Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 68 một trận đánh đêm

Chương 68: Một trận đánh đêm
Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ, cả hai người đều đói bụng.
Trong nhẫn trữ vật, đồ ăn có rất nhiều, nhưng phần lớn đều là loại thịt khô.
Muốn ăn đồ tươi sống thì lại thực sự không có.
Kim Tiểu Xuyên chui ra khỏi hốc cây, cùng Sở Bàn Tử ngồi sóng vai dưới gốc cây.
“Tiểu Xuyên sư đệ, hay là ta đi kiếm chút gì ăn đi, nơi này rừng rậm như vậy, mấy thứ như thỏ, lợn rừng, gà rừng chắc chắn có rất nhiều.” “Sở sư đệ, ngươi còn luôn miệng nói ta bay nhảy không biết trời cao đất dày, ngươi có biết đây là nơi nào không?” “Nơi nào?” Sở Nhị Thập Tứ đương nhiên không biết.
“Nếu như ta đoán không sai, nơi này hẳn là khu vực trung tâm của dãy núi Tử Dương.” “Làm sao ngươi biết?” “Ha ha, ngươi nhìn A Đao kìa, bị con Hoàng Phong Yêu Hổ kia đuổi theo thảm hại như vậy, đoán cũng đoán được.”
Vừa rồi hai người dò xét, con hổ lớn cao hơn bốn mét kia chính là hung thú nhị giai Hoàng Phong Yêu Hổ.
Trước đó từng nghe đệ tử các tông môn khác nói qua về khu vực trung tâm.
Đệ tử cấp cao của các đại tông môn gần như toàn bộ đều tiến vào bên trong, muốn chém giết hung thú để thu hoạch thú đan.
Mắt Sở Bàn Tử lại sáng lên: “Tiểu Xuyên sư đệ, nếu nơi này chính là khu vực trung tâm, chẳng phải là nói thịt hung thú nhiều đến ăn không hết sao?” Kim Tiểu Xuyên liếc mắt nhìn hắn: “Không sai, ăn không hết, có điều, ta sợ hung thú lại ăn thịt ngươi mất.”
Lời này nói không sai, dựa theo thực lực hiện tại của hai người, nếu gặp phải hung thú nhất giai thì còn dễ xử lý, chứ hễ mà như A Đao vừa rồi, đụng phải một con hung thú nhị giai, thì cũng chỉ có thể phó mặc cho trời, xem ai chạy nhanh hơn thôi.
Vấn đề không phải là không có nguyên liệu nấu ăn tươi mới xuất hiện, mà là dù cho có nguyên liệu tươi ngon, bọn họ cũng không dám nhóm lửa nướng thịt, trừ phi muốn dụ hết tất cả hung thú xung quanh kéo tới.
Không còn cách nào khác, hai người lấy thịt khô ra, rót nước lạnh.
Một miếng thịt khô, một ngụm nước lạnh, cố gắng nuốt xuống.
Phải công nhận rằng, Kim Tiểu Xuyên cảm thấy dạ dày mình tốt hơn nhiều, nếu là trước kia mà ăn như thế này, đã sớm phải vào bệnh viện truyền nước biển rồi.
Đây chính là sự thay đổi mà tu hành mang lại.
Nhìn ánh trăng trong vắt, lại có chút nhớ nhà.
“Soạt soạt”.
Nơi xa truyền đến tiếng bước chân khe khẽ.
Kim Tiểu Xuyên lập tức bừng tỉnh khỏi dòng hồi tưởng, liếc nhìn Sở Bàn Tử, hai người lặng lẽ không một tiếng động quay trở lại hốc cây ẩn nấp.
Kéo lại đám dây leo che chắn cho kỹ, nín thở tập trung, không phát ra thêm âm thanh nào nữa.
Một lát sau, cách đó mấy chục thước trong rừng.
Một bóng đen xuất hiện, vừa đi vừa ngửi đông ngửi tây, trong miệng phát ra tiếng lẩm bẩm.
Đó là một con lợn rừng, trông hình thể dài hơn hai mét, hai chiếc răng nanh dưới ánh trăng lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo.
Sở Bàn Tử nhỏ giọng nói:
“Hẳn là Thiết Nha Cương Trư, hương vị ---- chậc chậc.”
Kim Tiểu Xuyên nhớ ra, Thiết Nha Cương Trư, hung thú nhất giai, Tam sư thúc Phạm Chính đã từng săn giết hai con, tất cả mọi người ở Cửu Tầng Lâu đều đã từng nếm thử.
Mùi vị không tệ, thớ thịt săn chắc, ăn vào miệng còn lưu lại hương thơm.
Theo lời Phạm Chính sư thúc nói, loại Thiết Nha Cương Trư này sức chiến đấu bình thường, nhưng hai chiếc răng nanh lại không tệ, có thể dùng để cất giữ hoặc luyện khí.
Sở Nhị Thập Tứ nhếch mép, nói nhỏ: “Tiểu Xuyên sư đệ, vết thương của ngươi chưa lành hẳn, để ta đi xử lý nó, tìm cơ hội ăn thịt nó đi.” Kim Tiểu Xuyên cũng thấy động lòng.
Xét về chiến lực, Sở Bàn Tử không bằng mình, nhưng xét về khoản chạy trốn, khoản không bị thương, thì mình lại không bằng hắn.
Sở Bàn Tử hiện tại là Khai Mạch cảnh tứ trọng, nhưng mạnh hơn nhiều so với người cùng cảnh giới bình thường, nói không chừng có thể dễ như trở bàn tay giết chết con lợn rừng rồi mang về.
Vừa định gật đầu đồng ý, trực giác lại mách bảo có gì đó không đúng, vội nói: “Đừng vội, chờ chút đã.” Vừa dứt lời, một tràng âm thanh “soạt soạt” lại vang lên.
Phía sau con Thiết Nha Cương Trư kia, lại xuất hiện cả một đàn bóng đen, đông nghìn nghịt.
Nhờ ánh trăng, Kim Tiểu Xuyên đếm được ít nhất cũng phải có bảy, tám mươi con Thiết Nha Cương Trư.
Con lớn nhất còn to hơn con vừa rồi, thân dài chừng hơn ba mét, cao gần hai mét, hai chiếc răng nanh sắt chìa ra ngoài, cong một cách tự nhiên, như hai lưỡi dao lấp lóe ánh sáng lạnh.
Con nhỏ nhất cũng dài hơn một mét, răng nanh cũng đáng sợ không kém.
Nhiều Thiết Nha Cương Trư đi cùng nhau như vậy, thế trận thật sự đáng sợ.
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ lập tức im bặt.
Nói đùa sao, một con lợn rừng thì còn có thể thử vận may, chứ bảy, tám mươi con cùng xuất hiện thế này, đi ra đó thuần túy là hành động tìm chết.
Sở Bàn Tử cũng không dám nhắc đến chuyện ăn thịt heo nữa.
Chỉ là nước miếng ở khóe miệng cứ không ngừng chảy ra.
Hai người bây giờ sợ nhất là bị đám này phát hiện, vì vậy không dám lơ là chút nào.
Bọn họ không dám phát ra tiếng động, nhưng tiếng động vẫn cứ xuất hiện.
Phía sau đám Thiết Nha Cương Trư kia, một con sư tử hùng tráng đang theo dõi tới.
Con sư tử này hình thể trông kinh người, thân dài gần năm mét, đầu lâu to lớn, đường kính phải đến ba thước.
Lần này, Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử toàn thân lông tóc dựng đứng.
Căn bản không cần đến gần cũng có thể cảm nhận được uy lực tỏa ra từ trên người con sư tử.
Nếu như bọn họ xem qua cuốn «Phân loại cấp bậc và tập tính hung thú» thì sẽ biết, đây là một con hung thú nhị giai, Nhị Vĩ Kim Tình Sư, chiến lực không kém Hoàng Phong Yêu Hổ bao nhiêu.
Giờ phút này, con Nhị Vĩ Kim Tình Sư kia đang từ từ tiến lại gần đám Thiết Nha Cương Trư, muốn đánh chén một bữa thịnh soạn.
Ngay cả Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử đang quan sát từ xa cũng không dám thở mạnh.
Đột nhiên, Nhị Vĩ Kim Tình Sư lao về phía trước, mục tiêu của nó là con cương trư cuối cùng trong đàn.
Tốc độ cực nhanh, con cương trư kia căn bản không kịp né tránh, liền bị cắn một phát trúng chân sau.
“ éc... éc... éc --- a ----” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đặc biệt ghê rợn trong màn đêm.
Lần này đám Thiết Nha Cương Trư kia chắc là muốn chạy trốn lấy mạng rồi chứ?
Kim Tiểu Xuyên đang nghĩ như vậy thì cả đàn cương trư kia không những không bỏ chạy, ngược lại còn cùng nhau quay đầu xông về phía Nhị Vĩ Kim Tình Sư.
Con sư tử kia làm sao chịu từ bỏ miếng mồi đến miệng, há miệng dùng sức, trực tiếp xé toạc chân sau của con cương trư bị cắn kia.
Con heo kia đau đớn, máu chảy không ngừng.
Không đợi sư tử nuốt miếng thịt trong miệng, những con cương trư khác đã xông lên.
Hơn trăm chiếc răng nanh sắt đâm về phía sư tử.
Con sư tử ban đầu rõ ràng có chút khinh thường, đợi đến khi răng nanh sắt của con cương trư lớn nhất đâm vào cơ thể, nó mới rống lên một tiếng.
“Gàoooo ------” Âm thanh chấn động, lá cây trong rừng ào ào rơi xuống.
Nhị Vĩ Kim Tình Sư quay đầu lại, tấn công về phía con cương trư lớn nhất.
Ai ngờ những chiếc răng nanh sắt từ các hướng khác đã tạo thành một vòng vây sắt, căn bản không thể nào né tránh được.
Chỉ nghe tiếng “Phập phập” liên tiếp truyền đến.
Từng chiếc răng nanh sắt đâm vào cơ thể sư tử.
Răng nanh sắt của cương trư trưởng thành dài hơn hai thước, đã sớm đâm rách nội tạng bên trong cơ thể sư tử.
Trong phút chốc, sư tử điên cuồng va chạm, cắn xé.
Nhưng đám cương trư nhất giai kia lại biết phối hợp, từ đầu đến cuối khiến con sư tử không thể làm gì được.
Một lát sau.
Con sư tử bất đắc dĩ rống lên tiếng cuối cùng, rồi ngã xuống đất chết.
Trận chiến đấu này kéo dài không lâu, Kim Tiểu Xuyên ước tính, chỉ khoảng nửa giờ.
Nhưng cảnh tượng lại vô cùng máu me, sức phá hoại rất mạnh.
Xung quanh chiến trường, trong phạm vi bốn mươi mét, cây cối ngã rạp cả một mảng.
Hắn thật sự rất sợ bị lan đến chỗ mình ẩn nấp.
Chiến đấu kết thúc, trong đám Thiết Nha Cương Trư kia, ngoài con bị cắn đứt chân trước đó, còn có tám, chín con khác bị thương, nhưng thương thế không nghiêm trọng.
Cách bọn chúng dọn dẹp chiến trường rất đơn giản, cùng nhau xé xác con sư tử kia thành từng mảnh, nuốt vào bụng, ngay cả xương cốt cũng cắn nát ăn hết, toàn bộ chiến trường thực sự không còn sót lại dù chỉ là một sợi lông sư tử.
Khiến Kim Tiểu Xuyên nhìn mà rùng mình.
Mấy chục con Thiết Nha Cương Trư kia sau khi ăn xong liền rời đi thẳng, ngay cả con cương trư bị thương nặng nhất, mất một chân, cũng cà nhắc rời đi.
Phải một lúc lâu sau, Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử mới thở phào một hơi thật dài.
Quá máu me.
Trơ mắt nhìn một con hung thú nhị giai bị một đám hung thú nhất giai nuốt chửng sạch sẽ.
Sở Bàn Tử thầm thấy may mắn, cũng may vừa rồi mình không có hấp tấp lao ra, nếu không không chừng người bị nuốt chính là mình.
Nghĩ đến thân pháp của mình rõ ràng tốt hơn nhiều so với con sư tử nhị giai kia, hắn lại yên tâm phần nào.
Lần này hai người không dám ra khỏi hốc cây nữa, ai biết còn gặp phải tình huống gì.
Chỉ có thể ở trong hốc cây tán gẫu, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng.
“Tiểu Xuyên sư đệ, đợi lần hành động này kết thúc, ta muốn về Hoa Dương Thành một chuyến.” “Vì sao?” “Ngươi nghĩ xem, ta bây giờ có tiền rồi, có thể mở một thanh lâu lớn nhất không nhỉ?”
Kim Tiểu Xuyên chưa từng kinh doanh thanh lâu, cũng không biết mở một thanh lâu cần bao nhiêu tiền.
Dựa theo một viên linh thạch đổi 100 lượng bạc mà tính, Sở Bàn Tử hiện có hơn 4000 linh thạch trên người, vậy là 40 vạn lượng bạc, cũng không ít đâu.
Việc xây dựng kiến trúc chính và trang hoàng chắc không thành vấn đề, chỉ không biết mua các cô nương về tốn bao nhiêu tiền.
Không đợi hắn hỏi, Sở Bàn Tử đã nói: “Lần này, trong thanh lâu phải có 300 cô nương, toàn bộ đều là những người đẹp nhất Hoa Dương Thành, ta muốn mở ngay đối diện chỗ của Sở Tam Đa.” Kim Tiểu Xuyên thầm nghĩ 'Ngọa Tào', mối thù giữa ngươi và cha ngươi rốt cuộc lớn đến mức nào vậy hả, làm như vậy không sợ cha ngươi đánh gãy chân ngươi sao.
À, đúng rồi, có lẽ cha ngươi đánh không gãy nổi chân ngươi, chạy không lại mà đánh cũng chẳng lại ngươi nữa.
“Ta sẽ tìm những cô nương xinh đẹp nhất này về, cho các nàng mức chia tỉ lệ cao nhất Hoa Dương Thành, để các nàng phục vụ khách nhân cho thật thoải mái dễ chịu, đánh sập hết các thanh lâu khác.” Bàn Tử vẫn đang mơ mộng hão huyền, lẩm bẩm một mình.
Kim Tiểu Xuyên ngược lại lại tò mò: chia tỉ lệ?
Chẳng lẽ các cô nương không phải là mua về sao? Cái vụ chia tỉ lệ này lại là chuyện gì nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận