Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 271: táo bạo đàn thú ( bên dưới )

Chương 271: Đàn thú táo bạo (phần dưới)
Ý tưởng lần này của Vạn Vô Nhai, theo Trương Thiên Bang nghe thấy, thì đáng tin cậy hơn nhiều.
Thậm chí căn bản cũng không cần tự mình động thủ.
Bất quá, lại phải trả một cái giá không nhỏ.
Nguyên lai, Vạn Vô Nhai tới đây nhiều lần, tự nhiên cũng quen biết mấy nhân vật ở hung thú căn cứ.
Trong đó, bao gồm cả một vị phó quản sự ở nơi này.
Đừng xem thường, tuy cùng gọi là quản sự.
Căn cứ này lại là do Thương Châu quan phủ nha môn trực tiếp thiết lập, cho nên, cấp bậc quản sự cũng cao.
Một vị phó quản sự, tu vi cảnh giới đã đạt đến Dung Tinh cảnh nhất trọng.
Bất quá, hung thú căn cứ này, đối với Thương Châu quan phủ mà nói, không phải là nơi nhậm chức tốt nhất.
Những Dung Tinh cảnh có quan hệ, có bản lĩnh, tự nhiên sẽ chọn đi làm phủ chủ các phủ thành.
Lui một bước mà nói, cũng muốn nhậm chức tại châu phủ nha môn, như thế, lợi ích mới có thể tối đa hóa.
Mà hung thú căn cứ, mặc dù cũng có chút béo bở, nhưng phần béo bở này lại quá đơn giản.
Chẳng qua chỉ là tiện đường ăn chút thịt hung thú, hoặc là kiếm chút Thú Đan, về phần mặt khác, tối đa cũng chỉ là hàng năm, có thể kiếm chác từ những tông môn đến quan sát linh thú này.
Nơi này, hung thú nhiều hơn người quá nhiều, ngày thường tặng lễ cũng thiếu.
Khi Vạn Vô Nhai cùng Trương Thiên Bang cầu kiến phó quản sự, rất dễ dàng liền được tiếp kiến.
Phong cách trước sau như một của hai người, đầu tiên là một chiếc nhẫn được đưa lên.
Phó quản sự cầm lấy chiếc nhẫn, xoay xoay trên ngón tay:
“Nói đi, có chuyện gì?”
Chỉ trong một nén nhang công phu, Vạn Vô Nhai và Trương Thiên Bang liền đi ra từ phòng của quản sự.
Thuận lợi hơn so với tưởng tượng.
Phó quản sự đã đồng ý.
Chẳng phải chỉ là giết mấy tên đệ tử Khai Mạch cảnh đại viên mãn thôi sao?
Nếu không phải sợ ảnh hưởng không tốt, phó quản sự đã muốn tự mình động thủ.
Nhưng muốn làm cho mọi chuyện trông thật ổn thỏa, hắn ở đây có ưu thế trời cho, căn bản không cần khiến người khác hoài nghi.
Lợi dụng hung thú là có thể giải quyết xong chuyện.
Vì thế, Lôi Vân Tông và Tà Dương Tông đã trả cái giá là 2 vạn mai linh thạch trong chiếc nhẫn, mặt khác, qua mấy ngày nữa sẽ đưa hai nữ đệ tử Khai Mạch cảnh xinh đẹp đến.
Hai người đi ra, lập tức cảm thấy tâm tình sảng khoái hơn nhiều.
Nhìn lên bầu trời, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây, tất cả đều báo hiệu một khởi đầu tốt đẹp.
Chẳng phải chỉ là một cái giá nhỏ đó thôi sao, trước tiên xử lý hai cái tai hoạ ngầm Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ này đã.
Thuận tiện kéo luôn nữ đệ tử cuối cùng của tông môn Chín tầng lâu vào.
Như vậy, ở tiền tuyến đám người Bạch Dương của Chín tầng lâu chết, bên Phượng Khánh Phủ này, đệ tử của bọn hắn cũng chết.
Ha ha, Chín tầng lâu từ đây hoàn toàn biến mất không còn tăm tích.
Đi trên đường, Vạn Vô Nhai ngân nga một điệu hát dân gian trong thanh lâu, khiến Trương Thiên Bang cảm thấy bất ngờ.
Vạn Đại trưởng lão rất mực trải đời, từ lúc nào lại học loại khúc này?
Ngay cả bản thân Vạn Vô Nhai cũng không nhận ra, bởi vì điệu hát dân gian này là do nghĩa tử duy nhất của hắn, Sở 29, suốt ngày ngâm nga.
Trên đường, vừa hay gặp phải Mộ Thanh và Chu Chấn đi tới từ phía đối diện.
Bốn người lướt qua nhau, không ai nói chuyện với ai.
Đều ném cho đối phương một ánh mắt khinh thường.
Sau khi đi qua, cả bốn người đồng thời phát ra tiếng “Hừ” từ lỗ mũi.
Lần chạm mặt này, không phân được ai mạnh ai yếu.
Bất quá, Vạn Vô Nhai và Trương Thiên Bang chắc chắn biết là chính bọn họ đã thắng.
Bởi vì đợi đến ngày mai, Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử mà Mộ Thanh cùng Chu Chấn mang tới, sẽ biến thành thức ăn trong miệng hung thú.
Lúc này giữa dãy núi.
Đã đến giữa trưa.
Có chút đệ tử đã sớm đi mệt lả, căn cứ hung thú cấp này cũng là lớn nhất.
Không chỉ có trên lục địa, còn có loài bay trên trời, bơi dưới nước.
Mà lúc này, quay ra khỏi dãy núi ăn cơm thì có chút không thực tế.
Có đệ tử liền bắt đầu lấy thịt khô từ trong nhẫn ra, nhét vào miệng.
Người giải thích Khải Linh cảnh cười nói:
“Đã đến hung thú căn cứ rồi, các ngươi không muốn nếm thử các loại thịt hung thú sao?” Các đệ tử đều giật mình.
Đây không phải là do quan phủ nuôi sao?
Chúng ta làm sao dám ăn?
Nếu không có các ngươi trông coi, nói không chừng chúng ta dám ăn, nhưng bây giờ thì không dám.
Nhìn ra sự do dự của bọn họ, người giải thích nói:
“Nhiều hung thú như vậy, mỗi ngày vì cắn xé lẫn nhau, luôn có một số con chết đi, chuyện này rất bình thường. Chúng ta ăn cũng không tính là phá vỡ quy củ, mọi người chỉ cần bỏ ra chút linh thạch là được.” Ồ?
Kim Tiểu Xuyên cả buổi sáng nay đều không nhìn thấy có hung thú nào đánh nhau, huống chi là cắn chết hay cắn bị thương.
Chẳng lẽ là ở nơi khác?
Người giải thích Khải Linh cảnh kia rất thành thạo, liền dẫn theo mọi người đi vào một căn nhà độc lập.
Căn nhà không lớn, trước cửa là một sân bãi bằng phẳng trống trải.
Kim Tiểu Xuyên nhìn thấy, trong phòng chỉ có mấy chục cái nồi lớn, xem ra giống như là phòng bếp.
“Nói trước, lát nữa ai muốn ăn thịt các loại linh thú thì mỗi người nộp 10 linh thạch. Ai không muốn ăn, lát nữa ta sẽ phát thịt khô cho các ngươi.” Những đệ tử Khai Mạch cảnh đại viên mãn này lập tức hiểu ý của người này.
Chắc là người này lợi dụng quyền lực trong tay để làm nghề tay trái.
Có người tiếc 10 linh thạch, nhăn nhăn nhó nhó, muốn xem những người khác hành động thế nào.
Nhưng tại hiện trường, có người sảng khoái, ví dụ như Sở Nhị Thập Tứ, ví dụ như Kim Tiểu Xuyên, ví dụ như Mặc Mặc tiểu sư muội.
Ba người gần như đồng thời tiến lên, mỗi người lấy ra 10 mai linh thạch, giao cho vị Khải Linh cảnh kia.
Vị Khải Linh cảnh lập tức nhìn ba người trẻ tuổi nhất này bằng ánh mắt khác xưa.
“Nhìn người ta sảng khoái biết bao, vừa nhìn đã biết là người tương lai có thể làm nên đại sự nghiệp.”
Thấy Kim Tiểu Xuyên bọn họ làm vậy, những người khác cũng nghĩ thông suốt.
Chẳng phải chỉ là 10 linh thạch sao, qua hơn một tháng nữa, chúng ta chính là Khải Linh cảnh, 10 linh thạch có đáng là gì.
Sau này kiếm lại từ chỗ khác là được.
Chỉ cần nghĩ thông suốt những điều này, mọi chuyện liền thuận lý thành chương.
Các đệ tử nhao nhao đưa 10 mai linh thạch cho vị Khải Linh cảnh, người kia mặt mày tươi cười.
Giang Tu Đức và các đệ tử chính đạo khác, sau khi giao tiền xong, cũng có chút đau lòng.
Dù sao, tài lực của bọn họ không thể so sánh với Kim Tiểu Xuyên, lại càng không dám so với Mặc Mặc tiểu sư muội.
Trong lòng thầm thề, lát nữa nhất định phải ăn nhiều một chút mới có thể lấy lại vốn.
Bất quá, khi nhìn thấy Sở Bàn Tử đang nới lỏng thắt lưng, bọn họ liền biết, dù ăn thế nào cũng không thể ăn lại Sở Bàn Tử.
Tu sĩ Khải Linh cảnh này, đợt này thu được không ít tiền.
170 người, chính là 1700 linh thạch.
Đây mới chỉ là bữa ăn đầu tiên của hôm nay, sau đó còn có bữa tối nữa?
Còn có ngày mai, ngày kia, ngày kìa.
Thu nhập này so với tiền lương quan phủ nha môn phát không biết nhiều hơn bao nhiêu lần.
Đương nhiên, số tiền này hắn không thể độc chiếm, còn phải giao nộp lên trên.
Nhận được lợi ích rồi, người của nha môn này lập tức hóa thân thành nhân viên phục vụ.
Ngay khi Kim Tiểu Xuyên và các đệ tử khác đang nghĩ rằng hắn sẽ lấy ra thịt linh thú đã chuẩn bị sẵn.
Chỉ thấy vị Khải Linh cảnh này từ trong nhẫn lấy ra một tấm trận pháp bài, nâng trong tay, rồi trực tiếp đi vào đạo trận pháp bình chướng kia.
Một khắc sau, hắn đã xuất hiện bên trong trận pháp nuôi nhốt hung thú nhất giai.
Cái này...
Tất cả mọi người đều nghển cổ nhìn, không thấy có hung thú nào bị thương hay chết cả.
Không có cũng không sao, vị Khải Linh cảnh đi vào rồi sẽ có.
Tu sĩ kia trực tiếp rút ra một thanh trường kiếm, đám hung thú nhất giai kia nhìn thấy cảnh này liền chạy tứ tán.
Đáng tiếc, đến cả đệ tử Khai Mạch cảnh cao trọng chúng còn đánh không lại, làm sao có thể trốn thoát khỏi sự truy sát của Khải Linh cảnh.
Trong chốc lát, mấy chục con hung thú nhất giai đã chết dưới kiếm của tu sĩ.
Trực tiếp bị thu vào nhẫn không gian của hắn.
Sau khi giết xong một đợt, vị Khải Linh cảnh kia đi ra từ trong trận pháp, cười nói với các đệ tử:
“Đám hung thú chết tự nhiên mỗi ngày này, chúng ta không thể lãng phí phải không nào? Nào, cùng nhau động thủ, ăn đồ tươi mới.” Mọi người đều im lặng.
Mẹ kiếp, ngươi gọi đây là chết tự nhiên sao?
Thế nhưng, không ai nói ra miệng, ngược lại trong lòng thầm suy nghĩ, chuyện này có thể mang lại ảnh hưởng gì cho mình.
Sau này, khi chúng ta thành trưởng lão tông môn, có phải cũng có thể làm như vậy không?
Thú Đan của mỗi con hung thú đều bị tu sĩ kia lấy ra.
Trực tiếp ném sang một bên:
“Ai muốn Thú Đan, một viên 20 linh thạch, có thể tự mình đến lấy.” Không đợi những người khác tiến lên, Mặc Mặc tiểu sư muội đã đi đầu thu sạch mấy chục mai Thú Đan vào túi.
Đây mới gọi là tài đại khí thô.
Khiến các đệ tử xung quanh không ngừng hâm mộ.
Triệu Nhất Minh thậm chí còn nghĩ, hay là sau khi trở về sẽ phản bội tông môn, dứt khoát gia nhập Chín tầng lâu cho xong.
Ngươi xem, phàm là đệ tử Chín tầng lâu, đều có tiền như vậy.
Tu sĩ Khải Linh cảnh kia, nhìn thấy lần này hưởng ứng lời kêu gọi của mình vẫn là mấy đệ tử của tông môn nhỏ nhất này, không khỏi thầm cân nhắc trong lòng.
Không biết mấy người này là đệ tử của tông môn nào.
Xem ra, tông môn này rất có tiền, sau này phải tìm nhiều cơ hội tiếp xúc một chút.
Dù sao, mình ở hung thú căn cứ có rất nhiều thứ có thể bán.
Quen biết thêm một số người cũng có thể mở rộng con đường tài lộc của mình.
Một lúc lâu sau, mùi thịt thơm lừng.
Đám người chính đạo bọn họ đều cảm thấy, tay nghề của tu sĩ Khải Linh cảnh kém hơn Kim Tiểu Xuyên không ít, nhưng thịt này cũng tươi mới, ngon hơn thứ thịt khô kia gấp trăm lần.
Ban đầu tu sĩ Khải Linh cảnh kia còn nghĩ thịt này sẽ dư ra.
Kết quả là không còn lại chút nào.
Bởi vì mỗi một đệ tử đều liều mạng nhét vào miệng.
Lại nhìn người mập nhất kia.
Trời ạ, chỉ riêng đống xương cốt chất trước mặt hắn đã thành một ngọn núi nhỏ.
Sở Bàn Tử, một mình hắn ăn lượng thức ăn ít nhất cũng bằng mười người khác.
Tu sĩ Khải Linh cảnh cảm thấy có chút thua lỗ.
Đến bữa tối, ít nhất cũng phải thu tên này 20 mai linh thạch, nếu không, chính bản thân hắn cũng thấy khó chịu trong lòng.
Ăn uống no nê xong, buổi chiều cũng là lịch trình tương tự.
Trên đường đi quan sát, Kim Tiểu Xuyên còn nhìn thấy một đám đệ tử khác.
Ước chừng cũng hơn một trăm người.
Đệ tử của Tà Dương Tông và Lôi Vân Tông cũng ở trong đó.
Yến Xuân Thủy và Tân Chính mỉm cười gật đầu ra hiệu với Kim Tiểu Xuyên.
Kim Tiểu Xuyên cũng đáp lại.
Đáp lại xong, chính hắn cũng thấy kỳ lạ.
Đây là sao? Coi như hòa hảo rồi à? Không thể nào, dù sao hai tông môn kia lúc nào cũng muốn giết mình.
Bất quá, Sở Bàn Tử quan sát lại không phải những thứ này, hắn chú ý thấy đám đệ tử kia ai nấy bụng đều căng tròn, rõ ràng là đã ăn rất nhiều.
Chắc hẳn những người giải thích của các đội ngũ này đều có lộ tuyến riêng, cũng đều có phòng bếp riêng của mình.
Tương lai nếu mình không có tông môn, có phải có thể đến hung thú căn cứ nhậm chức không nhỉ?
Nếu vậy thì sẽ không bao giờ phải lo chuyện ăn uống nữa.
Đồng thời, còn có thể kiếm được linh thạch.
Càng nghĩ càng thấy hợp lý, chỉ là công việc này so với việc mở một tông môn thanh lâu thì hình như sức hấp dẫn lại không lớn bằng.
Mãi cho đến chiều tối, một ngày quan sát này mới kết thúc.
Quả nhiên, bữa tối lại ăn ở trong dãy núi.
Mỗi người vẫn phải nộp 10 linh thạch, riêng Sở Nhị Thập Tứ phải nộp 20 cái, nếu không người ta không cho hắn ăn.
Sở Bàn Tử có chút xoắn xuýt khi giao linh thạch, đương nhiên, bữa tối hắn ăn nhiều gấp đôi bữa trưa.
Khiến cho tu sĩ Khải Linh cảnh kia trợn mắt há mồm.
Nhiều thịt như vậy, rốt cuộc đã ăn đi đâu hết?
Chỉ thấy ăn vào, không thấy thải ra?
Ngươi nhìn mấy tên chính đạo râu quai nón kia kìa, ăn một bữa cơm mà đã phải ôm quần chạy vào nhà xí hai lượt rồi.
Hắn thực sự không hiểu nổi, Sở Nhị Thập Tứ đã đem hết thức ăn này đi đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận