Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 535: Xem thoáng qua, cho ít đề nghị ( Bên trên )

Chương 535: Xem thoáng qua, cho ít đề nghị (Phần trên)
Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ cùng Mặc Mặc, đứng tại cổng chính Bàn Long quan.
Trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Trước đây, trong đầu bọn họ Bàn Long quan là một phương siêu cấp thế lực.
Tại trong đô thành, là nơi khiến cho Hoàng gia, các thế gia đô thành, ba đại tông môn, đều không thể không lau mắt mà nhìn.
Còn trước mắt thì sao?
Thật sự cũng chỉ là một tòa đạo quán.
Hơn nữa, đạo quán này nhìn qua, không chỉ kích thước không lớn, mà còn có chút cũ nát.
Cửa đạo quan không biết đã bao lâu không mở, thanh khóa kia đều đã gỉ sét.
Bình thường đi vào bằng một cửa nhỏ, chỉ rộng chưa đủ ba thước.
Độ rộng này, Sở mập mạp cũng chỉ miễn cưỡng chen vào được.
Trên mái ngói của mái hiên cửa, vài cọng cỏ dại mọc um tùm, hơn nữa, có một gốc cỏ dại còn nở hoa màu trắng.
Nếu không phải nhìn thấy mọi thứ xung quanh đều vô cùng sạch sẽ, trên mặt đất còn có vết tích vừa mới quét dọn.
Kim Tiểu Xuyên thậm chí sẽ hoài nghi nơi này quanh năm không có người ở.
“Đi thôi, chúng ta đi vào.” Vân Trung Yến nói khẽ.
Có thể nhìn ra, sau khi Vân Trung Yến về tới đây, cả người cũng thả lỏng.
Phảng phất như vị nữ tướng quân ở săn thú doanh lúc trước đã biến mất không thấy.
Thay vào đó là một nữ tử trẻ tuổi từ phương xa vừa về đến nhà.
Bước qua ngưỡng cửa.
Chính là một khoảng sân.
Kim Tiểu Xuyên thấy có người đang ngồi chơi ở một bên, bọn hắn nhìn thấy Vân Trung Yến đi qua cũng không có biểu lộ gì nhiều.
Những người này, tu vi trên người về cơ bản đều là Khai Mạch cảnh, cao nhất cũng không quá Khai Mạch cảnh ngũ trọng.
“Đây là những tạp dịch được thuê trong quán, ngày thường cũng chỉ phụ trách quét dọn và nấu cơm, có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Đúng rồi, có một người tên là Hàn Tử Minh, cũng là Khai Mạch cảnh, khác với những người này, xem như là người trong quán, hôm nay các ngươi sẽ có thể nhìn thấy.” Vân Trung Yến tiếp tục tiến lên, vừa đi vừa giải thích.
Vừa đi qua sân thứ nhất, liền có một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi chạy tới.
“Vân sư tỷ.” Nhìn thiếu niên này, Kim Tiểu Xuyên liền đoán ra được phần nào.
Xem ra, đây chính là Hàn Tử Minh kia.
“Vân sư tỷ, ngươi đi lâu như vậy, làm ta nhớ muốn chết.” Hàn Tử Minh rất biết nói chuyện, một câu nói liền khiến Vân Trung Yến vui vẻ, nhưng vẫn là chuyển giọng nói:
“Tử Minh, mấy tháng nay, nghĩ chắc ngươi lại lười biếng rồi, cảnh giới này sao vẫn là nhị trọng?” Hàn Tử Minh không muốn nói chuyện này, tu luyện thì có gì vui chứ?
Lại nói, mình cũng không phải là đệ tử chính thức của Bàn Long quan, cần tu vi cao như vậy làm gì?
Những người tu vi cao ngược lại lại là dễ bị phái ra ngoài làm việc nhất.
Mỗi lần trở về đều là một thân thương tích, nói không chừng ngày nào đó vận khí không tốt, trực tiếp toi mạng.
Vẫn là Khai Mạch cảnh tốt nhất.
Người khác muốn bắt nạt mình cũng không tiện.
Tiếp đó, ánh mắt nhìn về phía Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ và Mặc Mặc, trong mắt có chút kinh hỉ:
“Vân sư tỷ, ta đoán, mấy vị này chính là Kim sư huynh, Sở sư huynh và Mặc Mặc tiểu sư tỷ.” Ba người Kim Tiểu Xuyên hơi kinh ngạc, Hàn Tử Minh này cũng được đấy chứ, đừng nhìn cảnh giới thấp kém, nhưng ánh mắt không tệ.
Liền nghe Hàn Tử Minh cười nói:
“Sớm nhất là chuyện Kim sư huynh các ngươi giết chết đệ tử Đan Dương Tông ở chiến trường, chính là ta nói cho hai vị quán chủ.
Bây giờ, chuyện của các ngươi ở trong đô thành đều đã truyền ầm lên, ngày hôm qua trên 《 Tin nhanh 》 còn có tin tức về các ngươi.” Kim Tiểu Xuyên, Sở mập mạp và Mặc Mặc nghe xong, cũng thấy bất đắc dĩ.
Người còn chưa tới, đô thành đã có truyền thuyết về chúng ta.
Đây cũng không phải là chuyện tốt.
Dù sao, trong đô thành có rất nhiều người muốn giết chết bọn họ.
Thực lực của chúng ta có lẽ ở Phượng Khánh Phủ có thể coi là không tệ.
Thế nhưng, ở nơi như đô thành này, e rằng cao thủ Dung Tinh Cảnh có ở khắp nơi.
Hàn Tử Minh rất hoạt ngôn, trong miệng bla bla bla nói không ngừng, cuối cùng mới nhớ ra:
“Đúng rồi, hai vị quán chủ biết các ngươi sắp tới, bảo các ngươi sau khi đến thì đi thẳng đến hậu viện.” Vân Trung Yến nhướng mày:
“Sư phụ biết chúng ta tới?”
Một lát sau.
Vân Trung Yến, Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ, Mặc Mặc và cả Hàn Tử Minh đứng ở trước đại điện ở hậu viện.
Hai vị quán chủ, Hải Không Rượu và Cát Thiên Ông, đang đánh cờ.
Nhìn thấy mấy người đến, Hải Không Rượu cầm một quân cờ đen trong tay, đặt vào hộp cờ.
Thuận tay lại khuấy một vòng thế cờ trên bàn cờ, thế cờ này liền triệt để rối loạn.
Cát Thiên Ông tức đến bật cười:
“Ngươi cái lão gia hỏa này, thua cờ liền vô sỉ như vậy.” Hải Không Rượu không hề đỏ mặt chút nào, ngược lại bộ râu của hắn vốn đã màu đỏ:
“Đây không phải đồ đệ của ta trở về sao, đâu còn tâm tình đánh cờ nữa.” Kim Tiểu Xuyên nghe hai vị quán chủ nói chuyện thú vị, thầm nghĩ, cũng tốt, xem ra có vẻ không khó sống chung lắm.
Nhưng mà tu vi của hai người, hắn hoàn toàn nhìn không ra.
“Sư phụ, quán chủ.” “Ừm, không tệ, mấy tháng nay, ngươi hẳn là cũng có tiến bộ.” Tiếp đó nhìn về phía mấy người Kim Tiểu Xuyên.
“Bọn hắn chính là mấy đứa bé mà ngươi nói?” “Sư phụ, đệ tử gửi tin tức đi nhưng không nhận được hồi âm, đã tự tiện đưa bọn hắn về, xin sư phụ trách phạt.” Vân Trung Yến trong lòng có chút thấp thỏm.
Hải Không Rượu cười ha hả:
“Trách phạt? Ta còn không biết ngươi sao? Thôi đi, ta và Cát lão đầu đã biết ngươi sẽ làm như vậy, nếu ngươi không làm thế, ngược lại mới khiến chúng ta thất vọng.” Cát Thiên Ông gật đầu nói:
“Đúng vậy, đừng quên, ngươi ở bên ngoài đại diện chính là Bàn Long quan chúng ta, chúng ta lúc nào cần phải nhìn sắc mặt thế lực khác chứ!?” Kim Tiểu Xuyên thầm nghĩ trong lòng: ngưu bức.
Hai lão đầu này đủ cuồng.
Hải Không Rượu, Cát Thiên Ông lại hỏi vài câu về tình hình trong quân đội, sau đó liền chuyển đề tài sang mấy người Kim Tiểu Xuyên.
“Ừm, hai lão gia hỏa chúng ta rất sợ phiền phức, đã nhiều năm chưa từng thu nhận đệ tử nào, các ngươi đã đến đây cũng sẽ không ngoại lệ, các ngươi không có ý kiến chứ?” Kim Tiểu Xuyên, Sở mập mạp và Mặc Mặc vội vàng khom người hành lễ.
Bọn hắn làm gì có ý kiến?
Chỉ cần trước mắt tạm thời tìm được một chỗ đặt chân là tốt rồi.
“Mặc dù không thể nhận các ngươi làm đệ tử Bàn Long quan, nhưng các ngươi là do đồ đệ bảo bối của ta mang về, hơn nữa, chuyện các ngươi làm trước đây chúng ta cũng đại khái biết một chút.
Ừm, rất tốt, dám động thủ với người của Đan Dương Tông và thế gia, có cốt khí.
Vậy thế này đi, đoán chừng gần đây các ngươi ra ngoài nguy hiểm không nhỏ, tạm thời cứ ở lại đây thu xếp đã, ở cùng chỗ với Hàn Tử Minh là được.” Bọn người Kim Tiểu Xuyên lại lần nữa cảm tạ.
Cát Thiên Ông nói:
“Tuy nói chúng ta ngại phiền phức, sẽ không thu đồ đệ, nhưng nhìn các ngươi chỉ mới là tu vi Khải Linh Cảnh tam trọng, vừa vặn ở đây chúng tôi cũng còn có vài đệ tử, lúc không có chuyện gì làm, có thể để bọn hắn chỉ điểm các ngươi một chút.
Nhưng cuối cùng có thể học thành thế nào thì chúng tôi mặc kệ, đừng giống như Tử Minh, tới hơn một năm rồi mà vẫn ở Khai Mạch cảnh nhị trọng không tiến thêm được.
Vậy thế này đi, chúng ta nể mặt Yến nhi, chờ sau bữa cơm chiều, vẫn ở chỗ này, các ngươi thi triển mấy chiêu, chúng ta cũng có thể chỉ điểm một chút.” Vân Trung Yến mừng rỡ, vội vàng nhắc nhở mấy người Kim Tiểu Xuyên.
Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ và Mặc Mặc chỉ có thể lần nữa hành lễ cảm tạ.
Bọn hắn cũng nghe ra được, xem ra hai lão đầu này e là ngày thường rất ít khi chỉ điểm cho người khác.
Mấy người Kim Tiểu Xuyên trong lòng cũng cao hứng.
Nhất là Kim Tiểu Xuyên và Sở mập mạp.
Dường như từ lúc tu luyện tới nay, cũng chưa từng được ai chỉ điểm như thế nào, bây giờ, hai người trước mặt này hẳn là tồn tại có chiến lực cao cấp nhất toàn bộ Đại Canh vương triều.
Thậm chí Kim Tiểu Xuyên còn tưởng tượng rằng, liệu có thể sau khi được chỉ điểm, chiêu thứ hai của 【 Hỗn Độn Chùy pháp 】 của mình liền có thể hoàn toàn thi triển ra được không.
Tạm biệt hai vị quán chủ.
Hàn Tử Minh dẫn theo mấy người Kim Tiểu Xuyên đi sắp xếp chỗ ở.
Rất nhanh, mấy người liền đi đến phía bên phải tường ngoài của đạo quán.
Một cánh cửa nhỏ nối liền nơi này với bên trong đạo quán.
Lúc này Kim Tiểu Xuyên mới phát hiện, hóa ra nơi này mới là chỗ ở.
Từng tòa nhà gỗ hai tầng xếp ngay ngắn.
Phần lớn nhà gỗ nhìn qua đều không có người ở.
Hàn Tử Minh giải thích nói:
“Hai vị quán chủ có tất cả 39 đệ tử, mỗi người đều có một căn nhà độc lập của riêng mình, chỉ có điều, đại bộ phận sư huynh ngày thường đều không ở đây, hiện tại chỉ có bảy tám người là không ra ngoài.” Sau đó đi tới một tòa nhà gỗ ở khoảng giữa.
Hàn Tử Minh đẩy cửa ra:
“Vừa hay, ngày thường ở đây chỉ có một mình ta ở, nhưng lại có tới ba gian phòng, trên lầu có hai phòng ngủ, dưới lầu một phòng ngủ và một phòng tu luyện.
Hiện tại, ta ở một gian trên lầu, Kim sư huynh, các ngươi có thể chọn phòng một chút.” Cái này còn chọn gì nữa?
Kim Tiểu Xuyên và Sở mập mạp cũng chỉ có thể ở gian dưới lầu, để tiểu sư muội ở trên lầu.
Cũng may căn phòng dưới lầu kia đủ lớn.
Chỉ là trong phòng không có bất kỳ đồ đạc gia dụng hay bài trí nào.
Điều này không làm khó được bọn họ Kim Tiểu Xuyên chút nào, bây giờ, trong nhẫn trữ vật của bọn hắn cũng không biết có bao nhiêu tài nguyên.
Lập tức lấy ra giường chiếu, chăn đệm, bàn nhỏ, đèn đuốc, thảm trải sàn, đồ bài trí tốt nhất.
Chỉ có thứ không nghĩ tới, chứ không có thứ lấy không ra được.
Khiến cho hai mắt Hàn Tử Minh nhìn đến choáng váng.
Mấy người này, trong nhẫn trữ vật không thiếu đồ tốt nha.
Hắn đều có chút đỏ mắt.
Kim Tiểu Xuyên cũng biết cách cư xử, tại Bàn Long quan này, đừng nhìn Hàn Tử Minh tu vi thấp nhất, nhưng dường như hai vị quán chủ đối xử với hắn cũng không tệ.
Sau này bọn hắn muốn rời khỏi Bàn Long quan cũng không dễ dàng, nói không chừng sẽ thường xuyên cần Hàn Tử Minh giúp đỡ.
Kim Tiểu Xuyên trực tiếp liền lấy ra một chiếc nhẫn.
“Hàn sư đệ, cái này coi như lễ gặp mặt nhé.” Hàn Tử Minh mừng rỡ.
Nhận lấy nhẫn trữ vật, cảm nhận được bên trong có 2000 viên linh thạch đang lấp lánh.
Lần này tốt rồi, cuối cùng cũng có tiền.
Đừng nhìn hắn ở tại Bàn Long quan, nhưng lại không có cách nào kiếm ra tiền cả.
Bản thân hắn ham chơi, thường thường liền chạy tới đô thành.
Không có linh thạch, đúng là mỗi bước đều khó khăn mà.
“Đa tạ Kim sư huynh, đa tạ Sở sư huynh, đa tạ tiểu sư tỷ.” Hắn cảm tạ như vậy, Sở mập mạp cũng không tiện, lấy ra mười thanh trường kiếm Linh khí:
“Cái này tặng ngươi, cầm lấy chơi.” Mặc Mặc trực tiếp lấy ra một bộ phù lục nhị giai và cờ trận pháp nhỏ, đưa cho Hàn Tử Minh.
Đống đồ này đối với bọn hắn bây giờ mà nói, tác dụng không lớn, không bằng tặng đi để lấy một ân tình.
Hàn Tử Minh nhận được những thứ này, miệng liền không giữ được nữa.
Bla bla bla, liền kể cho ba người nghe đủ thứ chuyện bát quái của Bàn Long quan.
Ví dụ như sư huynh nào để ý sư tỷ nào, kết quả vị sư tỷ đó lại thích một sư huynh khác, rồi vị sư huynh kia lại không thích ----- Lại ví dụ như, có sư huynh nào đó lén lút ra ngoài đô thành, đến phủ của nhà đại hộ nào đó, rồi để ý tiểu thư nhà người ta ----- Lại ví dụ như, những tạp dịch được thuê vào trong quán, mỗi người có mục đích gì, ai là thật sự đến làm việc, ai là chuyên đến để học trộm nghề ---- Nghe mà Kim Tiểu Xuyên, Sở mập mạp và Mặc Mặc được mở rộng tầm mắt.
Hay thật, nếu không phải tiểu tử này, chúng ta muốn biết những chuyện này, đoán chừng một năm nửa năm cũng chưa chắc biết được?
Kẻ này không gia nhập Phong Vũ Các, quả thật đúng là lãng phí mà.
Tin tức này chẳng phải còn kích thích hơn những tin tức của Tôn quản sự sao?
Xem ra, lễ vật vừa rồi đưa ra không hề uổng phí.
Chỉ là đáng tiếc, gã này trông coi một đám cao thủ của cao thủ, mà cảnh giới lại cực kém, chỉ mạnh hơn Hồ Giang Bảo một chút xíu, đoán chừng người như vậy, Phong Vũ Các không có cách nào thu nhận.
Hàn Tử Minh nói đến nước miếng văng tung tóe, lúc này mới nhớ ra, nên dẫn bọn Kim Tiểu Xuyên đến tiền viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận