Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 473: Một chùy nát núi ( Bên trong )

Chương 473: Một chùy nát núi (Phần giữa)
Ba người ở lầu chín, mỗi người được Củng Tử Lộ tặng lễ vật, lòng tràn đầy vui vẻ.
Lúc Củng Tử Lộ rời đi, ba người tiễn đến tận cửa chính, lưu luyến không rời.
Thiếu chút nữa là tiễn về tận viện tử nơi Lão Lỗ bọn hắn ở.
Nhất là Kim Tiểu Xuyên, đợi trở lại phòng của mình, còn đang lật xem 【 Hỗn Độn Chùy pháp 】.
Nhưng mà, hôm nay cũng quá muộn, đã đến giờ nghỉ ngơi.
Tỉnh lại sau giấc ngủ.
Ba sư huynh muội vừa đi ra cửa viện, lại đụng phải Lão Lỗ bọn hắn.
Liền cùng nhau đi ăn cơm.
Lão Lỗ kế hoạch, chờ ăn cơm xong, liền muốn tiến vào bãi săn.
Đồng hành, còn sẽ có tiểu đội Thái Kim Lôi.
Nhìn thấy Kim Tiểu Xuyên và Sở mập mạp bọn hắn không có ý hùa theo, Lão Lỗ cũng chỉ có thể âm thầm thở dài.
Ở bãi săn, có Kim Tiểu Xuyên bọn hắn hay không, thu hoạch có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Những người khác còn chưa có phản ứng gì.
Nhưng Củng Tử Lộ liền lấy làm kỳ quái:
Sao thế, bình thường Kim Tiểu Xuyên không hành động chung với Lỗ Bi Hoan sao?
Vậy ta làm sao bây giờ?
Ta nên ở lại xem Kim Tiểu Xuyên luyện công, hay là cùng Lỗ Bi Hoan vào bãi săn đây?
Đợi sau bữa ăn, hắn cố ý đi cùng Kim Tiểu Xuyên.
“Kim sư đệ, công pháp còn hài lòng không?” “Hài lòng, tự nhiên hài lòng.” “A? Sư đệ định lúc nào bắt đầu tu luyện? Ta nóng lòng muốn thấy sư đệ chùy pháp đại thành, đại sát tứ phương lắm rồi.” “Ừm, ta định hôm nay bắt đầu thử xem.” “Tốt lắm, ta chờ tin tốt của sư đệ.” Tiểu đội Lão Lỗ xuất phát.
Củng Tử Lộ cũng đi theo cùng.
Kim Tiểu Xuyên trở lại viện tử của mình.
Ngồi trên ghế nằm ở đình nghỉ mát, tùy ý lật xem sổ tay công pháp.
Sở mập mạp đến hỏi thăm:
“Tiểu Xuyên sư đệ, chúng ta lúc nào vào bãi săn?” Kim Tiểu Xuyên khoát tay:
“Không vội, nghỉ ngơi một hai ngày trước, chờ ta chùy pháp đại thành, chúng ta liền lên đường.” Sở mập mạp rất không hài lòng với câu trả lời này.
Chờ một hai ngày không vấn đề.
Nhưng chờ Tiểu Xuyên sư đệ chùy pháp đại thành, đoán chừng chiến tranh hai triều đã sớm kết thúc rồi.
Ai mà không biết, về khoản học công pháp, Tiểu Xuyên sư đệ tệ đến mức nào.
Thôi kệ, mình vẫn nên chuẩn bị thêm chút thịt kho, để tránh mấy ngày nữa đến sơn mạch lại phải gặm thịt khô.
Kim Tiểu Xuyên nhìn mấy hàng chữ nổi bật trên trang đầu tiên của công pháp.
“Chậc chậc, công pháp này, còn chưa tu luyện, khí tức ngưu bức đã đập vào mặt rồi a.
Ha ha, 【Một chùy toái sơn】, 【hai chùy già thiên】, không cần luyện nhiều, chỉ cần hai chiêu đầu này, chắc là có thể đập nát đám đệ tử Huyết Hà Tông Khải Linh Cảnh ngũ trọng, lục trọng, thất trọng rồi.
Dù sao, thân thể bọn hắn cũng không bền chắc như núi lớn, cũng không cao xa như bầu trời.
Đến lúc đó, tiểu gia ta đánh bất ngờ, một chùy đập tới, xem bọn hắn tự bạo thế nào.
Hừ, trước khi các ngươi tự bạo, ta liền đập hạt châu ra ngoài.” Kim Tiểu Xuyên nghĩ rất hay.
Chỉ nhìn trang này thôi mà đã ảo tưởng rất lâu.
Sau đó mới tiếp tục lật trang sau.
“Ừm, chiêu thứ nhất, 【Một chùy toái sơn】, ta xem kỹ lại một chút.” Kim Tiểu Xuyên theo chữ viết, từng hàng, nhìn xuống.
Vừa nhìn, vừa gật đầu không ngừng:
“Ừm, đây mới gọi là công pháp ngưu bức vô địch, so với mấy thứ như Thanh Trường kiếm pháp, Trường Hồng kiếm pháp kia, mạnh hơn vô số lần.
Ngươi xem này, người ta không chỉ có nội dung, mà còn có cả giảng giải nữa?
Không chỉ có giảng giải, còn kèm theo tranh minh họa, nhìn lướt qua là hiểu ngay, từ trước đến nay chưa từng gặp công pháp nào dễ nhập môn như vậy.” Trước đây, Kim Tiểu Xuyên nhìn những công pháp khác.
Chỉ một lát sau là liền đau đầu nhức óc.
Những câu trong công pháp kia, tối nghĩa khó hiểu, làm sao có thể nhìn lâu được?
Cho nên, hắn căn bản không nhớ được nội dung.
Rất nhiều thứ cũng giải thích không đúng, lấy Trường Hồng kiếm pháp ra mà nói, cho tới bây giờ, vẫn chỉ có thể một chiêu:
【Lực phách đại sơn】.
Chỉ một chiêu này, còn chẳng có tác dụng gì.
Trừ phi đối phương đã bị chùy của hắn đập choáng.
Chiêu này mới có thể phát huy tác dụng.
Nhưng vấn đề là, nếu đối phương đã hôn mê, thì không cần Trường Hồng kiếm pháp, dùng tảng đá cũng đập chết được.
Bộ chùy pháp trước mắt này lại khác.
Hắn nào biết đâu.
Tang Bách Trượng, vì để Kim Tiểu Xuyên có thể động thủ, không đến mức vứt sang một bên lười biếng, đã vắt óc suy nghĩ hơn mười ngày.
Từng câu tối nghĩa, đều được giúp hắn phiên dịch ra.
Ví như:
“Lên tốn gió, vận khôn hỏa, vào Hoàng Phòng, thành chí bảo ----- Trên cầu ô thước, dưới cầu ô thước, thiên ứng tinh, địa ứng triều ------” Nếu để Kim Tiểu Xuyên đọc, e là trực tiếp ném công pháp qua một bên rồi.
Tang Bách Trượng cũng có cân nhắc này, đã muốn để Kim Tiểu Xuyên học tập, thì phải làm cho thật đơn giản, nếu không sao kế sách có thể thành công?
Cho nên, đem từng câu, toàn bộ dùng lời lẽ thông tục, chú thích ở bên cạnh.
Không chỉ chú thích, còn tự tay vẽ hình minh họa vào chỗ trống.
Chỉ sợ Kim Tiểu Xuyên ngại phiền phức, không tu luyện.
Kim Tiểu Xuyên nhìn những hình vẽ này, đối chiếu chú thích, rất hài lòng, liên tục gật đầu:
“Ừm, đây mới là công pháp, ra dáng đấy chứ.” Một lát sau, chín chiêu này đã xem xong.
“Quả nhiên lợi hại, hiếm có là, tiểu gia ta mỗi một chiêu đều xem hiểu được.
Chẳng lẽ sau khi ta thăng lên nhị trọng, tư duy cũng nhanh nhạy hơn chút? Đột nhiên khai khiếu rồi sao?” Kim Tiểu Xuyên quyết định, không thể chỉ xem không luyện.
Vậy thì bắt đầu từ chiêu thứ nhất.
Hắn cất kỹ cuốn sổ vào giới chỉ.
Hồi tưởng lại tâm pháp chiêu thứ nhất 【Một chùy toái sơn】.
Tiếp đó, vận chuyển linh lực toàn thân.
Thế nhưng vừa mới vận linh lực lên, liền cảm thấy khí tức không thông.
Toàn ngực một hồi khó chịu.
Thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu.
Ngọa Tào, xảy ra chuyện gì vậy?
Kim Tiểu Xuyên kinh hãi.
Chẳng lẽ ta không thích hợp tu luyện công pháp này?
Chờ khí huyết trong người lắng xuống một lát, lần này, hắn lại vận chuyển linh lực.
Có chuyện vừa rồi, bây giờ hắn trở nên cẩn thận.
Tùy thời quan sát phương hướng vận hành của linh lực ở mỗi nơi.
Nhưng theo linh lực vận hành, một lát sau liền phát giác, phía trước đường đi của linh lực đã không có kinh mạch và ẩn mạch.
Phảng phất linh lực tiến vào một ngõ cụt.
Nếu không phải linh lực trong cơ thể mình vượt xa người thường, nói không chừng, linh lực kia liền sẽ tán loạn bốn phía, tẩu hỏa nhập ma.
Nguy hiểm thật.
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng đây?
Lần đầu gặp được công pháp ngưu bức như vậy, hắn cũng không muốn dễ dàng bỏ qua.
Ngay lúc hắn phiền muộn.
Trong cơ thể đột nhiên xuất hiện một cơn chấn động.
Luồng linh lực bị ngăn chặn vừa rồi thế mà lại tiến lên.
A?
Chuyện gì xảy ra?
Không phải là không có kinh mạch sao?
Cẩn thận nội quan, lúc này mới phát hiện.
Trên ẩn mạch của hắn, cái ẩn mạch hình cây xuất hiện về sau, lại mọc ra một nhánh mới, trực tiếp nối thông con đường bị tắc nghẽn vừa rồi.
Phát hiện này khiến nội tâm Kim Tiểu Xuyên rất chấn động.
Ta -----?
Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng Đại Đế, Văn Xương tinh quân, Như Lai Phật Tổ, Thái Thượng Lão Quân ---- Đều tới bảo hộ ---- Thế mà còn có thể thế này?
Ngay trong lúc Kim Tiểu Xuyên quan sát.
Nhánh ẩn mạch kia chậm rãi lớn lên, cuối cùng nối thông đến chỗ cần vận hành vừa rồi.
Lần này, trong nháy mắt, cơ thể Kim Tiểu Xuyên trở nên thông suốt sáng tỏ.
Cảm giác buồn bực trong lòng vừa rồi, trong nháy mắt biến mất.
Linh thể trong người dường như cũng đang reo hò lao nhanh.
Kim Tiểu Xuyên bình tĩnh lại.
Lại bắt đầu vận chuyển công pháp.
Lần này, chỗ trở ngại vừa rồi, trong nháy mắt thông suốt.
Rất nhanh, đã đến một cửa ải khác.
Ngay sau đó, ngực lại một hồi khó chịu.
Có kinh nghiệm, Kim Tiểu Xuyên liền biết nên làm thế nào.
Nương tây bì.
Xem ra, công pháp ngưu bức này cũng không phải dễ tu luyện như vậy.
Kim Tiểu Xuyên đợi cho lồng ngực dễ chịu hơn, mới lại chậm rãi dẫn dắt luồng linh lực kia.
Quả nhiên, khi linh lực chờ không còn đường nào để đi.
Ẩn mạch tựa như đại thụ kia lại xuất hiện một nhánh cây, giống hệt lần trước.
Kim Tiểu Xuyên triệt để yên tâm.
“Ta đã nói mà, tư chất của ta nghịch thiên, không phải sao, cái gì kinh mạch ẩn mạch, tất cả đều không thành vấn đề.” Cứ như vậy.
Trong một buổi trưa, ẩn mạch trong cơ thể Kim Tiểu Xuyên lại mở thêm được 6 đường.
Nhưng mà, vẫn chưa đạt đến yêu cầu của 【Một chùy toái sơn】.
Không sao, buổi chiều lại tiếp tục.
Cứ như vậy, đến tối ăn xong cơm.
Cuối cùng, mười hai đường ẩn mạch đã mọc xong.
“Lần này, dù sao cũng nên không có vấn đề chứ?” Kim Tiểu Xuyên khống chế linh lực trong cơ thể vận hành.
Toàn bộ thông suốt.
Tốt.
Tiếp theo, chúng ta nên thực chiến.
Vừa nghĩ đến đây.
Kim Tiểu Xuyên triệu hoán ra mộc chùy!
Trong chốc lát.
Trên trời mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm rền vang.
Toàn bộ đại doanh chìm vào một vùng tăm tối.
Bên này, còn không đợi Kim Tiểu Xuyên có động tác tiếp theo.
Trong tiểu viện cách đó không xa.
Vân Trung Yến đã kinh hãi.
Trong lòng nàng biết rõ, bóng tối cỡ này, ngoại trừ Kim Tiểu Xuyên, người khác không làm ra được.
Muốn làm loạn thì đến bãi săn mà làm.
Ở nơi đóng quân sao có thể làm chuyện này?
Ngươi làm như vậy, đám tuần tra đại doanh phải làm sao?
Vạn nhất địch nhân thừa cơ đến, chúng ta lại nên xử trí thế nào?
Đương nhiên, còn chưa nói đến chuyện lãng phí rất nhiều dầu đèn nữa.
Cho nên, trong chốc lát.
Thân hình Vân Trung Yến đã xuất hiện trên không trung.
Đáng tiếc, nàng không nhìn thấy Kim Tiểu Xuyên.
Không chỉ không nhìn thấy Kim Tiểu Xuyên, xung quanh cũng chẳng thấy gì.
Âm thầm nén một hơi, chỉ có thể dựa vào âm thanh.
Nàng dựa vào cảm giác, hướng về phía sân của Kim Tiểu Xuyên bọn hắn, lớn tiếng truyền lệnh:
“Kim Tiểu Xuyên, trong nơi đóng quân, không được triệu hoán linh thể!
Nếu còn không thu hồi, phạt ngươi liên tục 10 ngày quét sạch tất cả rác rưởi trong nơi đóng quân!” Bên kia.
Trong viện của Kim Tiểu Xuyên.
Kim Tiểu Xuyên vừa mới vận hành xong linh lực, muốn thử uy lực cái chùy của mình.
Nghe được mệnh lệnh lớn tiếng như vậy của Vân Trung Yến.
Cũng không dám ra tay nữa.
Ngọa Tào.
Liên tục 10 ngày quét dọn vệ sinh, cũng quá ác rồi.
Hết cách, hắn nhìn cái chùy đã súc thế đãi phát trong tay.
Đành phải thu về.
Trong nháy mắt.
Ánh trăng trong vắt như nước.
Trong vô số sân viện, truyền đến tiếng cười vang của những tiểu đội không đi bãi săn:
“Ta đã nói sao trời lại tối? Quả nhiên là Kim Tiểu Xuyên đang giở trò quỷ.” “Vừa rồi hại ta phải sớm thắp đèn, nhất định phải tìm Kim Tiểu Xuyên bắt đền a.” “Nghe nói Kim Tiểu Xuyên và Sở mập mạp tửu lượng rất kém, đi, chúng ta chuốc rượu bọn hắn, để hắn nhớ kỹ bài học này.” “Ha ha, ta ngược lại thật muốn xem thử, dáng vẻ tên này liên tục 10 ngày quét sạch nơi đóng quân.” Đây dĩ nhiên là lời đàm tiếu của những người ngày thường có quan hệ không tệ với Kim Tiểu Xuyên.
Nhưng ở một viện khác.
Bùi Khởi Vũ phun một bãi nước miếng xuống đất.
“Thứ gì đâu, dựa vào linh lực không tầm thường mà dám càn rỡ như thế!"
“Xuỵt ---- Nhỏ giọng một chút, chờ có cơ hội rồi nói.” Vân Trung Yến thấy Kim Tiểu Xuyên nghe lời, cũng không đến truy cứu.
Tự mình trở về viện tử.
Mà một lát sau.
Kim Tiểu Xuyên đang buồn bực thì thấy bên ngoài tường, “Vù vù vù” hơn mười bóng người bay vào.
Đều là người của những tiểu đội khác, ngày thường hay nói cười với hắn.
Thế là ------ hai cái bàn đều bày đầy thịt khô.
từng vò từng vò rượu được lấy ra.
Đêm này, Kim Tiểu Xuyên và Sở mập mạp lại uống quá nhiều ----- Làm gì có cơ hội ra ngoài thi triển 【Một chùy toái sơn】 đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận