Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 258: chiến trường biến đổi lớn ( bên trên )

Chương 258: Chiến trường biến đổi lớn (Phần trên)
Khi Kim Tiểu Xuyên, Sở Bàn Tử cùng đoàn người đi vào cửa lớn Tử Hà Tông.
Phía sau, hai cặp mắt của trưởng lão Triều Dương Tông vẫn dõi theo bọn họ từ một nơi không xa, nhìn chằm chằm.
“Đám gia hỏa kia đang làm cái quái gì vậy, từ Ngộ Đạo Tông đi ra, lại đến Tử Hà Tông, chẳng lẽ, bọn hắn còn muốn đi hết tất cả tông môn ở Phủ Thành một lần sao?”
“Đừng phát bực tức, nhìn bộ dạng này, đoán chừng bọn họ sẽ ở lại Tử Hà Tông ăn cơm chiều.”
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ, cứ nhìn chằm chằm như vậy sao?”
“Còn có thể thế nào? Ta ở đây nhìn chằm chằm, ngươi đi thông báo cho Dương Phó tông chủ, việc này không thể nào đều để chúng ta làm hết được.”
“Đi.”
Một vị trưởng lão quay người rời đi, đi tìm Dương Phó tông chủ.
Bên trong Tử Hà Tông, tất cả quá trình đều không khác nhiều so với ở Ngộ Đạo Tông.
Điểm khác biệt duy nhất là phó tông chủ Tử Hà Tông còn đặc biệt đi ra gặp mặt mọi người.
Đối với loại liên minh này của đám tiểu bối mấy tông môn, bà ấy rất hài lòng.
Cũng chỉ có các thế hệ sau trở nên mạnh hơn, tông môn mới có thể phát triển.
Sự quật khởi của một tông môn, dựa vào, tuyệt đối không phải chỉ là sức mạnh của một người.
Điều cần thiết là một tập thể, nhất là khi ở bên ngoài tông môn, ngươi có đông đảo minh hữu và bằng hữu tồn tại.
Đây chính là thế.
Khi đại thế hình thành, dù người khác muốn động đến ngươi, cũng là điều không thể.
Sở Bàn Tử nhìn phó tông chủ Tử Hà Tông quay người rời đi, âm thầm hâm mộ.
Nhìn nội tình tông môn người ta kìa.
Cảnh giới phó tông chủ đã đến Dung Tinh cảnh nhị trọng.
Nghe nói, tông chủ của Tử Hà Tông, thực lực càng cường hãn hơn nữa.
Cũng không biết những nữ tu này, ngày thường tu luyện như thế nào.
Nhìn dáng vẻ còn chưa đến 40 tuổi.
Người này nếu có thể bị lung lạc thành cô nương thanh lâu, chậc chậc -----
Kim Tiểu Xuyên nhìn Sở Bàn Tử đang trầm tư, liền biết tên này lại đang nghĩ chuyện không đứng đắn.
“Này, ngươi chú ý một chút đi, ở đây mà phạm tội, ta cá là ngươi chạy không thoát khỏi cửa chính đâu.”
Sở Bàn Tử tỉnh ngộ lại.
Không sai.
Mình quả thật không có bản lĩnh chạy thoát khỏi tay cường giả Dung Tinh cảnh.
Dạo quanh tông môn, uống trà, ăn cơm chiều, vẫn là sáo lộ tương tự.
Lúc ăn cơm tối.
Kim Tiểu Xuyên vốn cho rằng, Tử Hà Tông nhiều nữ tu, chắc là sẽ không uống rượu.
Không ngờ rằng, nữ tu ở đây một khi uống rượu vào, thì chẳng còn chuyện gì của nam tu nữa.
Hồi lâu sau.
Hắn nhìn khung cảnh xung quanh, lại có một nhận thức mới về các tông môn trong giới tu chân.
Một nữ tu có chút nhan sắc, toàn thân nồng nặc mùi rượu, đang ôm cổ Đại trưởng lão Chu Chấn;
“Đến, đến, Chu trưởng lão, chúng ta lại ---- làm một bát nào-----”
Chu Chấn đừng nhìn có vẻ thích uống, nhưng tửu lượng cũng chỉ có vậy thôi.
Giờ phút này, hắn sắp uống đến mức không chứa nổi nữa rồi.
Lại không tránh thoát khỏi cánh tay của nữ trưởng lão kia, bị túm mũi, đổ cho một chén rượu lớn, lập tức cả người liền trượt xuống gầm bàn.
Ngay cả Triệu Thiên Thiên cũng chẳng khá hơn chút nào.
Bị mấy nam trưởng lão anh tuấn của Ngộ Đạo Tông quấn lấy, lại không tiện từ chối không uống.
Người ta uống một chén, nàng uống một ngụm.
Dù vậy, cả gương mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng như hoa đào tháng ba.
Đôi mắt hạnh đã bắt đầu trở nên mơ màng.
Những người khác cũng đều không khá hơn chút nào.
Hắn thậm chí còn nhìn thấy, hai vị Đại trưởng lão Lôi Tiệm Hồng và Mộ Thanh, mày mắt đưa tình, còn lặng lẽ uống một chén rượu giao bôi.
Nương hi thất, hôm nay tin tức thu được có vẻ hơi nhiều nha.
Sẽ không bị diệt khẩu đấy chứ?
Kim Tiểu Xuyên có chút lo lắng, lại nhìn sang đệ tử các tông môn khác, người nào người nấy cũng nồng nặc mùi rượu, rất nhiều người đã gục trên bàn ngủ say.
Có người là ngủ thật.
Có người là giả vờ ngủ, không dám nhìn bộ dạng của các trưởng lão này sau khi say rượu.
Sợ về sau cho mình tiểu hài xuyên.
Cũng chỉ có mấy người Cửu Tầng Lâu là không uống nhiều rượu, người khác mời cũng chỉ miễn cưỡng nhấp một chút, người ta uống 10 bát vào bụng, bọn hắn uống chưa nổi nửa bát.
Cứ như vậy, ngược lại những đệ tử kia lại không muốn uống cùng bọn hắn nữa.
Cách uống rượu này cũng quá là không biết xấu hổ.
Cũng chỉ vì có mặt nhiều trưởng lão như vậy, nên khó mà nói những lời khác.
Huống hồ đệ tử mấy tông môn vừa mới xem như kết minh, không thể nào trở mặt vô tình được.
Ngọc Minh Nguyệt mang theo một làn gió thơm, đặt mông ngồi lên đùi Kim Tiểu Xuyên.
“Đệ đệ thối, sao ngươi không uống rượu, có phải sợ lát nữa ---- tỷ tỷ đem ngươi ---- hì hì ----”
Kim Tiểu Xuyên toàn thân run lên.
Đây là cái gì chứ, có mặt Đại trưởng lão của các ngươi, có mặt trưởng lão mấy tông môn, ngươi vậy mà lại làm càn như thế.
Hắn đầu tiên là liếc nhìn xung quanh.
Phát hiện sự chú ý của các trưởng lão kia đều không ở đây.
Thoáng yên tâm.
Cái này nếu để Mộ Thanh trông thấy, đổ lên đầu mình, bắt mình phải chịu trách nhiệm thì phải làm sao?
Hắn vội thu chân lại, Ngọc Minh Nguyệt thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
“Hừ, đệ đệ thối.”
Ngọc Minh Nguyệt không đùa nữa, kéo một cái ghế đến, ngồi sát bên Kim Tiểu Xuyên.
Nhìn động tác thuần thục này của nàng, Kim Tiểu Xuyên liền biết, nữ nhân này không hề say, vẫn còn tỉnh táo lắm.
“Tiểu Xuyên đệ đệ, ngươi thật sự chưa từng nghĩ đến việc gia nhập tông môn chúng ta sao?
Chỗ chúng ta có nhiều tiểu tỷ tỷ, tiểu muội muội xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi không động lòng?
Yên tâm đi, ta nghe Đại trưởng lão nói rồi, nếu ngươi nguyện ý đến, vị trí đại đệ tử tông môn sẽ là của ngươi.
Sau này, khi tấn thăng lên Khải Linh cảnh, vị trí trong tông môn cũng tùy ngươi chọn, thế nào?”
Vừa nói, gương mặt xinh đẹp kia của nàng liền áp sát vào mặt Kim Tiểu Xuyên.
Kim Tiểu Xuyên vội vàng rụt mặt về.
Không ngờ, Sở Bàn Tử ở bên cạnh lại sán tới.
Vừa thấy Sở Bàn Tử tới, Ngọc Minh Nguyệt cũng rụt mặt về.
Sở Bàn Tử tuy thực lực không tệ, nhưng không phải kiểu người nàng thích.
Sở Bàn Tử cười hắc hắc, trong lòng thầm nghĩ, nếu mình đến làm đại đệ tử Tử Hà Tông, cũng không phải là không được.
Đến lúc đó, có thể bớt đi đường vòng.
Cũng không cần tự mình đi mua đất trống, xây nhà, vườn thanh lâu đã có sẵn rồi.
Nhưng mà, nhớ tới vị phó tông chủ vừa rồi, tu vi Dung Tinh cảnh nhị trọng, lại cảm thấy thực lực của mình vẫn còn quá yếu.
Hẳn là không khống chế nổi cục diện.
Kim Tiểu Xuyên liếc nhìn Mặc Mặc tiểu sư muội bên cạnh, phát hiện tiểu sư muội đang cười lạnh về phía bọn họ.
Đây là cái gì chứ?
Ta lại không có ý định phản bội sư môn.
Lại nói, ngươi người tiểu sư muội này, ngay cả sư phụ còn chưa từng gặp mặt, chắc hẳn đối với tông môn cũng chẳng có bao nhiêu lòng trung thành.
Nhưng mà, đối với việc đến Tử Hà Tông, hắn chẳng có chút hứng thú nào.
Trước đây trong lòng còn có chút mong đợi, dù sao nữ đệ tử xinh đẹp nhiều, sau này dùng đến cũng tiện.
Nhưng hôm nay xem xét, đây đều là cái gì thế này.
Rốt cuộc ai chịu thiệt, còn chưa chắc đâu.
Thôi được rồi, việc mấy tông môn có thể liên hợp lại với nhau cũng đã là giới hạn cao nhất rồi.
Lại liếc nhìn hiện trường một chút.
Ngay cả một số trưởng lão cũng bắt đầu nằm ngủ ngáy o o.
Chu Chấn sớm đã được người đỡ sang một bên, dựa vào cột của một đình nghỉ mát, tiếng ngáy như sấm.
Không chỉ Chu Chấn, các trưởng lão của Chính Đạo Các những người chưa từng trải sự đời này, ít nhất có một nửa số người đều không đứng dậy nổi.
Xem ra, hôm nay lại không về được rồi.
Từ tối hôm qua, Chu Chấn bọn hắn đã bắt đầu uống rượu, uống một mạch đến tận bây giờ, đoán chừng không ngủ đủ năm sáu canh giờ thì không tỉnh lại được.
Cũng may Tử Hà Tông không thiếu phòng ở.
Còn có nơi tiếp đãi chuyên biệt.
Mộ Thanh với tư cách chủ nhà, tự nhiên sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Các đệ tử trẻ tuổi, tất cả đều tự về phòng của mình.
Chỉ có ba người Kim Tiểu Xuyên, cùng với Chính Đạo Các, là không có cách nào về.
Cũng ở lại trong viện chuyên dùng để tiếp khách.
Hay lắm, Kim Tiểu Xuyên xem như được mở rộng tầm mắt.
Xuyên qua khe cửa, hắn tận mắt thấy từng người từng người nữ tử, lặng lẽ đi vào phòng nghỉ ngơi của các trưởng lão kia.
Cũng may, không có chuyện gì liên quan đến hắn và Sở Bàn Tử.
Nếu không, đồng tử thân hôm nay liền phải giao nộp rồi.
Tử Hà Tông này có chút quá đáng, lại để nữ đệ tử môn hạ làm loại chuyện này.
“Xì, ta còn tưởng là sư tỷ sư muội của Tử Hà Tông, hóa ra cũng đều là cô nương thanh lâu.”
Bên cạnh, Sở Bàn Tử mắt to, nhẹ nhàng vén rèm cửa lên, nhìn cảnh tượng bát nháo bên ngoài.
Kim Tiểu Xuyên không hiểu chút nào: “Mập mạp chết bầm, làm sao ngươi biết?”
Sở Bàn Tử khinh miệt nhìn Tiểu Xuyên sư đệ một cái:
“Tiểu Xuyên sư đệ, ta biết thì có gì lạ đâu.”
Kim Tiểu Xuyên vỗ đầu một cái, không sai, tên này có thể nhìn ra được thì đúng là không thể bình thường hơn.
Bản thân người ta xuất thân từ gia đình mở thanh lâu, lại ở những thanh lâu khác thân kinh bách chiến, tự nhiên không phải mình có thể so bì.
Sở Bàn Tử buông rèm cửa xuống, trở lại giường mình, lẩm bẩm:
“Những cô nương này cũng thường thôi, còn tưởng cô nương thanh lâu ở Phủ Thành có thể lợi hại hơn nhiều chứ, nếu để ta kinh doanh, sẽ không tuyển loại này, chẳng có chút đặc sắc nào.”
Kim Tiểu Xuyên không hiểu những thứ này.
Nhưng hắn lại cảm thấy, tương lai sau khi thực lực mình mạnh lên, nhất định phải nghĩ cách nhốt Sở Bàn Tử lại một thời gian.
Sau đó tìm cho hắn những nữ nhân xấu nhất toàn Phượng Khánh phủ, tìm tới mười mấy người, nhốt chung lại 100 ngày.
Để hắn cũng nếm thử các loại tư vị khác biệt.
Xem sau này hắn còn dám đắc ý trước mặt mình nữa không.
Hôm nay mơ mơ màng màng, thế mà lại cùng đệ tử của ba tông môn kia kết minh.
Người ta có sư phụ trưởng lão đầy đủ, chỉ có Cửu Tầng Lâu chúng ta, nhân khẩu ít ỏi.
Cần sư phụ không có sư phụ, muốn trưởng lão không có trưởng lão, ba sư huynh muội sống nương tựa lẫn nhau.
Có lúc muốn phản bội tông môn, lại cảm thấy có lỗi với sư phụ, sư thúc bọn họ, thôi bỏ đi, cứ như vậy, đi được tới đâu hay tới đó.
Hay là cứ tấn thăng Khải Linh cảnh trước rồi nói sau.
Bọn họ thì hoạt động xong liền đi ngủ.
Thế nhưng, ở bên ngoài Tử Hà Tông.
Trên một mái nhà nào đó.
Dương Phó tông chủ cảm thấy toàn thân rét run.
Hắn đã đích thân ở đây chờ mấy canh giờ rồi.
Người của mấy tông môn này cũng quá vô sỉ.
Tụ tập một chỗ không rời nhau.
Ngay cả Kim Tiểu Xuyên, Sở Bàn Tử, và tiểu cô nương kia cũng không thấy xuất hiện.
Cái này phải chờ đến bao giờ?
Chuyện Lạc Y Y giao cho mình, lúc nào mới có thể hoàn thành?
Hắn muốn về khách sạn ngủ, lại sợ ngủ quên, lúc tỉnh dậy Kim Tiểu Xuyên lại không biết đã đi đâu mất.
Nếu không quay về, mà nằm trên mái hiên cả đêm thì đúng là chịu tội.
Người ta ở trong chăn ấm vui đùa, mình ở bên ngoài canh gác, coi là chuyện gì đây?
Đột nhiên, hắn quay đầu nhìn thấy trên mái nhà bên cạnh có một bóng đen lóe lên.
Trong lòng hơi hồi hộp.
Sao nơi này lại còn có người khác, chẳng lẽ cũng đang giám sát đám Kim Tiểu Xuyên?
Hay là Lạc Y Y không yên tâm về mình, nên lại phái người khác đến?
Lúc này, bóng đen kia dường như đã sớm biết hắn ở đây, thân hình chợt lóe, thế mà lại đi đến bên cạnh hắn.
Nằm xuống ngay bên cạnh hắn.
“Ngươi dịch qua bên cạnh một chút, ngươi chiếm chỗ lớn quá, ta không thoải mái.”
Người kia vừa nói, vừa đẩy Dương Phó tông chủ sang bên cạnh một chút.
Giống như đang ở trong sân nhà mình, có chút ghét bỏ mà xua một con chó vậy.
Dương Phó tông chủ lập tức nổi trận lôi đình, mẹ nó ngươi cũng quá đáng quá rồi, đơn giản là muốn chết!
Nhưng một giây sau, cảm nhận được linh lực ba động mà đối phương thoáng phát ra.
Hắn cưỡng ép đè nén lửa giận, khuôn mặt vốn tái nhợt thoáng hòa hoãn lại.
Mẹ kiếp.
Khải Linh cảnh ngũ trọng.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Hắn không tình nguyện dịch người sang bên cạnh một chút, nhường cho người kia không gian lớn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận