Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 509: Thu lộ hãm vào nguy cơ

Chương 509: Thu Lộ lâm vào nguy cơ
Bên trong doanh địa tạm thời của Huyết Sát tiểu đội.
Trong phạm vi ba mươi trượng xung quanh đã được bố trí xong xuôi.
Hai tiểu đội bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Một bên, hai vị tiểu đội trưởng Bát Trọng ngồi cùng nhau, nhìn thuộc hạ làm việc.
Tiểu đội trưởng của Huyết Hà Tông ngẩng đầu nhìn sắc trời, lẩm bẩm:
"Phải nhanh lên, đoán chừng chẳng bao lâu nữa trời sẽ tối."
Tiểu đội trưởng của Đại Viêm cười nói:
"Biết đâu chừng tên Kim Tiểu Xuyên kia đã quay về rồi, căn bản không còn ở trong sơn mạch nữa."
"Ngươi cũng chỉ là đoán vậy thôi, chỉ hy vọng là thế."
"Sợ cái gì, trong dãy núi này có bao nhiêu tiểu đội như vậy, hắn cũng chưa chắc đã tìm đến chúng ta."
"Vẫn nên cẩn thận thì hơn. Như vầy đi, tiểu đội chúng ta phòng thủ nửa đêm trước, tiểu đội các ngươi phụ trách nửa đêm về sáng."
Tiểu đội trưởng của Đại Viêm chẳng hề để tâm:
"Tùy ngươi, sao cũng được."
Hắn nói chuyện, nhưng đôi mắt lại không ngừng liếc về phía Thu Lộ đang ngồi ngắm trăng cách đó không xa.
Đệ tử Huyết Hà Tông đoán được tâm tư của kẻ này:
"Sao thế? Có ý đồ à?"
Đối phương thẳng thắn thừa nhận:
"Đều là đàn ông, ai mà không có ý nghĩ đó."
"Ha ha, ta nghe nói nữ nhân này không tầm thường, phong lưu lắm đấy."
"Xì, chơi đùa thôi mà, cần gì phải xem là thật. Lẽ nào ngươi không động lòng chút nào sao?"
Bị khích một câu như vậy.
Tiểu đội trưởng Huyết Hà Tông cũng nhìn về phía Thu Lộ.
Từ góc độ của hắn, vừa hay nhìn thấy một bên gương mặt xinh đẹp của nữ nhân.
Cùng với đường cong nhấp nhô trước ngực.
Dưới ánh trăng, trông rất quyến rũ.
Một dòng nhiệt huyết chảy rần rần trong cơ thể tiểu đội trưởng Huyết Hà Tông.
Một bên.
Tiểu đội trưởng Đại Viêm nhìn thấy hết, nói giọng đầy ẩn ý:
"Tối nay, chúng ta có muốn cùng nhau ------?"
Yết hầu của đệ tử Huyết Hà Tông trượt lên xuống, nuốt nước bọt ----- Rất nhanh, cơm canh đã tỏa hương.
Mọi người bắt đầu tự lấy phần cơm của mình.
Thu Lộ vừa định tiến lên thì bị hai tiểu đội trưởng chặn lại:
"Thu Lộ, ba chúng ta vào lều ăn đi. Thứ nhất, chúng ta vốn đều là người làm đội trưởng, thứ hai, cũng tiện bàn bạc một chút về kế hoạch ngày mai."
Thu Lộ không nghi ngờ gì.
Trước đó, nàng chính là đội trưởng của một tiểu đội độc lập.
Bây giờ cùng hai người kia bàn bạc hành động cũng là chuyện hết sức bình thường.
Trong lều vải.
Một chiếc bàn nhỏ, một ngọn đèn dầu.
Tiểu đội trưởng Bát Trọng của Đại Viêm đích thân múc thức ăn cho mấy người rồi bưng lên bàn.
Thức ăn đơn giản, ăn cũng nhanh.
Thu Lộ đặt bát xuống:
"Hai vị đội trưởng, cần bàn bạc chuyện gì, chúng ta bây giờ thảo luận một chút đi."
Đối diện, hai tiểu đội trưởng cười rộ lên.
"Thu Lộ, cần gì gấp gáp như vậy? Chúng ta không ngại bàn bạc trước những chuyện khác, ví dụ như -----"
Vừa nói, cả hai đều nhích mông về phía Thu Lộ.
Thu Lộ sao lại không rõ tâm tư của hai người:
"Hai vị, tránh ra chút, ta không có hứng thú với các ngươi. Huống chi, đây vẫn đang ở trong dãy núi, nói là chiến trường cũng không quá đáng."
Tiểu đội trưởng Đại Viêm lập tức không vui:
"Thu Lộ, ngươi nói gì vậy? Hai chúng ta có chỗ nào không tốt?
Đừng tưởng ta không biết, trước đây ngươi đã từng lên giường với bao nhiêu nam nhân!"
Thu Lộ sa sầm mặt:
"Đó là ta tự nguyện, nhưng hôm nay, ta không có hứng thú. Bằng không, đừng trách ta không nể mặt các ngươi."
"Ha ha, mặt mũi? Thu Lộ, nhận rõ tình hình đi, bây giờ chỉ có hai ta. Nếu ngươi muốn phản kháng, chúng ta sẽ xem thử là ai mất mặt.
Chúng ta sẽ lột sạch ngươi, ném ra ngoài. Ngươi cũng biết đấy, bên ngoài chúng ta còn có tám chín huynh đệ cơ mà?
Nghe nói, bọn hắn cũng rất có hứng thú với Thu Lộ tiểu đội trưởng ngươi đấy."
Thu Lộ trừng mắt nhìn kẻ này:
"Các ngươi thật sự lớn gan như vậy, không sợ Thiệu tướng quân trị tội các ngươi sao?"
"Xì, đổi lại là người khác, có lẽ chúng ta còn sợ. Nhưng mà Thu Lộ, ngươi cho rằng mình trong sạch lắm sao? Cho dù Thiệu tướng quân biết, cũng sẽ mở một mắt, nhắm một con mắt thôi."
Thu Lộ tức giận, đứng dậy định đi ra ngoài.
Lại bị đệ tử Huyết Hà Tông giữ chặt cánh tay.
Thu Lộ dùng sức nhưng không thoát ra được.
Vội vàng vận chuyển linh lực, lại phát hiện toàn thân bủn rủn tay chân, không còn sức lực.
Lập tức hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì.
"Các ngươi ---- Hạ độc ---- Thật to gan!"
Đối diện, tiểu đội trưởng Đại Viêm kia đã áp mặt lên vai Thu Lộ.
Cánh tay đặt ngang hông Thu Lộ, chậm rãi trượt xuống:
"Ngươi tin hay không, lá gan của bọn ta còn có thể lớn hơn một chút nữa ----"
Thu Lộ vừa bi thương vừa căm phẫn.
Trước kia, nàng chủ động tìm nam nhân là để đổi lấy chiến công, chữa trị huyền quan.
Bây giờ, thật vất vả cơ thể mới hồi phục, vốn định ra ngoài thử nghiệm một chút chiến lực sau khi tiến vào Bát Trọng.
Không ngờ, ngày đầu tiên đã phải đối mặt với sự nhục nhã thế này.
Hai người không ngừng ép sát lại gần.
Hai đôi bàn tay không đứng đắn, một trước một sau, lướt qua trên cơ thể nàng.
Răng Thu Lộ gần như muốn nghiến nát.
"Ở đây --- Là chiến trường ----- Các ngươi không sợ người của Đi Săn doanh kéo đến giết sao?"
"Ha ha, nực cười, buổi tối trong dãy núi này, ai dám ra ngoài hành động? Chỉ cần trời tối đen, cho dù là Dung Tinh Cảnh tới cũng đừng hòng tìm được đường.
Trừ phi là Kim Tiểu Xuyên tới mới có thể. Nhưng mà, chúng ta có mấy cao thủ Bát Trọng ở đây, hắn dám đến sao?"
Nói xong, một bàn tay to liền vén áo Thu Lộ lên ---- Thu Lộ toàn thân không còn sức lực, muốn kêu cứu mạng.
Lại sợ hai kẻ này thật sự nổi điên, lột sạch mình rồi ném ra ngoài.
Kết quả đó chỉ có thể thê thảm hơn mà thôi?
Nàng cắn chặt môi mình, một vệt máu rỉ ra.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ và Mặc Mặc.
Mỗi lần lên núi đều có thể gặp được bọn họ.
Vì sao lần này bọn họ không tới?
Trong khoảnh khắc, nàng mong ngóng Kim Tiểu Xuyên và những người khác mau chóng xuất hiện, tốt nhất là có thể chém giết hai tên súc sinh này tại chỗ.
Bên ngoài doanh trại, cách đó bốn mươi trượng.
Ba cái đầu ló ra từ bụi cây.
Dưới ánh trăng chiếu rọi.
Xung quanh doanh trại cắm đầy đinh thép, phát ra những điểm hàn quang lạnh lẽo.
Kim Tiểu Xuyên nghiến răng ken két:
"Ây da, sư đệ sư muội, các ngươi nhìn xem, đám người Huyết Sát đội này càng ngày càng không biết xấu hổ."
Sở mập mạp và tiểu sư muội đồng thời gật đầu.
Không sai, bây giờ người của Huyết Sát đội đề phòng bọn họ vào ban đêm quá mức nghiêm ngặt.
Căn bản là tìm không thấy cơ hội ra tay.
Ví dụ như tình hình trước mắt đây.
Nếu cứ xông thẳng qua, e rằng hai cái chân đều phải nát bét.
Bay qua cũng không phải không được, nhưng bay qua rồi, chẳng lẽ lại liều mạng với mười mấy người của bọn họ sao?
Đừng quên, bọn họ còn có 3 cao thủ Bát Trọng nữa đấy.
Không nói hai người kia, chỉ riêng nữ nhân đó, lần nào cũng đánh cho Lỗ Bi Hoan không còn sức phản kháng.
Phải miễn cưỡng dựa vào con cá sấu linh thể đen thui không bắt mắt trên đầu mới có thể sống sót.
Nhưng thân phận của nữ nhân kia cũng có chỗ khiến người ta nghi ngờ.
Kim Tiểu Xuyên gãi đầu:
"Như thế này không được rồi, chúng ta không thể đi một chuyến tay không, thế nào cũng phải ra tay. Đừng quên, phúc tinh của chúng ta còn ở đây mà.
Có phải điều đó có nghĩa là, tối nay chúng ta nhất định sẽ có thu hoạch?"
Sở mập mạp và tiểu sư muội tiếp tục gật đầu.
Nhưng phải hành động thế nào, bọn họ vẫn phải nghe Kim Tiểu Xuyên.
"Như vầy, ta làm cho trời tối đen trước, Sở sư đệ, ngươi dẫn theo tiểu sư muội, lát nữa bay lên."
Sở mập mạp gật đầu đáp ứng.
Kim Tiểu Xuyên nói tiếp:
"Tiểu sư muội, gần đây thu hoạch của chúng ta không tốt lắm. Như vầy đi, tối nay chúng ta chơi lớn một phen, bất kể hắn dùng phù lục hay trận pháp gì, ngươi cứ ném xuống, Để bọn hắn đêm nay không thể ngủ yên.
Còn ta, trước tiên bọc kỹ chân lại, lát nữa tìm cơ hội tiếp cận."
Tiểu sư muội gật đầu đồng ý.
Nếu có thể có thu hoạch, trả giá một ít phù lục thì có là gì đâu?
Kim Tiểu Xuyên lấy rất nhiều vải băng bó từ trong giới chỉ ra, quấn từng vòng quanh hai chân mình.
Trông cả người như cao thêm hơn nửa thước.
Sở mập mạp bĩu môi:
"Tiểu Xuyên sư đệ, như vậy ngươi còn đi được không?"
"Xì, đừng xem thường ta."
Nói xong, triệu hồi ra linh thể chùy.
Trong chốc lát.
Trên bầu trời, phong vân biến ảo.
Từng mảng mây đen lớn che khuất hết thảy ánh sáng.
Tiếng sấm mơ hồ vang lên trong tầng mây ----- Kim Tiểu Xuyên lúc này mới dám đứng dậy.
Cảm thấy cơ thể loạng choạng.
Mẹ nó, đúng là không dễ đi thật, hai cái chân cứ như không phải của mình.
Ngay khoảnh khắc bầu trời biến sắc.
Trong dãy núi.
Gần như tất cả các tiểu đội Huyết Sát, bất kể đang nghỉ ngơi ở doanh địa hay sơn động nào.
Những người phụ trách phòng thủ, trong nháy mắt, đều bắt đầu hô to:
"Cẩn thận người của Chín Tầng Lầu đánh lén, tất cả chuẩn bị sẵn sàng!"
"Đốt đuốc lên, soi sáng phạm vi ba mươi trượng!"
Các tiểu đội Huyết Sát này nhao nhao cả lên.
Đương nhiên, doanh địa bên phía Thu Lộ cũng không ngoại lệ.
Hai tên tiểu đội trưởng vừa mới cưỡng ép đè Thu Lộ ngã xuống giường, xé rách quần áo.
Liền nghe thấy tiếng hô của thuộc hạ bên ngoài.
Lúc này, Thu Lộ vô cùng mong ngóng Kim Tiểu Xuyên bọn họ có thể tới.
Tuy nhiên, hai tên tiểu đội trưởng đang dục vọng dâng cao lại không nghĩ như vậy.
Giữa sơn mạch có hơn trăm tiểu đội Huyết Sát, Kim Tiểu Xuyên bọn họ làm sao có thể trùng hợp như vậy, lại nhắm vào chính mình chứ?
"Xoẹt -----"
Chiếc nội y cuối cùng bị xé rách hoàn toàn ---- Dưới ánh đèn, Thu Lộ lần đầu tiên cảm thấy mình giống như một con cừu non sắp bị làm thịt ----- "Ầm ------"
Một tiếng nổ trầm đục.
Lều vải trực tiếp sụp đổ.
Hai con gấu đen từ trên không trung rơi xuống, đập sập lều vải.
Ba người cấp bậc tiểu đội trưởng đều bị đè ở phía dưới.
Hai tên tiểu đội trưởng định làm nhục Thu Lộ vừa mới cởi sạch quần áo của mình thì cảnh này xảy ra.
Việc này thật khó xử, lều vải sụp đổ, bọn họ cũng không thể cứ thế đi ra.
Còn phải tìm quần áo trước đã.
Chẳng lẽ cứ như vậy, hai gã đàn ông to lớn trần truồng đi ra, xuất hiện trước mặt thuộc hạ.
Người khác sẽ nghĩ sao?
Sau này còn muốn lăn lộn ở Huyết Sát đội nữa hay không?
Những người đó lại sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn bọn họ?
Cũng không chờ bọn họ tìm được quần áo.
Hai tấm Liệt Hỏa phù liền rơi xuống lều.
"Oành -----"
Lửa lớn bùng cháy.
Lúc này.
Phía trên doanh địa.
Đã loạn thành một đoàn.
"Đốt đuốc lên!"
"Nhanh, chuẩn bị phù lục!"
"Bọn chúng ở trên trời, nhất định là Sở mập mạp!"
"Đội trưởng đâu, đội trưởng của chúng ta đâu!"
"Không thấy đội trưởng của chúng ta đâu cả, không lẽ đã ngủ rồi!?"
"Khốn kiếp, lều đội trưởng vừa ăn cơm lúc nãy cháy rồi, mau chữa cháy!"
"Oành -----"
Trên bầu trời, rơi xuống hơn hai mươi con gấu đen, con nào con nấy vung nắm đấm, gặp người liền đập.
"CMN, đội trưởng còn chưa ra, tự mình chiến đấu đi!"
"Không sao, những bùa chú này không gây được tổn thương gì cho chúng ta đâu!"
Giữa không trung.
Sở Nhị Thập Tứ dẫn theo tiểu sư muội, không ngừng nhắm chuẩn vị trí, ném phù lục xuống.
Vốn dĩ người trong doanh địa này đã không nhiều.
Lúc này, ba cao thủ Bát Trọng duy nhất lại đều chưa ra chỉ huy phòng ngự.
Khung cảnh hết sức hỗn loạn.
Ngay cả đuốc cũng chỉ thưa thớt vài cây.
Cách đó không xa, Kim Tiểu Xuyên thử lại đôi chân của mình, vẫn ổn, đã quen rồi.
Chỉ cảm thấy độ nảy lại tăng lên một chút.
"Ừm, hôm nay Sở sư đệ và tiểu sư muội thật hào phóng. Chừng này công phu, số phù lục ném ra sợ cũng đáng giá hơn vạn linh thạch rồi, phía dưới xem ta đây."
Kim Tiểu Xuyên rón rén đến gần, đối phương chỉ có vài ngọn đuốc le lói, căn bản không phát hiện ra hắn.
Nhưng đúng lúc này, hắn hoa mắt, nhìn thấy cách đó mấy trượng, bên dưới một cái lều đang cháy, thò ra hai đôi chân trắng nõn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận