Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 515: Trận chiến cuối cùng ( Phía dưới )

Chương 515: Trận chiến cuối cùng (Phần dưới)
Mấy người Kim Tiểu Xuyên cau mày, rời khỏi viện tử của Vân Tướng Quân.
Chỉ là người dù đã đi, lại có thêm bốn người mang trong lòng nghi vấn.
Ngoại trừ Kim Tiểu Xuyên, Sở mập mạp và Mặc Mặc còn đang hoang mang, ngay cả Vân Trung Yến cũng thấy mơ hồ.
Chính mình trước giờ cũng không biết có người nào tên là Thu Lộ.
Vậy mà lại giúp đỡ Kim Tiểu Xuyên, khiến cho tiểu đội Huyết Sát bị tiêu diệt hoàn toàn.
Không chỉ vậy, nghe nói trước đây có vài lần, nàng ta cũng đợi những kẻ định đưa chính mình đến bãi săn bị giết sạch rồi mới giả vờ đào tẩu.
Kì quái.
Nhưng đại chiến sắp tới, tinh lực của nàng cũng sẽ không lãng phí vào chuyện này.
Một bên khác.
Kim Tiểu Xuyên đi ra, lẩm bẩm:
“Sở sư đệ, tiểu sư muội, có phải chúng ta nghĩ sai rồi không? Hay là nói, Thu Lộ là do quân doanh khác phái đến chỗ đối phương?”
Vấn đề này không có đáp án.
Mấy người trở lại viện tử của mình, cũng liền quên đi chuyện này.
Chờ đến lúc đại chiến, nhìn thấy Thu Lộ rồi cẩn thận hỏi lại cũng được.
Đi săn doanh đã hạ lệnh.
Kể từ lúc này, bất luận kẻ nào cũng không được phép uống rượu, không được phép khiêu chiến, phải toàn lực chuẩn bị, nghênh đón đại chiến.
Mặt khác, cũng có một tin tức đang âm thầm lan truyền.
Đó chính là, sau đại chiến lần này, quân đội hai bên sẽ có một lần biến động lớn.
***
Dãy núi kéo dài không dứt.
Thu Lộ đã đi lại bốn ngày.
Nàng không phân rõ phương hướng, chỉ biết đi về phía trước.
Mục tiêu là nơi nào?
Không biết.
Còn muốn bay bao lâu?
Không rõ ràng.
Tóm lại, đi mệt thì liền hạ xuống nghỉ ngơi một lát.
Nàng không có nhà, cũng không có nhà để về.
Nàng sớm đã thoát khỏi phạm vi thế lực của quân đội hai triều, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Nếu bay thấp, tiếng chim tước líu lo đều có thể nghe rõ.
Trong tầm mắt nàng, thoáng hiện một mảng màu sắc.
Xa xa nhìn lại, đó là một vùng thung lũng.
Sơn cốc diện tích không lớn, nhưng được tô điểm bởi đủ loại màu sắc.
Nữ nhân thích chưng diện, cũng thích thưởng thức cảnh đẹp.
Thu Lộ hạ thấp độ cao, bay về phía sơn cốc kia.
Giữa sơn cốc.
Hồng mai, bạch mai, hoàng mai đang tranh nhau khoe sắc.
“Tại sao trong sơn cốc lại có nhiều hoa mai như vậy? Vừa rồi, từ trên cao, ta dường như nhìn thấy không ít nhà cửa, chắc hẳn đây là một sơn thôn ẩn thế. Nếu có thể sống ở đây thì cũng không tệ. Mấy thứ như đại chiến vương triều, chiến công tài nguyên, cuối cùng thì có ích lợi gì chứ?”
Thu Lộ say mê trong rừng mai, từng trận hương hoa khiến nàng quên đi hết thảy.
Nàng giống như một tiểu nữ hài bảy, tám tuổi, vui sướng nhảy múa giữa rừng mai.
Một tiếng xé gió do phi hành đột nhiên truyền đến.
Ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân nhỏ vụn.
“Có người.” Thu Lộ lập tức có chút căng thẳng.
Nhưng vừa nghĩ tới mình đã là tu vi Khải Linh Cảnh bát trọng, ở nơi hẻo lánh thế này, chắc hẳn không ai có thể uy hiếp được mình.
Cơ thể liền thả lỏng.
Xuyên qua cành mai, liền thấy bảy tám bóng người đã xuất hiện cách đó mười mấy trượng.
“Tốc độ thật nhanh.” Ý nghĩ này của Thu Lộ vừa mới lóe lên trong đầu.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác không khí xung quanh cơ thể đông cứng lại. Giam cầm chính mình, khiến nàng không thể cử động dù chỉ một chút.
“Cái này ------?” Lúc này, Thu Lộ nào không rõ, đây là gặp phải cao thủ.
Nàng dù cơ thể không thể động, nhưng thần thức vẫn không bị ảnh hưởng.
Cách mười mấy trượng, cuối cùng nàng cũng thấy rõ những người kia. Đồng thời, cũng thấy rõ cảnh giới tu vi của họ.
Cách đó mười mấy trượng, một nữ tử có dung mạo trông như ngoài bốn mươi tuổi, tỏa ra khí chất rạng ngời. Nhưng tuổi tác thật sự, chỉ có bản thân tu sĩ mới rõ.
Nữ tử mặc một bộ y phục màu lam nhạt thêu hoa bằng tơ vàng, trông rất hoa lệ.
Điều càng khiến Thu Lộ kinh sợ là tu vi của nữ nhân này, là cảnh giới nàng trước nay chưa từng gặp qua. Đã sớm vượt qua Dung Tinh Cảnh.
Một nam tử trung niên đang nắm chặt một cánh tay của nữ nhân này, không chịu buông ra.
Linh lực ba động trên người nam nhân cho thấy tu vi của hắn nhìn qua không kém nữ nhân bên cạnh bao nhiêu.
Tim Thu Lộ đập thình thịch không ngừng.
Tại sao sơn thôn hẻo lánh này lại có loại cao thủ như vậy? Người thế này, trong toàn bộ vương triều Đại Viêm cũng không có bao nhiêu người a?
Phía sau nam nhân là sáu tên nam tử trung niên khác đi theo. Mấy người này trông có vẻ không dám tiến lại quá gần. Nhưng Thu Lộ đều đã nhìn ra cảnh giới của mỗi người. Toàn bộ đều là Dung Tinh Cảnh cửu trọng.
Theo lý mà nói, thực lực mỗi người đều ngang với Vân Tướng Quân và Tang Bách Trượng.
Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì vậy?!
Chỉ nghe nữ nhân kia quát:
“Mặc Thanh Ngữ, ngươi buông ta ra! Nhìn mấy tên cẩu đệ tử của ngươi kìa, do dự thành cái bộ dạng gì rồi!”
Mặc Thanh Ngữ thái độ có chút mềm mỏng, nhưng tay vẫn không buông ra:
“Tô sư tỷ, ngươi nghe ta giải thích rõ ràng ------”
“Phi, ai muốn nghe ngươi giải thích, ngươi đi mà giải thích với con yêu hồ ly kia đi!”
Mặc Thanh Ngữ rất lúng túng:
“Tô sư tỷ, đừng như vậy, chúng ta về phòng nói chuyện được không -----”
Nữ nhân cười lạnh:
“Về phòng ngươi? Ha ha, ngươi muốn lột sạch y phục của ta rồi mới nói sao?”
Lần này, bất luận là Mặc Thanh Ngữ hay sáu người đệ tử của hắn, tất cả đều hơi đỏ mặt. Nhất là sáu người thân truyền đệ tử, đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt né tránh, bước chân lại lùi về sau mấy bước.
Chuyện này nghe kích thích quá, sư phụ chúng ta là người như vậy sao?
Mặc Thanh Ngữ vẫn không buông tay:
“Tô sư tỷ, lần sơn hải minh trước, ta muốn đi tìm ngươi nhưng ngươi lại không đi, ta -----”
“Hừ, ta cái gì mà ta? Mở miệng là một tiếng Tô sư tỷ, nhớ ngày đó ngươi đã gọi ta là gì không?”
Mặc Thanh Ngữ mặt đỏ bừng, thật phiền lòng khi bị các đệ tử của mình nhìn thấy bộ dạng này.
“Tô sư tỷ, không, Ngư Nhi, nhiều năm như vậy, kỳ thực ta -----”
Tô Ngư Nhi cười lạnh:
“Nhiều năm như vậy? Ngươi không phải đã cùng yêu hồ ly kia sinh một đứa con gái rồi sao? Sao hả, còn chưa đủ à? Yêu hồ ly chạy rồi, liền muốn cùng ta sinh thêm một đứa nữa?
Ta nói cho ngươi biết Mặc Thanh Ngữ, bớt chọc ta đi, đám nam nhân các ngươi chẳng có ai tốt đẹp cả.
Cả ngày không phải chỉ nghĩ đến mấy chuyện cẩu thả trên giường đó sao?”
Nghe đến đó, sáu người đệ tử của Mặc Thanh Ngữ lại lùi về sau thêm hai bước.
Tô Ngư Nhi lại phất tay áo, nhìn về phía sáu người kia:
“Hừ, các ngươi cũng thế cả thôi, chẳng phải thứ tốt lành gì, chỉ là một đám phế vật Dung Tinh Cảnh cửu trọng, nếu đồ nhi ngoan của ta còn sống, một mình nó cũng đủ quét sạch các ngươi rồi.
Đi theo sư phụ các ngươi, chắc hẳn các ngươi cũng chẳng có tiền đồ gì!”
Ánh mắt Tô Ngư Nhi sắc lẹm.
Sáu người đệ tử của Mặc Thanh Ngữ đều cảm thấy toàn thân run lên.
Nhưng trong lòng lại không phục.
Tô sư bá, đệ tử của người đã chết bao nhiêu năm rồi, còn lôi mấy chuyện đó ra thì có ích gì?
Nhưng không một ai dám biểu lộ ra ngoài.
Cuối cùng Tô Ngư Nhi cũng giằng tay ra khỏi Mặc Thanh Ngữ:
“Ta nói cho ngươi biết, chuyện này chưa xong đâu! Còn nữa, đứa con gái bảo bối kia của ngươi, ta chưa từng gặp, cũng sẽ không giúp ngươi tìm.
Ngươi liệu mà biết điều đi, may mà nàng không để ta gặp phải, bằng không ---- Ha ha -----”
Lời lẽ của Tô Ngư Nhi đầy ác ý.
Ngay cả Mặc Thanh Ngữ trong lòng cũng thấy lạnh gáy. Tô Ngư Nhi này, đúng là chuyện gì cũng dám làm.
Ngay sau đó, Tô Ngư Nhi lại quay mặt về phía Thu Lộ.
“Tiểu nha đầu, ngươi nghe nãy giờ rồi, ngươi thử phân xử xem, nam nhân trong thiên hạ này có phải không có ai tốt đẹp không?”
Thu Lộ hoảng hốt, sao lại lôi cả mình vào? Xem ra, việc mình bị giam cầm vừa rồi hẳn là do người này làm.
Nhưng nàng không thể động đậy. Vừa nghĩ đến đây, liền cảm thấy cơ thể không bị khống chế bay về phía trước, rơi xuống ngay bên cạnh Tô Ngư Nhi.
“Nói đi, ta đang hỏi ngươi đấy? Nam nhân trong thiên hạ có phải không có kẻ tốt không? Không nói, hôm nay ngươi cũng đừng mong sống sót.”
Mặc Thanh Ngữ và sáu người đồ đệ của mình cùng thở dài.
Ngươi ép hỏi người ta như vậy, câu trả lời này còn phải nói sao?
Nhưng Thu Lộ lại không vội trả lời.
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh gã nam nhân đang thân mật với mình cuối cùng đã phá hủy huyền quan trong cơ thể nàng như thế nào.
Nàng nghĩ đến những gã đàn ông ở nơi đóng quân của đội Huyết Sát, kẻ nào kẻ nấy đè lên người nàng, thở hổn hển hơi thở thô kệch hôi hám.
Nghĩ đến trận chiến cuối cùng, hai gã tiểu đội trưởng bát trọng đã hạ dược vào đồ ăn của mình ----
Thu Lộ nhìn về phía Tô Ngư Nhi, gật đầu:
“Không một ai tốt đẹp cả!”
Tô Ngư Nhi rất hài lòng:
“Mặc Thanh Ngữ, thấy chưa, ngay cả nha đầu này cũng nhìn ra các ngươi không phải hạng tốt lành gì, còn gì để nói nữa?”
Mặc Thanh Ngữ tức giận. Nhưng đối mặt với một Tô Ngư Nhi vô lại như vậy, hắn thật sự không còn cách nào khác.
Ánh mắt Tô Ngư Nhi quét qua toàn thân Thu Lộ từ trên xuống dưới. Thu Lộ đột nhiên có cảm giác như bị lột sạch quần áo. Không chỉ vậy, dường như ánh mắt đối phương đã nhìn thấu cả cơ thể nàng.
Một lát sau:
Tô Ngư Nhi nói:
“Tiểu cô nương, sao lại đến cái sơn cốc rách nát này?”
Thu Lộ nước mắt trực trào ra:
“Tiền bối, ta là người của quân doanh Đại Viêm, trong quân doanh đám nam nhân xấu xa đó ------”
Không đợi nàng nói xong, Tô Ngư Nhi đã tức giận:
“Ta biết ngay mà, nhất định là đám nam nhân đó lại nhòm ngó thân thể ngươi, đúng không?!”
Cũng không sai biệt lắm.
Thu Lộ gật đầu.
Tô Ngư Nhi nói:
“Tốt, ta thấy tư chất ngươi bình thường, so với đồ nhi ngoan trước đây của ta thì kém xa, thu ngươi làm đồ đệ e là không đủ tư cách, Nhưng tùy tiện truyền cho ngươi vài chiêu công pháp, để ngươi sớm ngày vượt qua sáu tên đồ đệ ngu ngốc của gã đối diện này thì vẫn làm được, ngươi có bằng lòng không?”
Nghe vậy.
Sáu vị đại đệ tử của Mặc Thanh Ngữ đều cảm thấy có chút xấu hổ vô cùng.
Cái gì mà loạn thất bát tao thế?
Chúng ta dù gì cũng là cao thủ Dung Tinh Cảnh cửu trọng đấy nhé.
Quanh mấy đại vương triều này, ngoại trừ số ít cường giả Nhập Thần cảnh, ai là đối thủ của chúng ta chứ?
Thu Lộ vừa hay cũng không có nơi nào để đi.
Nói khẽ: “Tiền bối, ta nguyện ý.”
Tô Ngư Nhi mừng rỡ, quay mặt sang giận dữ mắng Mặc Thanh Ngữ:
“Đừng cản đường, ta muốn dẫn người đi, hừ, đến lúc đó, để tiểu nha đầu này quay lại xử lý các ngươi.”
Lời còn chưa dứt, nàng đã tóm lấy Thu Lộ, bay vút lên không trung, lao về phương xa, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi ----
Trong rừng mai.
Mặc Thanh Ngữ lại thở dài:
“Ai ----- Cái người Tô Ngư Nhi này -----”
Tiếp đó, hắn quay đầu nhìn sáu tên đệ tử sau lưng:
“Nhớ kỹ, không phải ta đánh không lại Tô sư bá của các ngươi, chỉ là ngại động thủ với nàng thôi, biết chưa?”
Sáu người phía sau đồng thanh vâng dạ.
***
Một ngày sau.
Bầu không khí ở đi săn doanh cuối cùng càng trở nên nặng nề.
Một trận đại chiến có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Mỗi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đúng lúc này, Từ Vạn Thông đến tìm Kim Tiểu Xuyên.
Nhưng lần này, Kim Tiểu Xuyên, Sở mập mạp và Mặc Mặc lại không có ý định đến đại doanh kiếm chiến công nữa.
Thứ bọn hắn cần nhất lúc này không phải là chiến công. Mà là nhiều tài nguyên tu luyện hơn.
Bằng không, đến lúc nào chúng ta mới có thể tấn thăng lên Khải Linh Cảnh tứ trọng đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận