Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 32 tung bay liền sẽ gặp báo ứng ( bên dưới )

Chương 32: Tự do tung tăng sẽ gặp báo ứng (Phần dưới)
Chuyện trên thế giới này vốn kỳ quái như vậy.
Cũng giống như việc tìm đồ, rõ ràng biết nó đặt ở trong nhà mình, nhưng đến lúc muốn dùng thì tìm thế nào cũng không thấy, còn khi ngươi không muốn dùng đến nữa thì nó lại vô tình xuất hiện.
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ chính là như vậy.
Khi bọn hắn không muốn gặp kẻ địch thì kẻ địch lại xuất hiện, nhưng khi bọn hắn cố tình đi tìm thì, này xem, đã lượn quanh hơn nửa canh giờ mà vẫn không thấy một ai.
Nếu trong phạm vi mấy chục dặm không có người thì cũng thôi đi, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được khí tức của người khác, vậy mà lại không gặp được.
Nhìn cái hố lớn trên sườn núi trước mắt, đất xung quanh dù đã được che giấu tỉ mỉ nhưng vẫn không thoát khỏi pháp nhãn của Kim Tiểu Xuyên.
“Sở sư đệ, đây đã là sơn động thứ sáu chúng ta phát hiện rồi phải không?” “Tiểu Xuyên sư đệ, ta nhớ là cái thứ bảy.” “À, ngươi chắc chắn là tính cả cái sơn động chỉ đào sâu hai thước rưỡi kia rồi, cái đó không tính, đến cái mông còn giấu không lọt.” Sở Bàn Tử chắc chắn đã tính cả cái sơn động chưa đào xong đã bị bỏ đi đó. Lúc nãy bọn hắn đến chỗ đó, cửa sơn động mới đào sâu chừng hai thước, còn sót lại một cái xẻng thép.
Nhìn kiểu dáng cái xẻng thép kia, hẳn là mua cùng tiệm tạp hóa với Tam sư thúc Phạm Chính.
“Ngươi nói xem những người này đi đâu cả rồi? Nhiều sơn động như vậy, chẳng phải là đào công cốc sao?” “Tiểu Xuyên sư đệ, ngươi nói đợi 100 ngày trôi qua, toàn bộ dãy núi Tử Dương có bị đào rỗng không nhỉ?” Có bị đào rỗng hay không, Kim Tiểu Xuyên cũng không rõ, nhưng dựa theo mật độ các loại hố do người đào được phát hiện đến hiện tại mà xem, khả năng đó cũng không phải là không có.
Nếu một đệ tử, cứ mỗi ba ngày lại đào một sơn động để ẩn núp, thì 100 ngày ít nhất cũng phải hơn 30 cái. Đừng quên, hiện tại dãy núi Tử Dương đang tụ tập hơn một vạn năm ngàn đệ tử tông môn.
Số lượng hố đào đó, đơn giản là không dám tưởng tượng.
Ngươi nói xem, nếu tất cả mọi người cứ yên ổn đào hố, ai không đụng chạm ai, đợi 100 ngày trôi qua, ai nấy đều bình an vô sự, thì tốt biết bao.
Nhưng quy tắc của trò chơi này đã định sẵn, giết người đoạt bảo là pháp tắc tu hành cơ bản nhất.
Tài nguyên tu luyện, ngày nào cũng có tranh đoạt.
Kim Tiểu Xuyên thở dài: không chỉ dãy núi Tử Dương, thực ra toàn bộ thế giới này, nói trắng ra, chính là một cuộc hành động thôn phệ không ngừng nghỉ.
Từ khoảnh khắc ngươi sinh ra, sự thôn phệ này đã bắt đầu.
Khi còn nhỏ, thôn phệ thức ăn để mau lớn. Lúc đi học, liều mạng đọc sách để sau này tìm được công việc tốt. Mục đích tìm được công việc tốt là để thu được nhiều tài nguyên hơn.
Thế nhưng, dù ngươi cố gắng làm việc thế nào, cũng sẽ bị vốn liếng thôn phệ; lúc sinh bệnh, sẽ bị bệnh viện thôn phệ; mà bọn hắn, lại sẽ bị cơ quan quyền lợi mạnh hơn hắn thôn phệ; còn thay đổi chính quyền, cũng chẳng qua là một nhóm người thôn phệ lợi ích của nhóm người khác mà thôi.
Những kẻ nắm giữ quyền lực kia, dù giương cao ngọn cờ cao thượng đến đâu, mục đích cuối cùng cũng chỉ là để thôn phệ năng lượng của tầng dưới chót được lâu dài hơn, thoải mái hơn mà thôi.
Có lẽ, pháp tắc của toàn vũ trụ chính là năng lượng thôn phệ lẫn nhau, giống như lỗ đen thôn phệ các vì sao. Cuối cùng, ai mới là kẻ hủy diệt của việc thôn phệ năng lượng?
Kim Tiểu Xuyên lắc đầu, vứt những suy nghĩ nhàm chán này ra khỏi đầu.
Tìm không thấy người, nhưng ta có thể dụ người khác tìm đến ta mà.
Nghe ý kiến này, Sở Bàn Tử giơ ngón cái lên khen Tiểu Xuyên sư đệ thông minh.
Trong dãy núi mênh mông này, thỏ rừng và gà rừng tóm lại là rất nhiều, chỉ mất mười mấy phút, Sở Bàn Tử đã mang về hai con thỏ rừng.
Sau đó, việc bọn hắn cần làm là ---- thiêu nướng.
Ý nghĩ này mà là hôm qua thì bọn hắn đã không dám có, làm vậy chẳng khác nào muốn chết.
Nhưng ai bảo hai người giờ đang tự tin thái quá cơ chứ, trong đầu toàn nghĩ đến việc dụ mấy tu sĩ Khai Mạch cảnh tam trọng, tứ trọng tới.
Tìm một dòng suối nhỏ, xử lý sơ qua nội tạng thỏ rừng, rửa sạch sẽ, nhóm lửa, còn lấy muối từ trong nhẫn ra xoa một lớp lên thịt thỏ.
Khói bếp lượn lờ.
“Tiểu Xuyên sư đệ, làm thế này là có thể dẫn người tới sao?” “Đương nhiên, ai thấy khói mà chẳng có suy nghĩ.” “Lỡ như, ta nói là lỡ như, đệ tử Khai Mạch cảnh tam trọng, tứ trọng không đến, mà lại tới người có cảnh giới cao hơn thì làm sao bây giờ?” “Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại đi. Hôm qua lúc ghi danh ngươi không chú ý sao, hơn tám thành đệ tử đều dưới Khai Mạch cảnh ngũ trọng, yên tâm, mấy đệ tử cao giai đó rất ít.” “Cũng phải. Đúng rồi, vừa nãy ta hình như có lĩnh ngộ về Truy Phong Bộ, nếu kết hợp với Thiểm Điện Linh Tước Bát Pháp thì tốc độ chắc chắn sẽ nhanh hơn.” Kim Tiểu Xuyên liếc xéo tên mập chết bầm, không muốn nói chuyện.
Lực lượng của hắn tuy lớn, nhưng tốc độ thì lại kém xa tên mập chết bầm này. Theo lý mà nói, linh lực trong cơ thể mình hùng hậu hơn, chẳng phải nên chạy nhanh hơn sao?
Trước kia xem trên TV mấy vận động viên chạy bộ, phàm là người chạy nhanh, ngươi có thấy ai là đại mập mạp không? Nhất là tên mập này đã gần 300 cân rồi.
“Tiểu Xuyên sư đệ, ta biết tốc độ ngươi chậm, luôn tự ti, yên tâm, sau này có ta bảo kê ngươi.” “Tự ti? Tên mập chết bầm, ngươi mới tự ti! Sư huynh ngươi là ta đây, linh lực mạnh hơn ngươi không biết bao nhiêu lần, đừng quên, hai kẻ kia chết trong tay ai.” Loại tranh luận này vốn vô nghĩa, không có thắng thua, ai nói phần người nấy, chủ yếu là để tạo không khí.
Không lâu sau, mùi thịt nướng trên lửa đã xộc vào mũi hai người.
Hai người đồng thời nuốt nước miếng.
Ai mà ngờ được, lúc người khác đang đánh sống đánh chết, hai ta còn có thể hưởng thụ khoảnh khắc tốt đẹp thế này chứ.
Một bàn tay mập, một bàn tay gầy, đồng thời cực nhanh chộp lấy con thỏ nướng lớn nhất.
“Chậc chậc, thật đúng là không biết sống chết mà, lần đầu tới đây à?” Một giọng nói đột ngột vang lên.
Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử cấp tốc quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó hơn hai mươi mét, dưới một gốc cây lớn, có một thanh niên mặc áo lục đang đứng, hai tay khoanh trước ngực, nhìn hai người bên đống lửa với nụ cười khó hiểu.
Khai Mạch cảnh thất trọng! Đều tại cái miệng quạ đen của tên mập chết bầm này.
Kim Tiểu Xuyên nhanh chóng cân nhắc so sánh chiến lực hai bên.
Từ trước đến giờ chưa từng tiếp xúc với cao thủ cảnh giới này, không biết so với Khai Mạch cảnh ngũ trọng thì lực lượng mạnh hơn bao nhiêu?
Sở Bàn Tử đã choáng váng, vừa rồi hai người còn đang bàn bạc, nói sẽ không gặp phải tu sĩ cao giai, thế mà giờ lại đến rồi đây này.
Hai người đánh một, liệu có cơ hội không? Hắn Sở Bàn Tử chắc chắn là không được, chạy trốn thì còn có thể, chứ bàn về động thủ thì phải xem Kim Tiểu Xuyên.
Thanh niên áo lục kia cười rồi đi về phía hai người họ: “Hai ngươi cũng không tệ, đến thịt rừng cũng chuẩn bị sẵn cho ta rồi, nếu ta không nhận thì thật là không biết phải trái nha.” Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ căng thẳng đứng dậy, cảnh giác nhìn thanh niên đang đi tới. Trên áo bào của thanh niên thêu ba chữ Lôi Vân Tông.
Lôi Vân Tông, một đại tông môn ở Phượng Khánh Phủ. Bọn hắn từng thấy Lôi Vân Tông tuyển nhận đệ tử ngoại môn ở Hoa Dương Thành, không ngờ bây giờ lại gặp phải.
Nghe lời nói của thanh niên, hiển nhiên hắn không có ý định buông tha hai người bọn họ.
Kim Tiểu Xuyên âm thầm cảnh giác, đồng thời trong lòng hy vọng đan điền của mình có thể lại lần nữa phát huy tác dụng, tốt nhất là hấp thu luôn linh lực của đối phương, biết đâu cảnh giới sẽ lại lần nữa đột phá.
Còn Sở Bàn Tử thì đang nghĩ lát nữa nếu đánh không lại, làm sao để chạy trốn cho nhanh.
Thấy hai người họ cảnh giác như vậy, nụ cười của thanh niên kia càng đậm: “Sao thế? Còn muốn phản kháng à? Bỏ ý nghĩ đó đi, nể tình các ngươi đã nướng thịt giúp ta, ta có thể lưu cho các ngươi một cái toàn thây.” Vốn định dụ tu sĩ Khai Mạch tam trọng tới, không ngờ lại tới một kẻ thất trọng.
Xem ra chỉ có thể chiến đấu. Trong lòng Kim Tiểu Xuyên dâng lên một chút tự tin, chủ yếu là vì trận chiến trước đó quá thuận lợi.
“Đã vậy thì phóng ngựa tới đi!” Kim Tiểu Xuyên nói một câu cứng rắn để cổ vũ bản thân.
Nghe Tiểu Xuyên sư đệ nói vậy, Sở Nhị Thập Tứ cũng biết nên xuất thủ rồi.
Hai người đồng thời xuất thủ, một người dùng quyền, một người dùng chưởng, tấn công về phía thanh niên, trong lòng đều nghĩ, biết đâu lại đánh thắng thì sao.
Thanh niên cười ha hả, tốc độ càng nhanh hơn, một quyền xuyên qua quyền ảnh của Kim Tiểu Xuyên, đánh thẳng vào ngực hắn.
Cùng lúc đó, tay kia biến quyền thành chưởng, chặt vào chân trái của Sở Bàn Tử.
“A-----” “Ngao-----” Hai tiếng kêu thảm đồng thời vang lên.
Theo tiếng kêu thảm đó, Kim Tiểu Xuyên bay thẳng ra ngoài, người còn đang giữa không trung đã hộc máu tươi, sau đó, lưng đập vào một thân cây khô, lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, nhuộm đỏ cả mặt đất trước mặt.
Tình hình của Sở Nhị Thập Tứ cũng chẳng khá hơn, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng xương gãy vụn vang lên cùng lúc, “Bành” một tiếng, thân hình mập mạp ngã cách đó bảy tám mét, một chân đã gãy lìa.
Ánh mắt hai người tràn ngập sợ hãi, nhìn về phía thanh niên vẫn giữ nụ cười trên môi.
Tu sĩ Khai Mạch cảnh thất trọng, lực lượng và tốc độ mạnh hơn kẻ ngũ trọng kia không biết bao nhiêu lần.
“Thế nào, hài lòng chưa? Tiếp theo, là muốn ta động thủ, hay các ngươi tự sát?” Thanh niên xoay người, nhấc một con thỏ nướng từ trên lửa lên, đưa đến mũi hít hà: “Xem ra mùi vị không tệ, tay nghề tốt đấy.” Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử nhìn nhau, đều thấy hai chữ trong mắt đối phương:
Đào mệnh!
Ngay sau đó, một cảnh tượng khiến tu sĩ thất trọng kia phải trợn mắt há mồm đã xuất hiện.
Tên đại mập mạp đã gãy một chân, dùng đùi phải bật lên, nhanh như tia chớp xuất hiện trước mặt Kim Tiểu Xuyên.
Cùng lúc đó, Kim Tiểu Xuyên đã vòng hai tay ôm lấy cổ Sở Bàn Tử, hai chân kẹp lấy hông tên mập.
Trong nháy mắt, tên đại mập mạp lại dùng sức ở đùi phải, cõng người đã vọt xa hơn mười mấy mét.
Thanh niên tu sĩ chỉ ngây người trong thoáng chốc, Sở Bàn Tử đã dùng đùi phải chạm đất, đạp mạnh thêm lần nữa, xuất hiện ở cách đó hơn 30 mét.
Thanh niên tu sĩ Lôi Vân Tông ném con thỏ nướng trong tay đi, phóng người đuổi theo.
Con mồi tới tay sao có thể để chạy thoát?
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới, chỉ sau một nén nhang, thân hình mập mạp kia đã biến mất vào trong rừng, hắn đến cái bóng cũng không thấy đâu.
Thanh niên tu sĩ lẳng lặng đứng đó, trường bào màu xanh lục khẽ lay động trong gió, miệng lẩm bẩm: “Thật con mẹ nó gặp quỷ, một chân mà có thể chạy nhanh như vậy. Nếu không đánh gãy chân trái của hắn, thì hai chân chẳng phải bay thẳng lên trời rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận