Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 312: Sơn Hải Minh tin tức

Chương 312: Tin tức về Sơn Hải Minh
Nhắc tới mấy đệ tử trong tông môn, trong mắt Bạch Dương và những người khác liền ánh lên niềm vui.
Xem ra, việc này còn khiến người ta vui mừng hơn cả việc bản thân tăng lên một tầng cảnh giới.
Chỉ là sau niềm vui sướng ấy vẫn còn một chút lo lắng, lo cho Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ bọn hắn chưa từng trải qua việc dùng linh dược tôi luyện thân thể, e rằng trong tương lai sẽ có chút ảnh hưởng đến tu vi.
Về phần nữ đệ tử nhỏ chưa từng gặp mặt kia, bọn họ lại không lo lắng.
Công pháp người ta tu luyện vốn không phải là công pháp chín tầng lâu, đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi loại chuyện này.
“Cũng không biết Tiểu Xuyên sư chất sẽ ngưng tụ ra linh thể dạng gì đây?”
Nhậm Thúy Nhi rất để tâm chuyện này.
Tuy nhiên, mấy người vẫn có lòng tin đối với hai tên đệ tử, làm sư phụ, sư thúc, sư cô như bọn họ, đẳng cấp linh thể ngưng tụ ra vốn đã không thấp.
Đệ tử bảo bối của bọn họ, sao có thể quá kém được?
Nhan Tiếu Thư đột nhiên nghĩ đến hai tên sư đệ mà mình dạy dỗ, Hồ Thiên Thu và Tả Thiên Hữu. Ai, lúc trước, bọn họ và Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ rõ ràng là cùng một trình độ tu vi.
Không, thậm chí còn cao hơn tu vi của Kim Tiểu Xuyên bọn họ một tầng, nhưng hôm nay thì sao?
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ đều đã leo lên Trích Tinh Đài, còn hai tên sư đệ kia, ít nhất cũng phải chờ thêm ba năm nữa mới được.
Chẳng lẽ, trình độ dạy dỗ của mình thật sự kém như vậy sao?
Hay là nói, mình chỉ thích hợp nghiên cứu trận pháp, còn đối với con đường chiến đấu thì không có thiên phú?
Bàn luận một hồi về chuyện của Kim Tiểu Xuyên, Sở Bàn Tử và Trích Tinh Đài.
Thật ra, Nhan Tiếu Thư muốn nghe thêm một chút tin tức về Mặc Mặc.
Hắn luôn cảm giác Mặc Mặc chính là Mặc Lam, ngoại trừ cảnh giới không đúng ra, chỗ nào cũng đúng.
Chỉ tiếc là Bạch Dương bọn họ, mặc dù mang danh sư phụ, lại hoàn toàn không biết gì về Mặc Mặc này cả.
Còn không bằng tin tức mà bản thân hắn nắm giữ.
Vậy thì chủ đề này rõ ràng là không thể nói tiếp được nữa.
Hắn nhìn Bạch Dương và những người khác một chút rồi nói:
“Đúng rồi, còn có một việc, sư phụ bảo ta tới hỏi ý kiến của các ngươi.”
Bạch Dương mấy người vừa nghe nói là ý của Mặc Thanh Ngữ, liền trở nên trịnh trọng.
Một người cao thâm khó lường như vậy, sẽ có chuyện gì đây.
“Sư phụ ta nói, một tháng sau chính là đại hội Sơn Hải Minh, các ngươi có muốn cùng đi tham gia không?”
“Sơn Hải Minh?”
Bạch Dương, Tiêu Thu Vũ, Phạm Chính, Nhậm Thúy Nhi đều tỏ vẻ mình chưa từng nghe nói qua cái tên này.
Nhan Tiếu Thư giải thích:
“Không giấu gì các ngươi, ta cũng chưa từng tham gia, bởi vì không có tư cách. Trước đây, sư phụ lão nhân gia cũng chỉ mang theo mấy vị sư huynh của ta tham gia mà thôi.
Sơn Hải Minh này, nghe nói là do nhóm người lúc trước cùng sư phụ bọn họ tu luyện ban đầu trên núi, về sau tự phát thành lập.
Trong số họ, đại bộ phận đều có thế lực riêng của mình, cứ cách mỗi hai ba năm lại tụ tập một lần.”
Bạch Dương ngạc nhiên:
“Nhan Sư Huynh, tu vi của mấy người chúng ta sợ là-----”
Hắn ngần ngại không nói hết.
Ngay cả Nhan Tiếu Thư khải linh cảnh tầng 9 còn không có tư cách, vậy thì cảnh giới của bọn họ lại càng không có tư cách.
“Tuy nói không có tư cách tham dự quyết sách, nhưng mà, chúng ta đơn thuần đi chơi cùng thì vẫn được.
Ý của sư phụ ta là, nói không chừng, các ngươi có thể ở nơi như thế này dò la được tin tức về sư phụ của các ngươi.”
Bạch Dương bốn người, trong lòng cùng lúc rung động.
Trong nháy mắt liền quyết định.
Sơn Hải Minh, nhất định phải đi.
Trích Tinh Đài, ngày thứ tư thoáng cái đã trôi qua.
Trong suốt ngày này, hai mắt Kim Tiểu Xuyên vẫn duy trì tư thế nhìn chằm chằm lên bầu trời, chưa hề thay đổi.
Cảnh tượng này thỉnh thoảng được người của Phong Vũ Các chuyển lên màn hình lớn.
Ban đầu, có người chế giễu, có kẻ mừng thầm, có người thở dài, có người tiếc nuối......
Nhưng trải qua trọn vẹn một ngày sau đó.
Tâm trạng của 2000 vị trưởng lão này lại phát sinh một chút thay đổi.
Vạn Vô Nhai và Trương Thiên Bang, những người đã cười nhạo Kim Tiểu Xuyên suốt một ngày, thậm chí cũng không còn cười nhạo nữa.
Một mặt là do bọn họ cười mệt rồi, cơ mặt cũng không còn kiểm soát được nữa.
Mặt khác, bọn họ cũng nghĩ đến mấy chục năm tu luyện của chính mình.
Nào có ai là thuận buồm xuôi gió đâu?
Mỗi người đều sẽ vấp ngã, chỉ là xem ngươi ngã ở đâu mà thôi.
Kẻ đi được mười bước ngã nhào, đi cười nhạo kẻ đi hai bước đã ngã nhào, hình như cũng không có ý nghĩa gì lắm.
Mà Hoa Thiên bên chính đạo, cùng với Chu Chấn, Triệu Thiên Thiên và những người khác thì đang chờ Kim Tiểu Xuyên kết thúc việc ngẩn người trên đỉnh núi rồi tùy thời xuống núi.
Nhưng họ đã đợi suốt cả ngày rồi.
Kim Tiểu Xuyên không có chút dấu hiệu nào cho thấy đã thoát ra khỏi thống khổ.
Triệu Thiên Thiên mềm lòng, cảm thấy đau lòng cho Kim Tiểu Xuyên.
Trước đó, nàng từng vô số lần tưởng tượng, để Kim Tiểu Xuyên sau khi lên khải linh cảnh sẽ bắt đầu học thuật luyện đan với mình.
Bây giờ, cho dù nàng muốn dạy hắn, hắn cũng không còn năng lực để học nữa.
Ở giới tu chân này, muốn học tập bất kỳ chuyên ngành nào, đều cần phải xây dựng trên nền tảng khải linh cảnh trở lên.
Mà việc bọn họ kết nối thành công với tinh thần trên Trích Tinh Đài chính là nguồn gốc của tất cả lực lượng mà một tu sĩ có thể điều động trong tương lai.
Đêm khuya.
Giữa sơn cốc, 2000 vị trưởng lão, đại đa số đều đã vào trong lều vải ngủ.
Chỉ có một số ít người vẫn còn nhìn chằm chằm vào màn hình lớn để quan sát.
Bọn họ dĩ nhiên không phải muốn xem Kim Tiểu Xuyên, mà là xem đệ tử của chính mình.
Trong nhóm đệ tử đầu tiên kết nối thành công, có người đã ngưng tụ linh thể lần đầu được hơn hai ngày.
Những linh thể này đã bắt đầu dần thành hình.
Những trưởng lão này chính là đang chú ý đến những đệ tử này của họ.
Nhỡ đâu đệ tử của mình lại là rồng phượng giữa loài người, một lần liền ngưng tụ linh thể thành công thì sao?
Đương nhiên, người gác đêm của Phong Vũ Các cũng biết suy nghĩ của các trưởng lão tông môn này, đã các ngươi không đi ngủ.
Vậy thì bọn họ dứt khoát chuyển đổi trọng điểm sang những người mà các trưởng lão tông môn này chú ý cho các ngươi xem là được.
Người của Phong Vũ Các, mặc dù tham lam, mặc dù yêu tiền tài, nhưng nói gì thì nói, phục vụ rất tốt.
Như vậy, lại là một đêm dài đằng đẵng trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ năm đến.
Các trưởng lão đã khổ sở trông cả đêm kia cuối cùng cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, mỗi người ngồi ở vị trí trước màn hình lớn của mình mà ngủ gật.
Trải qua một đêm này, trên cả ngọn núi cũng không có bất kỳ một tên đệ tử nào ngưng tụ thành công linh thể.
Ngược lại là có hai tên đệ tử, vì tinh thần lực không đủ tập trung, dẫn đến linh thể mới ngưng tụ được một nửa đã trực tiếp tiêu tán.
Điều này cũng có nghĩa là, bọn họ muốn ngưng tụ lại linh thể thì phải đợi trạng thái của bản thân hồi phục đến lúc tốt nhất mới có thể thực hiện được.
Quá trình này có thể cần hai ngày, hoặc là ba bốn ngày.
Các trưởng lão ăn xong điểm tâm lại tụ tập dưới màn hình lớn, cuộc sống như vậy họ sẽ tiếp tục mãi cho đến khi hoạt động Trích Tinh Đài lần này kết thúc.
Phong Vũ Các sớm đã đem tin tức tổng hợp của ngày hôm qua đưa cho các trưởng lão này.
Tuy nhiên, có rất ít người xem.
Dù có xem, về cơ bản cũng là chuyện sau khi trở về tông môn của mình, còn có người cũng chỉ là lưu lại làm kỷ niệm mà thôi.
Dù sao, họ mới là người tự mình trải qua mọi chuyện.
Nếu như nói thông tin trên đó còn có chỗ nào hấp dẫn đối với họ.
Đó chính là 3000 đệ tử tông môn này cuối cùng có thể ngưng tụ ra dạng linh thể gì, cùng với các loại xếp hạng của họ mà thôi.
Nhưng bây giờ, xem ra vẫn còn cần một khoảng thời gian nữa mới có người đầu tiên ngưng tụ ra linh thể.
Sớm nhất, bọn họ đã từng nghĩ tới.
Tiểu cô nương của chín tầng lâu kia có thể trong vòng một ngày ngưng tụ linh thể cây đại thụ đó thành bảy tám phần.
Sự thật chứng minh, bọn họ đã quá lạc quan.
Trên màn hình lớn, Mặc Mặc tiểu sư muội vẫn đang rất cố gắng.
Trong một vùng kim quang, cây đại thụ sau lưng nàng vẫn duy trì hình dáng ban đầu.
Chỉ có điều, cây đại thụ này dường như đã cân bằng hơn một chút.
Mặc Mặc tiểu sư muội đếm rất rõ ràng.
Cho đến bây giờ, bên trái cây đại thụ đã ngưng tụ thành công tổng cộng 50 cánh tay.
Mà phía bên phải của nàng, hiện tại chỉ có 28 cánh tay.
Nhưng mà, nàng đã bắt đầu cảm thấy tinh thần lực của mình dường như hơi đuối sức.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Nếu ngay từ đầu, ngưng tụ xen kẽ hai bên đại thụ, mỗi bên một nhánh, nói không chừng bây giờ nàng đã chấp nhận kết quả rồi.
Kế hoạch trước đó là 100 nhánh, hiện tại 78 nhánh, dường như cũng không ít.
Nhưng bây giờ không được, quá mất cân bằng.
Nếu trong chiến đấu, linh thể của mình bắt đầu chạy loạn.
Chẳng phải sẽ giống như Sở Sư Huynh, ngay cả cảm giác phương hướng cũng không có sao?
Hơn nữa, trông cũng không đẹp mắt nữa.
Thần thức của Mặc Mặc tiểu sư muội, một mặt tiếp tục ngưng tụ đại thụ trên ngôi sao kia.
Một mặt nhục thể của nàng trên bình đài ném vào miệng một viên đan dược tăng cường tinh thần lực.
Mà trên tinh thần nơi thần thức đang ở.
Con Kim Long kia đã sớm đổi hướng, trốn sau một ngọn núi, thỉnh thoảng nhìn cây đại thụ này đang dần thành hình sau lưng Mặc Mặc tiểu cô nương.
Hòn đảo nhỏ trong biển kia, không, con đại ô quy kia, đã bò lên bờ, thản nhiên phơi nắng.
Không còn để ý đến Mặc Mặc và con Tiểu Long kia nữa.
Trích Tinh Đài, một bình đài khác.
Bên người Ngọc Minh Nguyệt, kim quang lượn lờ.
Đây là ngày thứ hai nàng bắt đầu ngưng tụ linh thể.
Mộ Thanh đã từng hỏi, nàng muốn ngưng tụ ra linh thể dạng gì.
Thật ra, trong lòng Ngọc Minh Nguyệt vẫn luôn muốn ngưng tụ một vị Thiên Thần.
Vừa xuất hiện, kim quang lấp lánh, rất đẹp mắt.
Bất luận kẻ nào nhìn thấy đều biết mình ngưng tụ là Vương Cấp linh thể, cũng sẽ không mất mặt.
Lúc này, sau lưng nàng, kim quang dần dần ngưng tụ.
Một khuôn mặt hư ảo xuất hiện.
Không có mũi, không có mắt, đây chỉ là hình thái ban đầu sơ khai.
Đây chính là trạng thái Thiên Thần mà nàng một lòng mong muốn.
Kim quang tiếp tục hội tụ.
Một thân hình khôi ngô dần dần nâng cái đầu vừa rồi lên.
Thân thể cũng sắp thành hình.
Đúng vậy, cao như vậy, thân cao một trượng tám, trông rất đẹp trai.
Đúng rồi, làm thế nào mới có thể để cho vị Thiên Thần này trông đẹp trai hơn vị sư đệ xinh đẹp kia trong tông môn một chút nhỉ?
Ngọc Minh Nguyệt bắt đầu trầm tư.
Nếu đã ngưng tụ, đương nhiên phải ngưng tụ cái tốt nhất.
Dù sao, linh thể này sẽ đi theo mình cả đời.
Trên đỉnh núi, hơn 3000 đệ tử tông môn này về cơ bản đều đã thấy qua linh thể Thiên Thần ở Phong Vũ Các.
Cũng không ít đệ tử tông môn có cùng suy nghĩ với Ngọc Minh Nguyệt.
Nhưng mà, ngay từ lúc bắt đầu ngưng tụ, đã có hơn tám thành người từ bỏ.
Ngưng tụ ra một vị Thiên Thần Vương Cấp, không phải ai cũng có thể làm được.
Chỉ thử một chút, những đệ tử kia liền biết việc này đã sớm vượt quá phạm vi năng lực của mình.
Để an toàn hơn, họ có những lựa chọn dễ dàng hơn.
Nhưng Sở Nhị Thập Tứ thì khác.
Kim Tiểu Xuyên đã từng hỏi hắn rất nhiều lần.
Trong lòng Sở Bàn Tử vẫn luôn tâm niệm chính là một vị Chiến Thần có thể vác ghế trên vai, có thể dẫn hắn chạy!
Lúc này, trên đỉnh đầu Sở Nhị Thập Tứ.
Cũng là kim quang hội tụ.
Chiến Thần thì phải có dáng vẻ của Chiến Thần!
Cho nên, Chiến Thần trong suy nghĩ của Sở Nhị Thập Tứ rõ ràng uy vũ bá khí hơn của Ngọc Minh Nguyệt.
Kim quang đã bắt đầu biến thành màu tím vàng, một thân hình khổng lồ cao hơn ba trượng đột nhiên xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận