiểu sư muội tấn công từ xa, còn Sở Bàn Tử thì giỏi né tránh.
Có lẽ, đây chính là mệnh số của mình đi.
Trong lò luyện đan, thịt đã tỏa hương thơm.
Ba người lấy chậu lớn ra, ăn đến miệng và tay đều dính đầy dầu mỡ.
Khiến người của Phong Vũ Các kia nhìn mà không ngừng nuốt nước miếng.
Vừa ăn, ba người Chín Tầng Lâu bắt đầu tổng kết được mất trong trận chiến đấu hôm nay.
Đầu tiên là linh thể của Sở Bàn Tử.
Kim Tiểu Xuyên giúp hắn tổng kết.
Linh thể của Sở Bàn Tử chỗ nào cũng tốt, ví dụ như có thể khiến người cùng cảnh giới sinh ra ảo giác.
Có thể đột ngột xuất hiện dùng đoản kiếm tập kích.
Ngay cả cái giọng nói uể oải khi xuất hiện kia cũng có thể phát huy ra sức chiến đấu cực lớn.
Chỉ là có một điểm không tốt, một bộ dạng giả gái lầu xanh, không được tính là cao đại thượng.
Đối với điều này, Sở Bàn Tử có cái nhìn khác.
Làm sao? Có thể đánh là được rồi.
Ngươi dựa vào cái gì xem thường gái lầu xanh?
Người ta cũng là dựa vào lao động của chính mình để kiếm tiền, chẳng lẽ không sạch sẽ hơn những kẻ ăn hối lộ tham ô trong nha môn kiếm linh thạch sao?
Điểm này, Kim Tiểu Xuyên không cách nào phản bác.
Sự thật vốn là như vậy, thanh lâu chính là một trong những ngành nghề cổ xưa nhất.
Đối với linh thể của Kim Tiểu Xuyên, cái chùy kia, ngược lại lại đơn giản.
Sở Bàn Tử nói muốn tự mình nghịch thử một chút.
Kim Tiểu Xuyên cũng không kiêng dè, tại chỗ liền triệu hồi cái chùy ra.
Nhưng một giây sau, trên bầu trời lại lần nữa mây đen giăng kín.
Người của Phong Vũ Các giật nảy mình, vội vàng lấy cuốn sổ ra viết một dòng chữ:
【 Cái chùy này của Kim Tiểu Xuyên, vừa xuất hiện, bầu trời liền biến sắc-----】
Kết quả Sở Bàn Tử dùng sức rất lớn cũng không nhấc nổi cái chùy kia lên.
“Một cái phá chùy, thế mà nặng như vậy!?” Sở Bàn Tử rất không hài lòng, chênh lệch lực lượng giữa mình và Tiểu Xuyên sư đệ bây giờ đã lớn như vậy rồi sao?
Lẩm bẩm trong miệng.
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời, một đạo hỏa quang mơ hồ xuất hiện.
Mặc Mặc tiểu sư muội thuận miệng nói:
“Nghe nói Sở sư huynh ở trên Trích Tinh Đài mắng lão thiên, bị đánh mấy lần.” Vừa nghe lời này, Sở Bàn Tử lập tức cảnh giác.
Ngọa Tào.
Ta nói sao ánh lửa trên trời quen thuộc như thế, thì ra chính là loại trước đó.
Hắn lập tức dùng bàn tay béo mập đầy dầu mỡ kia bịt kín cái miệng rộng của mình.
Cũng không dám nói thêm một chữ nào nữa.
Kim Tiểu Xuyên buồn cười, thu cái chùy về lần nữa.
Theo động tác của hắn.
Mây đen trên bầu trời tan hết.
Quả cầu lửa muốn bổ xuống người kia cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Người của Phong Vũ Các, trong ánh mắt tràn đầy mê mang.
Hắn lờ mờ đoán được, mấy người trước mặt này, trên con đường tu chân tương lai, có lẽ sẽ có khả năng vô tận.
Hắn ở Phong Vũ Các nhiều năm, biết không ít tin tức.
Nhưng giống như ba đệ tử Chín Tầng Lâu này, hiếm thấy như vậy, hắn chưa từng nghe nói qua.
Loại người này, trời sinh không nên thuộc về nơi nhỏ bé như Phượng Khánh Phủ này.
Vừa nghĩ đến chuyện này, vừa ngửi mùi thơm bay ra từ lò luyện đan, hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Cái mông không ngừng nhích về phía Kim Tiểu Xuyên bọn hắn.
Chỉ một lát công phu, đã tới gần thêm ít nhất mười mấy mét.
Kim Tiểu Xuyên vừa ngẩng mắt.
Hửm?
Sao lại tới gần thêm một chút rồi?
Vừa ăn thêm hai miếng thịt, đối phương chỉ còn cách mình chưa đến mười mét.
Ngươi cũng được đó.
Chẳng lẽ biết pháp thuật gì sao?
Ta mà ăn thêm hai miếng nữa, chắc ngươi ngồi vào trong lò luyện đan của ta luôn quá.
Sau này cũng là một tin tức lớn:
【 Đệ tử Chín Tầng Lâu, hầm sống người của Phong Vũ Các 】
Người Phong Vũ Các kia cũng không giả vờ nữa, dứt khoát đặt mông ngồi xuống bên cạnh Sở Bàn Tử, dùng ngón tay chỉ vào trong lò luyện đan.
“Cái này, xem ra còn không ít, ta nếm thử mùi vị thế nào?” Nói xong, liền định đưa tay ra vớt.
Bị Sở Bàn Tử một tay chặn lại.
Kim Tiểu Xuyên cười nói:
“Vị tiền bối này, ngươi e là còn không biết quy củ của Chín Tầng Lâu chúng ta phải không?” Người kia ngẩn ra.
“Quy củ? Không phải chỉ có Phong Vũ Các chúng ta mới có quy củ sao?” Kim Tiểu Xuyên nói:
“Trước kia chúng ta mua tin tức, mua « Khoái Tấn », nhưng chưa từng thiếu một viên linh thạch nào. Chẳng lẽ hung thú của chúng ta không cần bỏ tiền ra mua sao?
Chúng ta nấu cơm hầm thịt, chẳng lẽ không cần tiền công sao?
Ta cũng không đòi nhiều, giống như ở căn cứ hung thú, một giá cố định, 10 linh thạch.”
Người Phong Vũ Các sắc mặt khó xử, đây đều là đồ thừa, làm sao có thể đáng giá 10 linh thạch?
Nhưng một giây sau, Sở Bàn Tử nói:
“Tiểu Xuyên sư đệ, đừng bán, chúng ta còn chưa đủ ăn đâu. Riêng tiền gia vị này đã không chỉ 10 linh thạch rồi.” Người kia vừa nghe, lập tức móc ra 10 linh thạch.
Cùng với linh thạch lấy ra, còn có một cái chậu cỡ lớn.
“Đến, người Phong Vũ Các chúng ta trước nay đều là ăn cơm trả tiền.”
Không đợi Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử đưa tay, Mặc Mặc tiểu sư muội đã một tay chộp lấy linh thạch, thuận thế bỏ vào không gian của mình.
Cái này-----?
Người Phong Vũ Các không ngờ tốc độ tay của tiểu cô nương lại nhanh như vậy.
Lúc chiến đấu vừa rồi, tốc độ ném phù lục cũng đâu có nhanh như vậy?
Hắn vừa ăn thịt hầm, vừa không quên công việc của mình.
“Cái này ---- ăn ngon thật ---- đúng rồi, Kim Tiểu Xuyên ----- cái chùy kia của ngươi, còn có đặc điểm gì không----?” Vừa hỏi, vừa lại lấy cuốn sổ nhỏ ra.
Hắn đâu phải chỉ bỏ ra 10 linh thạch để tới ăn cơm, quan trọng hơn là hắn muốn nhân cơ hội này để giữ gìn mối quan hệ với Chín Tầng Lâu.
Kim Tiểu Xuyên liếc nhìn:
“10 linh thạch là tiền ăn thịt. Còn chuyện liên quan đến linh thể cái chùy, một giá cố định, 3000 linh thạch.” Người Phong Vũ Các sững sờ.
Ý gì?
Sao giọng điệu nói chuyện lại giống hệt Phong Vũ Các chúng ta vậy.
“Này, Kim Tiểu Xuyên à, ta thấy ngươi nên gia nhập Phong Vũ Các chúng ta mới phải. Cái kiểu đòi tiền này của ngươi ở Chín Tầng Lâu là uổng công rồi.” Kim Tiểu Xuyên nói:
“Gia nhập Phong Vũ Các có gì tốt?” Người kia nói: “Ngươi nghĩ xem, tin tức các ngươi giết trưởng lão Lôi Vân Tông hôm nay không giấu được đâu, dù ta không nói cũng không giấu được.” Ba người Kim Tiểu Xuyên gật đầu.
Người kia tiếp tục:
“Lôi Vân Tông nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi. Còn có Tà Dương Tông, quan hệ với ngươi thế nào thì không cần ta nói nhiều nhỉ? Bọn hắn hận không thể dùng nước bọt dìm chết ngươi.” Kim Tiểu Xuyên khoát tay:
“Ngươi đừng nói chuyện bẩn như vậy.” “Đây chính là sự thật. Cho nên à, sau này, cuộc sống của các ngươi sẽ khó khăn, sẽ gặp phải sự truy sát của các tông môn khác, nào là Tà Dương Tông, Lôi Vân Tông, Triều Dương Tông, Thanh Bình Tông, thậm chí cả Tổng Quản Phủ----- Nhưng nếu các ngươi muốn gia nhập Phong Vũ Các, vậy thì sẽ không ai dám động đến các ngươi.”
Kim Tiểu Xuyên, Sở Bàn Tử và Mặc Mặc, mắt đồng thời sáng lên. Đúng vậy, đây là một biện pháp tốt.
“Ồ? Chúng ta gia nhập Phong Vũ Các cần thủ tục gì vậy?” Người kia nói:
“Thủ tục kia ấy à, có chút phức tạp. Đầu tiên chúng ta phải đề cử, sau đó cần phê duyệt từng tầng một. Khoảng mười bảy mười tám lượt phê duyệt xong, đoán chừng mất một năm nửa năm, mới biết các ngươi có thể gia nhập hay không.”
Kim Tiểu Xuyên liếc mắt nhìn hắn.
Một năm nửa năm? Theo cách nói của ngươi, ta đã bị các tông môn khác truy sát chết tám lần rồi, còn lấy cái gì mà gia nhập Phong Vũ Các nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận