Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 574: Trước vách đá, trực tiếp tấn thăng ( Bên trên )

Chương 574: Trước vách đá, trực tiếp tấn thăng (Bên trên)
Sở Nhị Thập Tứ, lơ lửng giữa không trung, mắt nhìn xuống mặt đất.
Vốn là cũng không ôm hy vọng gì.
Nhưng thế mà, lại thật sự tìm thấy một người.
Hắn chậm rãi hạ thấp độ cao.
Lúc này mới nhìn rõ mặt người kia, cột hai bím tóc nhỏ kiểu bánh quai chèo, hoạt bát.
Đây không phải tiểu sư muội của mình sao?
Chịu đựng nhiều ngày như vậy, lần này, cuối cùng xem như nhìn thấy người thân.
Sở mập mạp trực tiếp rơi xuống trước mặt Mặc Mặc.
Hai sư huynh muội tương kiến, cả hai đều vui mừng.
Không ngờ tới, trong quá trình cảm ngộ vách đá, lại có thể tương kiến ở một không gian khác.
Cơ hội dạng này lại không nhiều.
Lập tức hai người, riêng phần mình khoác lác, kể về tất cả thu hoạch của mình trong mười mấy ngày qua.
Tiểu sư muội nói mình đã học xong ba mươi sáu chiêu kiếm pháp.
Sở mập mạp nghe xong, ba mươi sáu chiêu?
So với mình nhiều hơn ước chừng ba mươi ba chiêu, đương nhiên về số lượng kiếm pháp là không sánh bằng.
Vậy cũng chỉ có thể so những thứ khác:
“Ha ha, tiểu sư muội, đại sư huynh của ngươi là ta đây, không chỉ học được một bộ kiếm pháp, mà còn có thêm một bộ thân pháp nữa, cái này xem như là hai bộ công pháp.
Trước đây, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua, có người có thể trong quá trình tìm hiểu, đồng thời lĩnh ngộ được hai bộ công pháp.” Tiểu sư muội Mặc Mặc, chớp chớp đôi mắt to, Hình như đúng là như vậy thật.
Vốn là, nàng nghĩ sau khi rời khỏi đây có thể tha hồ thổi phồng một phen.
Không ngờ tới, vừa gặp Sở sư huynh, đã không sánh bằng rồi.
Cũng có chút ảo não.
Một lát sau, hai người nhắc tới chuyện mà hai tỷ muội Lục Bình và Thanh Ngọc đã từng nói.
Phải ra một kết luận:
Đó chính là, không gian đá vuông bích này, chỉ sợ không chỉ có một nơi như vậy.
Có người, cảm ngộ trước vách đá.
Có thể thông qua hình ảnh ảo, học được một bộ công pháp.
Nhưng mà hai người bọn họ, lại không tiến vào không gian phù văn, học những thứ kia.
Ngược lại là gặp được hai người, có thể trao đổi bình thường với chính mình.
Nội dung họ nói, hoàn toàn khác biệt với những gì các đệ tử Dung Tinh Cảnh của Bàn Long quan trước kia nói.
Mà Thanh Ngọc cùng Lục Bình, cũng đã đi vào, tìm kiếm cơ duyên khác.
Theo lý thuyết, bên trong vách đá này, không gian phù văn là một tầng, không gian bọn họ đang ở là một tầng, còn có một nơi khác thậm chí là một tầng không gian khác nữa, không bị bọn họ phát hiện.
Sau khi hai người phân tích xong, trong nháy mắt, mắt liền sáng lên.
Đúng thế, chúng ta có thể cùng đi tìm nơi có không gian khác đó.
Ngày thứ mười bảy.
Cát Thiên Ông cắn răng lần nữa đầu nhập 2 vạn linh thạch.
Trước vách đá, Kim Tiểu Xuyên cảm thấy, năng lượng phù văn trên vách đá mà mình có thể hấp thu, trở nên càng thêm dồi dào.
Hẳn là những người khác, lúc lĩnh hội vách đá, đều có thể lĩnh ngộ được công pháp.
Mà ta lại không thể.
Xem ra, không thể làm gì khác hơn là dùng linh lực, để đền bù tổn thất của ta.
Kim Tiểu Xuyên, nín hơi ngưng thần, bắt đầu hấp thu thêm một viên phù văn tiếp theo.
Theo năng lượng của phù văn này tiến vào trong cơ thể.
Hắn bừng tỉnh có một loại cảm giác.
Trước đây, lúc hắn vẽ phù lục, những phù văn đã học được kia, từng viên rõ ràng, xuất hiện trong đầu.
A?
Đây là chuyện gì?
Phù văn vẽ phù lục trước đây, hoàn toàn không giống với trên vách đá này mà.
Nhưng vì sao theo ta hấp thu nhiều năng lượng phù văn như vậy, ngay cả phù văn vẽ phù lục trong trí nhớ cũng bắt đầu có chút biến hóa?
Trong đầu của hắn.
Nào là Hóa Mộc phù văn, Hóa Hỏa phù văn, Hóa Thủy phù văn, Lôi Điện phù văn, từng cái một, như sống lại, reo hò nhảy múa.
Kim Tiểu Xuyên ngẫm nghĩ một hồi lâu, cũng không hiểu rõ hàm nghĩa trong đó.
Không thể làm gì khác hơn là gạt những suy nghĩ này sang một bên, toàn tâm toàn ý, tiếp tục hấp thu năng lượng trên vách đá.
Trong đại điện.
Ngoại trừ Cát Thiên Ông, Hải Vô Tửu và Vân Trung Yến mỗi ngày đều ở đây, các đệ tử khác của đạo quan mỗi ngày cũng sẽ đến xem một chút rồi đi.
Bọn hắn rất hiếu kỳ, thời gian lĩnh hội của Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ và Mặc Mặc, đã vượt qua đại sư huynh Hướng Thiên Ca ước chừng hai ngày.
Vì sao đến thời khắc này, vẫn không có chút dấu hiệu nào sẽ đi ra.
Đương nhiên, bọn họ đều có kinh nghiệm lĩnh hội vách đá.
Khi một người không cách nào tiến vào bên trong để tiến hành cảm ngộ, cũng sẽ không lãng phí thời gian nữa.
Mà xét theo việc mỗi ngày tiêu hao 2 vạn linh thạch, mấy người Kim Tiểu Xuyên bọn họ vẫn đang trong trạng thái lĩnh hội.
Những đệ tử kia, tò mò một hồi, rồi cũng riêng phần mình rời đi.
Vân Trung Yến đang đun nước suối trên lò lửa:
“Không ngờ tới, mấy người Kim Tiểu Xuyên bọn họ, thật sự kiên trì được lâu như vậy.” Hải Vô Tửu gật gật đầu:
“Ta và Cát lão đầu đã sớm nói, xem tư chất của bọn họ, hẳn là có thể kiên trì đến 18 ngày.
Yến nhi, không ngờ ngươi đi một chuyến quân doanh, lại có thể tìm về được mấy hạt giống tốt như vậy.” Vân Trung Yến cười cười:
“Đúng vậy, may mắn không để bọn họ rơi vào tay Đan Dương Tông.” Cát Thiên Ông nhìn lướt qua tấm gương, trong gương, Kim Tiểu Xuyên vẫn phong khinh vân đạm:
“Ha ha, hết thảy đều là duyên phận, đây là mệnh số Cửu Trùng Lâu, đồng thời, cũng là mệnh số của Bàn Long quan chúng ta.” Vân Trung Yến, hơi nghi hoặc một chút.
Mệnh số?
Nếu hết thảy đều là mệnh số, vậy những sư huynh đệ của mình đã ngã xuống trong bí cảnh trước kia, thì nói thế nào đây?
Đang suy nghĩ chuyện này, liền nghe Hải Vô Tửu nói:
“Theo tin tức mấy ngày gần đây, một bộ phận đệ tử hạch tâm của Đan Dương Tông và Lâm Giang Tông, đã tiến vào tông môn của đối phương, chắc hẳn, lúc này cũng đã bắt đầu tu luyện.” Cát Thiên Ông nói:
“Đã như vậy, bọn họ tối thiểu cũng có không ít đệ tử, rất có thể sẽ nhanh chóng tăng cao thực lực trong thời gian ngắn.” Hải Vô Tửu đồng ý:
“Theo lý thuyết, vạn nhất nhóm người này, cùng với mấy người Kim Tiểu Xuyên bọn họ, cùng nhau tiến vào bí cảnh, như vậy nguy hiểm mà Kim Tiểu Xuyên phải đối mặt sẽ càng nhiều.” Vân Trung Yến an ủi sư phụ:
“Trước đây, tại quân doanh của ta, mấy người bọn họ bất quá chỉ là Khải Linh Cảnh nhất trọng, không ai để vào mắt, kết quả là, chẳng phải đã khiến cho người của Huyết Sát đội phải vô kế khả thi đó sao.
Chỉ dựa vào việc bọn họ, trong thời gian ngắn như vậy, chiến công mỗi người đều vượt qua tuyệt đại đa số quân sĩ, ta cũng tin tưởng, chuyến đi bí cảnh bọn họ nhất định sẽ bình yên vô sự.” Cát Thiên Ông cười nói:
“Nói đến chuyện này, ta càng hy vọng ba tiểu gia hỏa này, đều có thể lĩnh hội được vô thượng công pháp từ trong vách đá.”
Bích Nham Tông.
Bên trong Trưởng Lão đường.
Một đám trưởng lão cao tầng, ngồi quây quần một vòng.
“Chắc hẳn mọi người đều biết chuyện của Đan Dương Tông và Lâm Giang Tông.” Tất cả trưởng lão đều gật đầu.
Loại chuyện này, vô luận giữ bí mật thế nào, cũng nhất định sẽ bị lộ tin tức.
“Có thể tưởng tượng, đệ tử của hai tông môn này, trong thời gian ngắn, nói không chừng đều có thể tăng cao tu vi, đối với đệ tử Bích Nham Tông chúng ta mà nói, áp lực không nhỏ.” “Hừ, không ngờ tới, Lâm Giang Tông lại đưa ra quyết định nhanh như vậy.” “Bọn họ cũng là không còn cách nào khác, vì chuyện của Nhị hoàng tử, không ngẩng đầu lên được, vừa hay Đan Dương Tông có ý đó, bọn họ liền mượn cơ hội đáp ứng.” “Chỉ là như vậy thì, chúng ta phải làm sao bây giờ?” “Ta cảm thấy, chúng ta không thể rớt lại phía sau, cũng cần phải tham gia vào.” “A? Nhưng mà, chúng ta và Đan Dương Tông, mặc dù bề ngoài duy trì quan hệ, nhưng thực tế lại là quan hệ cạnh tranh, lẽ nào chúng ta cũng phải trao đổi tương tự với Đan Dương Tông một chút sao?” “Người sáng suốt đều biết, chuyện này, vốn dĩ là do Đan Dương Tông cùng thế gia làm ra, mục tiêu căn bản nhất của bọn họ, vẫn là Bàn Long quan, Ta nghe nói, Bàn Long quan thời gian gần đây nhất, có không ít đệ tử, đều gặp phải công kích từ người lạ.” “Mọi người liên hợp, cũng không phải là không được, chỉ là cần phải thương thảo một chút, cụ thể phải thao tác thế nào mới tốt. Dù sao người khác đều tăng thêm thực lực, mà chúng ta lại tại chỗ không tiến, cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến phát triển sau này.” Một đám trưởng lão cũng đều không phản đối.
“Hảo, tiếp theo, chúng ta cũng phái ra trưởng lão, đi tiếp xúc với hai tông kia.” “Nếu như, chúng ta có thể liên hợp một chút với Bàn Long quan thì tốt hơn, ta nghe nói, trên vách đá của bọn họ, mỗi lần đều có thể có công pháp mới được lĩnh ngộ ra.” “Đề nghị của ngươi, không phải là không thể, chỉ là hai vị quán chủ Hải Vô Tửu và Cát Thiên Ông kia, ai có thể đi đối thoại với bọn họ? Tính tình của bọn họ, các ngươi cũng không phải không biết.” Những trưởng lão Dung Tinh Cảnh này liền than thở.
Qua nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chưa từng có giao tình gì với Bàn Long quan.
Đều biết, hai vị quan chủ tính khí không tốt lắm.
Trừ phi là tông chủ tự mình đứng ra.
Có vẻ như, tông chủ của bọn họ đối với Bàn Long quan cũng rất kiêng kỵ.
Đô thành Tưởng gia.
Lúc này, đang tụ tập một đám đại biểu thế gia.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản.
Đều đã nghe nói chuyện của Đan Dương Tông và Lâm Giang Tông, đang thương thảo đối sách.
“Đáng tiếc, những thế gia chúng ta xưa nay cũng chỉ thu được một ít công pháp, đan dược các loại bảo vật từ bí cảnh, còn những bảo vật giúp tăng cao tu vi như của mấy đại tông môn thì xưa nay không có.” “Ý của ta là, những gia tộc chúng ta cũng cần phải phái đệ tử đến những tông môn khác để tăng cao tu vi.” “Mấy tông môn kia thực lực rất mạnh, người của chúng ta đến đan trì của họ cũng tốt, hỏa trì cũng được, hay là lợi dụng cơ quan thú để tăng cao tu vi.
Chúng ta lại có thứ gì có thể đem ra để trao đổi với bọn họ đâu?” “Cái này còn không đơn giản sao? Đừng quên, vô luận là đệ tử tông môn nào của bọn họ, không thể cứ ở mãi trong tông môn, có phải còn muốn ra ngoài lịch luyện hay không?” Người này nói như vậy, những người khác cũng liền hiểu ra.
Đúng a.
Đừng nhìn tam đại tông môn các ngươi ngưu bức.
Thế nhưng là, phàm là đệ tử của các ngươi muốn ra ngoài lịch luyện, vậy coi như là thiên hạ của chúng ta.
Thử hỏi, Đại Canh vương triều, ba mươi sáu châu, vô luận là châu nào phủ nào, mà không nằm dưới sự nắm giữ của các thế gia bọn họ?
Trên danh nghĩa, ở Đại Canh vương triều, hoàng đế là lớn nhất.
Nhưng trên thực tế, hoàng đế quản được sao?
Kẻ chân chính khống chế mâm, vẫn là những thế gia bọn họ này.
Chỉ có bọn họ mới có thể chân chính tả hữu nhân tuyển châu mục của mỗi châu, nhân tuyển phủ chủ của mỗi phủ.
Tưởng Xuân Thu sau khi nghe xong, trầm tư một lát:
“Cũng được, cứ theo lời các ngươi nói mà xử lý, chỉ là, chúng ta muốn liên hợp nhiều mặt, vừa phải đi tìm Đan Dương Tông, Lâm Giang Tông, tin rằng bọn họ sẽ không cự tuyệt.
Đồng thời, chúng ta còn muốn đi tìm Bàn Long quan.” “Bàn Long quan?” Những người khác có chút không hiểu.
Thế gia chúng ta một mực không qua lại với Bàn Long quan, quan hệ kém rối tinh rối mù, vì sao lại muốn đi?
Tưởng Xuân Thu cười nói:
“Chúng ta đi thì cứ đi, đến nỗi có đồng ý hay không, đó là chuyện của bọn họ. Nếu về sau tranh đấu, có chuyện chúng ta chủ động tới cửa thế này, bọn họ cũng không thể động thủ trước với chúng ta được a?
Bây giờ hoàng quyền yếu dần, mấy phe thế lực này sớm muộn gì cũng có một trận chiến, đến lúc đó, để cho hai lão gia hỏa Bàn Long quan kia đi đối phó ba đại tông môn, chúng ta cũng tốt thừa cơ phát triển.” Các đại biểu gia tộc cùng nhau gật đầu.
Bên trong Lâm Giang Tông.
Năm mươi tên đệ tử Đan Dương Tông đã sớm đến.
Hơn nữa, đã bắt đầu lợi dụng cơ quan thú của Lâm Giang Tông để đề thăng thực lực.
Chỉ tiếc là cơ quan thú chỉ có một bộ, mà mỗi lần, gian phòng đặt cơ quan thú cũng chỉ có thể cho một đệ tử đi vào.
Cho nên, tốc độ tiến triển không tính là nhanh.
Không giống như đan trì của Đan Dương Tông, một lần có thể cho mười mấy người nhảy vào trong.
Một đám đệ tử hạch tâm Đan Dương Tông vây quanh bên ngoài một căn phòng cực lớn.
Trong căn phòng này chính là nơi đặt cơ quan thú.
Cửa mở, một đệ tử Khải Linh Cảnh bát trọng mặc trang phục đệ tử hạch tâm Đan Dương Tông đi ra.
Dựa vào nét mặt của hắn mà xem, hẳn là đã thu hoạch được rất nhiều ở bên trong.
Một vị trưởng lão phụ trách duy trì trật tự, liếc nhìn danh sách trong tay, hô:
“Yến Xuân Thủy, đến lượt ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận