Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 558: Phiền phức tới cửa

Cố Quân Tử ghét bỏ liếc nhìn cây quạt xếp của mình:
“Ai, đổi một cái khác là được.” Hắn muốn vứt thẳng cây quạt xếp đi.
Sau đó trong lòng khẽ động:
“Như vậy không được, phải để các ngươi biết, khi dễ tiểu sư muội ta hạ tràng.
Lại nói, làm chuyện tốt, cũng nên để tiểu sư muội biết mới phải.” Cố Quân Tử dùng quạt xếp trong tay, chấm một ít máu trên lỗ thủng nơi cổ của một người trong đó.
Tiếp đó dùng quạt viết lên tường trắng.
Quạt xếp đã giơ lên, nhưng hắn còn chưa nghĩ xong nên viết gì.
Cuối cùng, hắn quyết định vẫn là viết mấy chữ thông tục dễ hiểu.
Quạt xếp múa lượn, trên tường trắng lưu lại một hàng chữ:
【 Dám khi dễ tiểu sư muội ta, giết chết ngươi !】 Cố Quân Tử rất hài lòng với tác phẩm của mình.
Chữ của mình càng ngày càng tuấn tú.
Linh động phiêu dật, có thể nói là đệ nhất nhân Mai Hoa Cốc.
Nhìn bức tường một chút, lại nhìn bốn người chết không nhắm mắt trên mặt đất.
Hắn gỡ xuống bốn chiếc nhẫn trên tay bốn người.
Cố Quân Tử có chút ghét bỏ, ném cây quạt xếp đang cầm trong tay lên người một kẻ, rồi đi xuống lầu, nghênh ngang rời đi ----- Phòng trà lầu hai.
Trên thi thể của một người trong đó, cây quạt xếp đang mở kia, một nhánh hoa mai kiều diễm tự mình nở rộ ----- Một lát sau.
Tiểu nhị trà lâu đi lên lầu hai.
Cảnh tượng trước mắt dọa hắn hét toáng lên.
“Đông đông đông”.
Tiếng bước chân trên cầu thang vang lên.
Mạn Tuyết cùng một sư muội khác cũng đã chạy tới.
Bốn vị sư huynh mới vừa rồi còn đang nói cười vui vẻ, lúc này sớm đã không còn hơi thở.
Trong không khí, mùi máu tanh thật lâu không tiêu tan ---- “Mạn Tuyết sư tỷ, ngươi nhìn -----” Theo ngón tay của sư muội kia, Mạn Tuyết nhìn về phía tường trắng ----- 【 Dám khi dễ tiểu sư muội ta, giết chết ngươi !】 Nhưng mới rồi, chỉ có một người áo xanh dáng dấp ưa nhìn lên lầu thôi mà.
Nếu là ra tay, chắc hẳn cũng chỉ có người kia.
Chỉ là câu nói này, rốt cuộc là có ý gì?
Lúc này, có ý gì đều không quan trọng nữa.
Hai nàng nhất thiết phải lập tức trở về tông môn ngay bây giờ.
Trong cơn bối rối, hai người Mạn Tuyết thu dọn thi thể của bốn vị sư huynh.
Người sư muội kia lấy ra giấy bút, chép lại câu nói trên tường.
Mạn Tuyết liếc nhìn cây quạt xếp trên đất, tiện tay bỏ vào chiếc nhẫn của mình.
Dưới ánh mắt trợn mắt hốc mồm của chưởng quỹ và tiểu nhị trong trà lâu, hai người Mạn Tuyết đạp kiếm bay đi ----- Sau một canh giờ rưỡi.
Đan Dương Tông.
Hạc Thanh Minh cùng một đám trưởng lão nhìn bốn tên hạch tâm đệ tử nằm trên mặt đất, vẫn không thể nhắm mắt.
Từng người tức giận đến toàn thân run rẩy.
Trong bốn người này, mỗi một người bọn hắn đều biết, hơn nữa còn rất quen thuộc.
Đây đều là hạch tâm đệ tử nha.
Bảo bối của tông môn, hy vọng của tông môn.
Không phải những đệ tử phổ thông và đệ tử tinh anh kia có thể so sánh được.
Đan Dương Tông tuy lớn, nhưng toàn bộ tông môn, hạch tâm đệ tử tổng cộng mới có bao nhiêu?
Gần mười mấy năm nay, hạch tâm đệ tử còn sống đến bây giờ không đủ trăm người.
Mỗi một người đều hiếm có hơn nhiều so với Cổ Lăng Phong kia.
Toàn bộ Trưởng Lão đường, bầu không khí đều rất nặng nề.
Khang Hà đại trưởng lão, lồng ngực phập phồng.
“Rốt cuộc là ai dám đối với Đan Dương Tông ta làm ra chuyện như thế?!” Không người nào dám đáp lại.
Mạn Tuyết cùng một sư muội khác cũng trốn ở góc tường, không dám lên tiếng.
Ánh mắt Khang Hà lại bắn tới:
“Hai ngươi, kể lại tình huống lúc đó một lần nữa.” Hai người Mạn Tuyết không dám giấu diếm chút nào, nhưng mà, lúc bốn vị sư huynh bị hại, hai nàng cũng không tận mắt nhìn thấy.
Chỉ có thể miêu tả cảm giác của hai nàng sau khi sự việc xảy ra.
Khang Hà lẩm bẩm trong miệng:
“Dám khi dễ tiểu sư muội ta, giết chết ngươi ! Dám khi dễ tiểu sư muội ta, giết chết ngươi ----” Liên tiếp lặp lại năm, sáu lượt, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn các trưởng lão xung quanh, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Liễu trưởng lão:
“Lần này, ngươi phái bọn hắn đi vây giết ba tiểu đồ vật của Cửu Tầng Lâu, vậy thì tiểu sư muội trong lời này, hẳn là chỉ nữ hài tên Mặc Mặc kia.” Liễu trưởng lão, cùng các trưởng lão xung quanh, đều cảm thấy phân tích của đại trưởng lão đáng tin cậy, liên tục gật đầu.
Khang Hà tiếp tục:
“Sư huynh của Mặc Mặc... Một người mặc áo xanh, tông môn Cửu Tầng Lâu liệu có nhân vật như vậy, có thể dễ dàng chém giết bốn người này không?” Liễu trưởng lão vội vàng nói:
“Đại trưởng lão, ta đã sớm điều tra rõ ràng, Cửu Tầng Lâu cái tông môn rách nát kia chẳng có gì cả, nghe nói, sư tôn dạy dỗ bọn Kim Tiểu Xuyên, bây giờ tu vi bất quá Khải Linh Cảnh tứ trọng, làm sao có thể là đối thủ của những đệ tử này của chúng ta?” Khang Hà nhẹ nhàng gật đầu:
“Vậy nói như thế, thì đơn giản rồi.
Chắc chắn không phải người của Cửu Tầng Lâu, nhất định chính là Bàn Long Quan.
Dù sao, Dung Tinh Cảnh của Bàn Long Quan, vẫn có mấy chục người như vậy.” Những người khác nhao nhao phụ họa:
“Đại trưởng lão anh minh, nhất định là Bàn Long Quan làm, trước đó liền nghe nói mấy người Kim Tiểu Xuyên đã trở thành người của cái đạo quan đổ nát kia.” Khang Hà nói:
“Vậy chuyện này... phải xử trí thế nào đây?” Hạc Thanh Minh nói:
“Đại trưởng lão, ta cảm thấy, nhất định phải tìm Bàn Long Quan đòi một cái thuyết pháp mới được.” Những người khác đi theo gật đầu.
Chỉ có Liễu trưởng lão có chút lo lắng:
“Thế nhưng, đệ tử của chúng ta muốn đi chặn giết người của bọn hắn, nếu như -----” Không đợi hắn nói xong, liền bị Hạc Thanh Minh cắt ngang:
“Nực cười, ai biết đệ tử chúng ta muốn đi chặn giết bọn Kim Tiểu Xuyên?
Đến lúc đó, chúng ta tìm tới cửa, cứ nói mấy tên đệ tử đi chơi trên trấn, bị bọn hắn chém giết là được.” Tất cả các trưởng lão khác lại lần nữa gật đầu.
Sự tình chính là như vậy, chỉ cần chúng ta không nói, ai biết rõ nguyên do xảy ra chuyện đâu.
Khang Hà trầm mặc một lúc:
“Thế nhưng, hai lão đầu của Bàn Long Quan không phải chúng ta có thể đối phó, sợ là lại muốn phiền phức tông chủ tự mình đi một chuyến.” Bàn Long Quan.
Giờ cơm tối.
Tất cả mọi người đều ở phòng bếp.
Kim Tiểu Xuyên dùng công một ngày.
Cảm thấy trình độ vẽ phù lục của mình lại có tiến bộ.
Tối thiểu nhất, xác suất thành công của nhị giai bôn lôi phù lại có tăng lên.
Hắn quyết định nhất cổ tác khí, tối nay về sau lại vẽ thêm mấy tấm nữa.
Đám người đạo quán vừa mới bưng bát cơm lên, còn chưa kịp đưa vào miệng ăn, liền nghe thấy một thanh âm truyền đến từ không trung bên ngoài.
“Khang Hà, Hạc Thanh Minh của Đan Dương Tông đến đây bái phỏng hai vị quán chủ!” Tám tên Dung Tinh Cảnh đang dùng cơm trong phòng bếp cũng sững sờ.
Khang Hà, Hạc Thanh Minh?
Bọn họ đều từng nghe nói qua, nhưng đối phương trước nay chưa từng tới Bàn Long Quan.
Hôm nay là trúng gió gì vậy?
Đám người không còn tâm tư tiếp tục ăn cơm nữa.
Đùa cái gì thế.
Hai đại trưởng lão của Đan Dương Tông tuy lợi hại, nhưng cũng chưa lợi hại đến mức để hai vị sư phụ phải ra mặt.
Tám người này đi ra sân, ngẩng đầu nhìn lên.
Giữa không trung, Khang Hà, Hạc Thanh Minh tay áo phiêu dật.
Kim Tiểu Xuyên, Sở mập mạp, Mặc Mặc cũng đi theo ra, trốn ở góc tường, nhìn hai người trên không trung.
Tên của Hạc Thanh Minh, bọn hắn đã nghe nói qua.
Ban đầu ở trích tinh đài đã biết.
Lúc này, người có cảnh giới cao nhất trong viện chính là một đệ tử Dung Tinh Cảnh bát trọng.
Hắn cất cao giọng nói:
“Không biết hai vị có chuyện gì muốn gặp sư tôn của ta? Có thể xuống đây nói chuyện không?” Hai người Khang Hà, Hạc Thanh Minh trực tiếp đáp xuống.
Ánh mắt lướt qua trên người tất cả mọi người.
Khang Hà nói:
“Hai người ta đến đây, tự nhiên là có chuyện muốn bái kiến quán chủ.” Tên đệ tử Dung Tinh Cảnh bát trọng của Bàn Long Quan kia lại mở miệng nói:
“Có việc nói với ta Từ Lãng cũng giống vậy.” Ánh mắt Khang Hà lướt qua Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ và Mặc Mặc trong góc.
Trong lòng đã biết, đây chính là mấy người của Cửu Tầng Lâu.
Cũng bởi vì mấy người này, tông môn của mình đầu tiên là tổn thất mấy tên đệ tử tinh anh, bây giờ lại vì bọn hắn mà bốn tên hạch tâm đệ tử vô cùng có tiền đồ thân tử đạo tiêu.
Trong ánh mắt liền tràn ngập sát khí.
Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ cùng Mặc Mặc bị luồng khí tức này bức bách khiến cả người lạnh run.
Từ Lãng cảm nhận được, trừng mắt nhìn về phía Khang Hà cùng Hạc Thanh Minh:
“Thế nào, hai vị dựa vào cảnh giới cao thâm, cố ý đến đây khi dễ người của Bàn Long Quan ta hay sao?” Hắn vừa nói ra lời này, bảy tên Dung Tinh Cảnh khác xung quanh thân hình thoắt một cái, liền vây Khang Hà cùng Hạc Thanh Minh vào giữa.
Khang Hà khinh thường:
“Ồ? Các ngươi muốn so nhiều người? Các ngươi sẽ không không rõ ràng, Đan Dương Tông ta rốt cuộc có bao nhiêu người chứ?” Không đợi đám người Từ Lãng nói chuyện.
Trên không trung lại lần nữa truyền đến một thanh âm:
“Khang trưởng lão, sao có thể so số lượng người được? Chúng ta phải giảng đạo lý mới được.” Tiếng nói vừa dứt, một thân ảnh đã xuất hiện giữa sân.
Bọn người Từ Lãng giật nảy cả mình, người này chính là tông chủ Đan Dương Tông, Lâm Trạch.
Không nghĩ tới, nhân vật bậc này cũng đích thân đến.
Vậy thì không phải bản thân có thể xử lý rồi.
Trên thực tế, cũng không cần đến hắn xử lý, ngay tại khoảnh khắc Lâm Trạch vừa mới xuất hiện.
Hải Vô Tửu, Cát Thiên Ông cũng đồng dạng hiện thân.
Trong nháy mắt, khí thế của ba vị Vào Thần cảnh liền bao phủ toàn trường.
Cát Thiên Ông cười nói:
“Ha ha, lần trước mời Lâm Trạch tông chủ xuống uống trà, ngươi lại không chịu, sao hôm nay lại tới đây?” Lâm Trạch ngữ khí lạnh nhạt:
“Hôm nay, chúng ta không phải tới uống trà, chỉ là đòi một cái thuyết pháp mà thôi.” Đám người không rõ lý do.
Người của Đan Dương Tông các ngươi, chạy đến Bàn Long Quan ta đòi thuyết pháp cái gì?
Nếu thật sự muốn đòi, chắc cũng phải là Bàn Long Quan ta đi tìm các ngươi mới đúng.
Tuy nói chuyện Hứa Phi bị phế, chúng ta không tìm được chứng cứ, nhưng chắc hẳn không thoát khỏi liên quan với Đan Dương Tông các ngươi.
Cát Thiên Ông xem biểu tình trên mặt Lâm Trạch có chút nghiêm túc, liền nói:
“Không biết các ngươi đến đây, muốn thuyết pháp gì?” Lâm Trạch ra hiệu bằng mắt.
Chiếc nhẫn trong tay Hạc Thanh Minh lóe lên:
Trên mặt đất xuất hiện bốn cỗ thi thể.
Mỗi một bộ thi thể, kiểu chết đều giống nhau.
Chỗ cổ họng có một lỗ thủng, vết máu đã sớm đen lại.
Một đám người Bàn Long Quan nhìn bốn cỗ thi thể này, không rõ nguyên do.
Ngay cả Kim Tiểu Xuyên trong góc, từ khe hở nhìn thấy thi thể nằm dưới đất.
Trong lòng cũng thầm tán thưởng.
Người ra tay này gọn gàng, mạnh hơn mình nhiều lắm.
Hải Vô Tửu nhíu mày:
“Lâm Trạch, ngươi có ý gì? Mang mấy người chết đến chỗ chúng ta làm gì?” Lâm Trạch cười lạnh:
“Đơn giản nực cười, người của các ngươi chém giết bốn tên hạch tâm đệ tử trong môn của ta, ta không tìm đến các ngươi thì tìm đến ai?” Nói như vậy, người của Bàn Long Quan liền không chịu.
Người của chúng ta làm?
Ai tốt bụng vậy?
Theo lý mà nói, đáng lẽ nên làm như vậy từ sớm.
Có thể làm thì cứ làm, ngươi cũng đừng để người ta tìm được điểm yếu chứ.
Cát Thiên Ông nhìn các đệ tử của mình, từng khuôn mặt cũng vô cùng nghi hoặc, hỏi:
“Các ngươi làm?” Trong lòng hắn đã có quyết định.
Nếu thật sự là đệ tử mình làm, thì tính sao?
Cùng lắm thì cùng Đan Dương Tông triệt để trở mặt thôi.
Thế nhưng mấy tên đệ tử này đều lắc đầu, tỏ vẻ không hề hay biết.
Cát Thiên Ông nhìn về phía Lâm Trạch:
“Ta nói này, Lâm tông chủ, ngươi dựa vào cái gì nói đây là người của chúng ta làm?” Lâm Trạch cũng đang quan sát tám tên Dung Tinh Cảnh của Bàn Long Quan trước mắt.
Trong lòng hắn rõ ràng, bất luận thế nào, hai lão đầu Cát Thiên Ông và Hải Vô Tửu chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này.
Vậy nhất định chính là đệ tử Dung Tinh Cảnh của bọn họ làm.
Nhưng biểu lộ của tám người trước mắt đã nói cho hắn biết, chắc chắn không phải mấy người này ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận