Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 443: tiểu đội tấn thăng ( bên trên )

Chương 443: Tiểu đội thăng cấp (Phần trên)
“Bành -----”
Theo một tiếng vang thật lớn.
Diện tích trong phạm vi gần trăm trượng đều rung động theo.
Ba tên đệ tử Huyết Hà Tông cảnh giới Khải Linh ngũ trọng đồng thời tự bạo, uy lực cực kỳ lớn.
Cũng may Kim Tiểu Xuyên bọn hắn đã sớm lách mình từ trước, tránh đi thật xa.
Mà vị thống lĩnh tiểu đội thứ 9 vừa đạp không mà đến kia, vào sát na nhìn thấy đệ tử Huyết Hà Tông tự bạo.
Cũng chỉ có thể dừng bước, nhìn xem tất cả chuyện này xảy ra.
Chỉ tiếc là không lấy được mấy quả cầu năng lượng kia.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía tên đệ tử Huyết Hà cửu trọng đang bỏ chạy xa.
Muốn chạy?
Nào có dễ dàng như vậy?
Hắn đạp mạnh vào hư không, đuổi theo người kia.
Nhưng đây không phải là chuyện mà Kim Tiểu Xuyên bọn hắn có thể tham gia.
Lúc Lỗ Bi Hoan chiến đấu vừa rồi, trên người trúng ít nhất cũng mười mấy kiếm.
May mà vết thương đều không sâu, băng bó đơn giản một chút, uống chút đan dược là được.
Sau vụ nổ, Kim Tiểu Xuyên, Sở Bàn Tử và tiểu sư muội lập tức cùng nhau đi về phía nơi vừa xảy ra vụ nổ để tìm kiếm.
Bọn hắn biết rất rõ.
Người của Huyết Hà Tông, thân thể có thể nổ tung, nhưng nhẫn trữ vật chắc là không nổ được chứ?
Ngô Sơn, Ngô Thủy cũng nghĩ thông điểm này, gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm.
Nhưng về phương diện tìm kiếm đồ vật, ai là đối thủ của Mặc Mặc tiểu sư muội chứ?
Chưa tới nửa nén hương sau, cả ba chiếc nhẫn đều bị tiểu sư muội bỏ vào túi.
Ngô Sơn, Ngô Thủy thầm cảm khái vận khí của mình không tốt.
Xong một trận chiến.
Kim Tiểu Xuyên lại nhìn bốn phía, đã hoàn toàn không thấy dấu hiệu của bất kỳ huyết sát tiểu đội nào nữa.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, ba mươi vị thống lĩnh Dung Tinh cảnh đã quét sạch dãy núi, hễ huyết sát tiểu đội nào bị nhìn thấy đều bị giết không còn một mống.
Mà trên bầu trời.
Linh thể Hỏa Kỳ Lân của Vân Trung Yến.
Đã gần như thiêu cháy Huyết Ma của Ngụy Thừa Phong.
Linh thể Huyết Ma hoàn toàn rơi vào thế bị động chịu đòn trước mặt Hỏa Kỳ Lân.
Cuối cùng, bị Hỏa Kỳ Lân một vuốt đập nát thành hơn trăm mảnh vụn.
Ngụy Thừa Phong đang trong trận chiến, vốn chiến lực đã không chiếm ưu thế.
Linh thể của bản thân bị thương nặng, cũng ảnh hưởng trực tiếp đến tình cảnh của hắn.
Vào khoảnh khắc linh thể Huyết Ma vỡ nát, khí huyết trong cơ thể hắn nghịch hành, một ngụm máu tươi trào lên.
Hắn gắng gượng cắn môi, dù vậy, hai hàng máu vẫn chảy xuống từ khóe miệng.
Linh thể biến mất, hắn vẫn có thể triệu hồi lại lần nữa.
Nhưng sẽ phải hao tổn càng nhiều linh lực của bản thân.
Kinh nghiệm chiến đấu của Vân Trung Yến phong phú biết bao.
Thấy Ngụy Thừa Phong bị thương, một kiếm bổ tới, chém trúng cánh tay phải của hắn.
Kiếm này trực tiếp chém đứt cánh tay phải của Ngụy Thừa Phong, đồng thời cũng tuyên bố đối phương về cơ bản đã mất đi chiến lực.
Ngụy Thừa Phong trong lòng hoảng hốt, lúc này, bỏ chạy quan trọng hơn.
Vừa định thúc giục phi kiếm dưới chân, Hỏa Kỳ Lân kia đã lao tới.
Nó há miệng lớn về phía hắn, phun ra một luồng hỏa diễm.
Ngụy Thừa Phong không cách nào tránh né, chiến bào màu đỏ sậm lập tức bị đốt cháy.
Vân Trung Yến nắm lấy cơ hội, thêm một kiếm đuổi theo.
Lòng bàn tay trái của Ngụy Thừa Phong đột nhiên lóe lên hào quang.
Cả người đã biến mất tại chỗ -----
“Hử? Thuấn di phù lục?” Vân Trung Yến phóng mắt nhìn lại, Ngụy Thừa Phong đã xuất hiện ở nơi xa hơn trăm trượng.
Chuyện này vẫn chưa hết.
Sau đó lại lóe lên lần nữa.
Lần này, bóng dáng Ngụy Thừa Phong đã không còn nhìn thấy nữa.
Vân Trung Yến cũng không đuổi theo.
Hôm nay đã khiến đối thủ trọng thương, Ngụy Thừa Phong dù có trở về chữa lành vết thương, chiến lực cũng sẽ tổn thất hơn phân nửa.
Muốn khôi phục lại chiến lực, ít nhất cũng phải đột phá Dung Tinh cảnh mới được.
Mà với trạng thái hiện tại của hắn, muốn đột phá Dung Tinh cảnh, e là cũng không dễ dàng.
Chiến trường ở một nơi khác.
Tang Bách Trượng dường như có chút ưu thế, nhưng cũng không rõ ràng.
Người ngoài nhìn vào, song phương thuộc dạng lực lượng ngang nhau.
Khi những vị thống lĩnh Dung Tinh cảnh kia không tìm thấy người của huyết sát đội nữa, liền nhao nhao tụ tập về phía bên này.
Ngay cả Vân Trung Yến cũng vung kiếm chạy tới.
Tang Bách Trượng lập tức cảm thấy không ổn.
Vội vàng muốn lao ra khỏi vòng vây.
Các thống lĩnh khác cũng không dám tới gần ngăn cản.
Vân Trung Yến đuổi tới, một kiếm bổ xuống, chém ra một vết nứt trên khoảng không trước mặt.
Tang Bách Trượng vung kiếm đón đỡ.
Hai đạo kiếm khí trực tiếp va chạm vào nhau giữa hư không.
Cuốn lên một luồng khí lãng lớn.
Tang Bách Trượng trong lòng cảm thấy nặng nề, nữ tử này vậy mà lợi hại như thế.
Thấy Đường Tây Lục chạy tới từ phía sau, hắn càng không dám ở lại, nếu bị hai người này giáp công, e là kết cục cũng sẽ không tốt đẹp.
Hắn lắc mình một cái, bóng dáng đã xuất hiện ở ngoài hơn mười trượng.
Vân Trung Yến muốn tiến lên đuổi theo, nhưng bị Đường Tây Lục trực tiếp ngăn lại.
“Đừng đuổi nữa, tốc độ người này không chậm, e là phải đuổi tới tận đại doanh của đối phương mới chặn được.” Vân Trung Yến biết Đường Tây Lục nói đúng sự thật, đành phải thôi.
Trải qua biến cố ngày hôm nay.
Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết rõ.
Vân Trung Yến đứng trên không trung, truyền lệnh xuống dưới:
“Tất cả tiểu đội của đi săn doanh, lập tức rút khỏi bãi săn!” Liên tiếp hô ba lần.
Trong dãy núi, bất kể là tiểu đội vừa đi ra hay các tiểu đội đi săn doanh đang ẩn nấp, từng bóng người đều hiện thân.
Sau khi nhao nhao hành lễ với Vân Trung Yến và Đường Tây Lục trên không trung.
Liền ngự kiếm quay về.
Chuyện hôm nay xảy ra đột ngột, việc kế tiếp tự nhiên sẽ do các vị tướng quân này xử lý.
Thu hoạch hôm nay của Kim Tiểu Xuyên bọn hắn không thể xem là quá cao.
Lão Lỗ xử lý một đối thủ bát trọng, đây là thu hoạch lớn nhất của hắn.
Lần trước giết chết đối thủ bát trọng, nói thẳng ra, về cơ bản không tính là gì, phần lớn là do hắn khoác lác.
Nhưng hôm nay thì khác.
Người này thật sự do hắn tự tay giết chết, tuy rằng cũng là nhờ ơn các vị thống lĩnh Dung Tinh cảnh kia.
Huynh đệ nhà Ngô hợp lực chém giết một đối thủ tứ trọng.
Ba người Chín Tầng Lâu chém giết năm tu sĩ Đại Viêm tứ trọng, hai tu sĩ ngũ trọng, còn có hai người Huyết Hà Tông tứ trọng.
Thu hoạch được 85 điểm chiến công.
Ba người chia đều, Kim Tiểu Xuyên và tiểu sư muội mỗi người được 28 điểm, Sở Bàn Tử được 29 điểm.
Như vậy, tổng số chiến công của Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử đều là 241, tiểu sư muội là 240.
Sáu người bọn hắn cùng nhau đạp lên phi kiếm, bay về hướng đi săn doanh.
Phía sau.
Ánh mắt Vân Trung Yến nhìn về phía dãy núi, truyền âm nói:
“Các quân sĩ Đại Viêm đang ẩn nấp trong dãy núi, ta không làm khó các ngươi, các ngươi trở về thay ta hỏi Thiệu Tướng quân một chút, rốt cuộc hắn muốn làm gì!?” Đường Tây Lục cũng truyền âm nói:
“Tiện thể cũng thay ta hỏi Khói tướng quân của các ngươi, nếu cứ không tuân thủ quy củ như vậy, vậy sau này chúng ta cũng sẽ dùng phương thức không theo quy củ, hừ!” Tiếng truyền âm của hai vị tướng quân vang vọng khắp dãy núi.
Một lát sau.
Đường Tây Lục, Vân Trung Yến dẫn đầu ba mươi vị thống lĩnh quay về.
Nửa canh giờ sau khi bọn họ rời đi hoàn toàn.
Trời cũng đã bắt đầu tối.
Từ các nơi hẻo lánh, trong các hang động của dãy núi, những huyết sát tiểu đội ẩn nấp lúc nãy mới lần lượt thất thần chui ra.
Không dám gây ra động tĩnh gì, sau khi thấy bốn phía không còn ai, từng đạo phi kiếm bay nhanh về hướng quân doanh Đại Viêm.
Ngay cả khi đang bay giữa không trung, từng người cũng lòng còn sợ hãi.
Chuyện xảy ra hôm nay quá kinh khủng.
Cường giả Dung Tinh cảnh của cả hai bên đều đã đại khai sát giới.
Cũng không biết cuối cùng đã có bao nhiêu người bỏ mạng.
Kim Tiểu Xuyên bọn hắn theo các tiểu đội khác trở lại đi săn doanh.
Trời đã tối hẳn.
Đối với tất cả những người ở bãi săn hôm nay mà nói, đây đều là một ngày khó quên trong đời.
Trên đường trở về, ai nấy cũng đều trầm mặc không nói.
Mãi cho đến khi trở về, từng người mới thả lỏng hơn.
Đợi tất cả mọi người trở về, sau một hồi thống kê.
Hôm nay, số người mất mạng trong tay Tang Bách Trượng và Ngụy Thừa Phong đã vượt quá 90 người.
Có thể nói là tổn thất nặng nề.
Tương tự, chắc hẳn hôm nay các vị thống lĩnh của đại doanh cũng đã chém giết không ít người của huyết sát đội.
Vân Trung Yến trở về.
Sau khi phân phó nhà bếp làm bữa tối phong phú cho các quân sĩ, nàng liền trực tiếp trở về tiểu viện của mình.
Các thành viên tiểu đội trở về này, từng tiểu đội một, tụ tập lại ăn cơm, tất cả đều đang thảo luận chuyện hôm nay.
Kim Tiểu Xuyên tìm kiếm bóng dáng Đổng Lực khắp nơi.
Tìm tới tìm lui vẫn không thấy người đâu.
Chẳng lẽ đã bị cường giả Dung Tinh cảnh của đối phương chém giết trong dãy núi rồi?
Không thể nào, bọn hắn không phải cùng một phe sao?
Người đâu rồi?
Đã hứa trở về sẽ cho ta uống thuốc độc, sao lại không giữ lời như vậy chứ?
Chẳng có chút chữ tín nào cả.
Có điều, các tiểu đội khác thì ai nấy đều đang ăn miếng thịt lớn, uống bát rượu lớn.
Tiểu đội của bọn hắn lại chỉ ngoan ngoãn ăn thịt, không uống rượu.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Lỗ Bi Hoan và huynh đệ nhà Ngô, đối với mấy quả cầu năng lượng kia, đều nhìn đến mòn cả mắt.
Ý ban đầu của Kim Tiểu Xuyên là nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta bắt đầu hấp thu không tốt hơn sao?
Nhưng huynh đệ nhà Ngô lại sợ Kim Tiểu Xuyên bọn hắn ban đêm không kìm được mà lén lút hấp thu, bọn họ cũng chẳng có cách nào, cho nên, tốt nhất là giải quyết dứt điểm ngay.
Kim Tiểu Xuyên không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.
Sau bữa ăn no nê, sáu người bọn hắn trở về sớm.
Địa điểm được chọn là phòng của Kim Tiểu Xuyên.
Mỗi người ngồi xếp bằng trên mặt đất, Kim Tiểu Xuyên nhìn lướt qua.
Lỗ Bi Hoan và huynh đệ nhà Ngô, vẻ hưng phấn trên mặt đã không thể che giấu.
Ra hiệu bằng ánh mắt.
Mặc Mặc tiểu sư muội phất tay.
Hai lá cờ trận pháp nhỏ xuất hiện.
Trực tiếp phong tỏa lối ra vào.
Kim Tiểu Xuyên lấy ra một viên hạt châu, nhẹ nhàng nắm trong tay.
“Theo kinh nghiệm của sư huynh muội chúng ta, hạt châu này đại khái có thể cho chúng ta hấp thu trong hai đến ba canh giờ, trước khi năng lượng chưa hấp thu hết, cố gắng đừng nói chuyện.” Mọi người cùng nhau gật đầu.
Kim Tiểu Xuyên dùng sức bóp hai ngón tay ----- “Rắc ----” Hạt châu ba màu trực tiếp vỡ ra, chỉ trong nháy mắt, cả căn phòng tràn ngập năng lượng đậm đặc đang tuôn chảy ---- Tất cả mọi người vận chuyển công pháp, liều mạng muốn hấp thu nhiều hơn một chút ----
Một lúc lâu sau ---- Ngô Sơn và Ngô Thủy gần như cùng lúc nhẹ nhàng mở mắt ---- Bọn họ đã dừng ở cảnh giới Khải Linh tam trọng hơn ba năm, mãi mà không tìm được cơ hội đột phá tốt.
Nhưng trong một canh giờ vừa rồi, bọn họ dường như đã tìm thấy chút cảm giác ---- Bọn họ trải nghiệm cảm giác này, tìm kiếm cánh cửa trong cơ thể có thể giúp họ thăng lên tứ trọng ----
Sau một canh giờ rưỡi ---- Trên khuôn mặt Lỗ Bi Hoan tràn ngập ý cười.
Bộ râu quai nón cũng run rẩy theo.
Đây là do tâm tình kích động.
Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao ở đại sảnh, một quả cầu năng lượng lại có thể đáng giá mấy vạn linh thạch.
Thứ này dùng tốt hơn nhiều so với việc bản thân tân tân khổ khổ hấp thu linh khí rồi lại chuyển hóa thành năng lượng.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Kim Tiểu Xuyên.
Hử?
Sao lại cảm thấy tốc độ hấp thu năng lượng của Kim Tiểu Xuyên nhanh hơn mình rất nhiều thế nhỉ?
Mắt thường cũng có thể thấy, những luồng năng lượng màu trắng sữa kia cứ chui vào người Kim Tiểu Xuyên ---- Hắn lập tức hoảng hốt, cứ theo tình hình này, chẳng phải lượng mình hấp thu sẽ ít hơn Kim Tiểu Xuyên rất nhiều sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận