Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 266: Mai Hoa Cốc ( bên dưới )

Chương 266: Mai Hoa Cốc (phần dưới)
Nhan Tiếu Thư sau khi xử lý một người, liền trực tiếp xuất hiện lại trước trận pháp do hắn bố trí.
Loại trận pháp bố trí trong hư không này là biện pháp mà hắn đã dùng trọn vẹn mấy năm thời gian mới nghiên cứu ra được.
Ngay cả sư phụ của hắn cùng mấy vị sư huynh, vào lúc vừa mới nhìn thấy, cũng là khiếp sợ không thôi.
Phải biết, trước đó trận pháp chỉ có thể bố trí trên mặt đất.
Đi tới gần, thu hồi trận pháp.
Bên trong, tên tu sĩ Ngũ Trùng bị vây nhốt vẫn còn đang ngơ ngác.
Trong tay còn duy trì tư thế công kích trận pháp.
Sau đó, lại đột nhiên trông thấy Nhan Tiếu Thư đứng bên cạnh.
Uy áp linh lực Khải Linh cảnh Cửu Trùng khiến hắn gần như không thở nổi.
Đối mặt đối thủ như vậy, làm sao trong lòng có thể không sinh ra sợ hãi chứ.
Trong nháy mắt, hắn liền nghĩ thông suốt.
Người chỉ có còn sống, mới có cơ hội.
Một khi ngỏm củ tỏi, nói cái gì cũng đều là lời vô ích.
Nói cái gì trung với Đại Viêm Vương Triều, trung với tông môn, vĩnh viễn không phản bội, tất cả đều là lời lừa gạt người.
“Ta nguyện quy thuận, nguyện ý làm việc vì các ngươi, để ta gia nhập Đại Canh Vương Triều cũng không phải không được, ta có thể vẽ bản đồ quân doanh Đại Viêm Vương Triều cho các ngươi, có thể -----”
Nhan Tiếu Thư cần bản đồ Đại Viêm Vương Triều làm cái gì?
Hắn lại không muốn dẫn dắt các sư đệ Mai Hoa Cốc tiến công Đại Viêm Vương Triều.
Lười biếng cùng đối phương nói nhảm, loại người này, làm sao có thể giữ lại chứ.
Trở tay chính là một chưởng, đập vào trên cổ đối phương. Đối phương không hề có bất kỳ động tác phản kháng nào, trực tiếp liền nhắm hai mắt lại.
Thuận tay lột xuống chiếc nhẫn, một tấm Liệt Hỏa Phù ở trong hư không liền đem người kia hóa thành tro tàn, Nhan Tiếu Thư lúc này mới rơi xuống mặt đất.
Mấy người Bạch Dương liền vội vàng tiến lên, chắp tay nói lời cảm tạ.
Mặc dù không biết người này, nhưng người ta đã cứu tính mệnh của đám người mình.
Bạch Dương thuận tay đưa lên chiếc nhẫn vừa mới lấy được.
Nhan Tiếu Thư theo thói quen muốn đưa tay lấy, nhưng lại cảm thấy không tiện lắm, đưa tay ra lại rụt trở về.
“Cái này, nếu là người do các ngươi chém giết, chiếc nhẫn cứ để lại cho các ngươi đi.” Bạch Dương nào dám nhận.
Nhan Tiếu Thư cảm thấy, nếu thật sự có nguồn gốc với tông môn của mình, chiếc nhẫn kia có lẽ không nên nhận.
“Không cần, các ngươi có nhận biết Kim Tiểu Xuyên cùng Sở Nhị Thập Tứ không?” Bọn họ Bạch Dương nghe vậy, càng là không hiểu rõ tình huống lúc này.
Vị cao thủ Khải Linh cảnh Cửu Trùng này, vậy mà lại nhận biết hai tên đệ tử của tông môn mình?
Rốt cuộc là người thế nào?
Nhan Tiếu Thư nhìn thấy biểu lộ của mấy người, cười nói:
“Ta đã từng đi Thương Châu du lịch, nhìn thấy qua hai tiểu gia hỏa này, lại thấy công pháp của các ngươi rất tương tự bọn hắn, cho nên mới có câu hỏi này.” Bạch Dương trong nháy mắt nghĩ thông suốt, lúc đó, sau khi từ Tử Hà dãy núi trở về, Kim Tiểu Xuyên đã từng nói qua trải nghiệm này.
Cũng chính vì vậy, mới khiến cho Ngộ Đạo Tông, Tử Hà Tông, Chính Đạo Các, cùng Cửu Tầng Lâu có qua lại thân mật hơn.
Lúc này cũng không giấu diếm:
“Kim Tiểu Xuyên cùng Sở Nhị Thập Tứ đúng là đệ tử tông môn chúng ta, ta là sư phụ của họ, Bạch Dương, bên này là mấy vị sư đệ sư muội của ta.” Ngay sau đó, Bạch Dương lần lượt giới thiệu Tiêu Thu Vũ, Phạm Chính, Nhậm Thúy Nhi cho Nhan Tiếu Thư.
Nhan Tiếu Thư cũng gọi Dung Nhi đến, giới thiệu.
Bạch Dương nhớ tới một chuyện khác.
Dường như người lúc trước nói công pháp bọn hắn không đúng, hẳn là người trước mắt này.
Có lòng muốn hỏi thêm, kết quả, Nhan Tiếu Thư lại chủ động nhắc tới.
“Xem lại công pháp tông môn các ngươi, có chút quen mắt, nhưng cũng không nhớ ra được, bất quá, điều này cũng nói rõ, giữa chúng ta hẳn là có liên hệ ở một số phương diện.
Cụ thể là dạng gì, ta cũng không rõ lắm, không bằng cùng ta về trước đi, nếu như sư tôn lão nhân gia người có thời gian, nói không chừng sẽ gặp các ngươi một lần, Rất nhiều việc, các ngươi hỏi người là được.”
Bọn họ Bạch Dương đương nhiên cao hứng.
Giống như đã trở về từ cõi chết, ai còn muốn quay về chiến trường chứ?
Trận chiến tranh này, mỗi người đều rõ ràng, chẳng qua chỉ là cuộc tranh đoạt lợi ích của những người có quyền lực mà thôi.
Tổn hại đều là tính mệnh của những người tầng dưới chót như bọn hắn.
Có thể cùng Nhan Tiếu Thư đi đến nơi của bọn hắn, đương nhiên là tốt, nói không chừng còn có thể tìm được chỗ đột phá cho công pháp của chính mình.
Bạch Dương lại lần nữa chắp tay:
“Như vậy liền làm phiền các ngươi rồi, chắc hẳn lệnh sư là một vị đại năng Dung Tinh cảnh cao giai, không biết chúng ta có cơ duyên này gặp mặt không.” Nghe Bạch Dương nói như vậy, Dung Nhi "Phốc" một tiếng bật cười.
Bọn người Bạch Dương không rõ cho lắm.
Nhan Tiếu Thư giải thích nói:
“Cái này, cảnh giới của sư phụ lão nhân gia người, các ngươi tạm thời không cần đoán, nhưng các sư huynh kia của ta, mỗi một người đều là Dung Tinh cảnh.”
Mấy người Bạch Dương trong lòng sợ hãi thán phục.
Nội tình của Mai Hoa Cốc này vậy mà lại sâu như thế.
Đối với việc có thể tìm được điểm đột phá trên công pháp của chính mình, lại tăng thêm một chút chờ mong.
Vài thanh phi kiếm bay lên không, lộ trình mấy chục dặm, cũng không lâu lắm, liền đến Mai Hoa Cốc.
Mấy người Bạch Dương lần đầu tiên nhìn thấy, quả nhiên là hoa mai đầy khắp núi đồi, có vẻ như chủng loại cũng không giống nhau.
Có cây hoa mai đang nở rộ, mà có cây chỉ có lá xanh.
Còn có một bộ phận trụi lủi, trừ cành cây ra, cái gì cũng không có.
Nhưng nhìn qua một lượt, toàn bộ sơn cốc diện tích rất lớn.
Ngay lúc bọn hắn vừa mới tiến vào trong cốc.
Bạch Dương rõ ràng cảm giác được có mấy đạo ánh mắt đảo qua trên người bọn họ.
Nhưng nhìn bốn phía xung quanh, lại không nhìn thấy bất kỳ ai.
Nhan Tiếu Thư dẫn bọn hắn đến một tiểu viện.
Trong sân cũng có hoa mai nở rộ, dựng một đình nghỉ mát mái tranh, vây quanh đình nghỉ mát là một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy xuyên qua sân.
Nước suối không rộng, chỉ khoảng bốn thước, lại có thể nhìn thấy những viên đá cuội hình bầu dục dưới đáy suối cùng những con cá nhỏ màu bạc lớn chừng bàn tay thỉnh thoảng bơi ngược dòng.
“Đây là nơi ta thường ngày đọc sách, các ngươi cứ ngồi ở đây trước, ta đi bẩm báo sư phụ một chút, xem người khi nào có thời gian.
Dung Nhi, ngươi đến pha trà cho mấy vị.” Dung Nhi đáp một tiếng, lấy ra mấy cái chén trà sạch sẽ.
Mấy người Bạch Dương lại nói lời cảm tạ.
Nhan Tiếu Thư trực tiếp ra khỏi tiểu viện, đi tìm sư phụ.
Trong viện.
Bọn họ Bạch Dương đối với Dung Nhi cũng rất khách khí.
Đừng nhìn lúc này Dung Nhi giống như một thị nữ đang chăm sóc bọn hắn.
Nhưng bọn hắn cũng rõ ràng, nữ tử trước mắt này sợ là cũng không đơn giản.
Chỉ nói tu vi, Khải Linh cảnh Nhị Trùng, đã vượt qua Phạm Chính cùng Tiêu Thu Vũ.
Tiêu Thu Vũ vội vàng muốn nhận lấy ấm trà, không dám để Dung Nhi tự mình động thủ.
Dung Nhi cười một tiếng:
“Không sao đâu, tiểu sư thúc người rất tốt, đúng rồi, ta cũng là ở chỗ người và Hồ Thiên Thu, nghe được tên đệ tử của các ngươi.
Bọn hắn đánh giá rất cao về Kim Tiểu Xuyên cùng Sở Nhị Thập Tứ, Hồ Thiên Thu kia sau khi trở về vẫn luôn không phục đấy.
Nói là có cơ hội, nhất định sẽ đi tìm hai đồ nhi của các ngươi tỷ thí một phen.”
Bạch Dương lập tức khách khí nói:
“Hai đệ tử bất tài kia của ta, làm sao có thể là đối thủ của cao đồ Mai Hoa Cốc, lần trước chẳng qua là may mắn thôi.” Mặc dù nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng vẫn là càng ngày càng yêu thích hai đệ tử của mình.
Dù sao, từ miệng người của tông môn có thực lực như Mai Hoa Cốc, nghe được lời khích lệ đồ nhi của mình, đương nhiên tâm tình thư sướng.
Dung Nhi rót cho mỗi người một ly trà:
“Linh trà này là Nhị sư bá của ta đặc biệt lấy được từ Bắc Cương, số lượng không nhiều, các ngươi nếm thử xem, có được không?” Vậy còn có gì để nói chứ?
Người ta lấy được từ Bắc Cương cơ mà.
Bắc Cương ở đâu?
Bạch Dương cũng chỉ từng thấy qua trên sách vở, đừng nói là đi Bắc Cương, bọn hắn ngay cả Đại Canh Vương Triều cũng chưa từng đi ra ngoài.
Mấy người đặt ly trà trước mũi, nhẹ nhàng cảm nhận hương khí linh trà, quả nhiên thấm vào ruột gan.
Toàn thân đều trở nên thông suốt.
Ngay cả Tiêu Thu Vũ vừa bị thương lúc nãy cũng quên đi đau đớn.
Dung Nhi lại nói:
“Nói ra cũng buồn cười, Hồ Thiên Thu cùng Tả Thiên Hữu sau khi trở về, luyện công càng thêm tinh tiến, mỗi ngày sớm tối tu luyện, mỗi người đều tăng lên hai trọng tu vi.
Hiện tại, Hồ Thiên Thu đã đến Bát Trùng, Tả Thiên Hữu đến Thất Trùng, có lẽ là đồ nhi của các ngươi đã khiến bọn hắn cảm nhận được áp lực, chắc hẳn Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ kia cũng đã tăng lên một hai trọng cảnh giới rồi nhỉ?” Lần này, Bạch Dương không biết làm sao nói tiếp.
Nói thật ra, có phải là không quá lễ phép không?
Thấy Dung Nhi nhìn bọn hắn, lại không thể không nói.
Nhậm Thúy Nhi biết tính tình đại sư huynh của mình, dứt khoát tự mình nói:
“Hai vị sư chất của ta, đúng là cũng đã tăng lên cảnh giới, hiện tại, cả hai người bọn họ đều là Khai Mạch cảnh đại viên mãn, căn cứ tin tức « Khoái Tấn », còn hơn một tháng nữa là muốn bước lên Trích Tinh Đài rồi.”
Đầu óc Dung Nhi có chút mơ hồ.
Trước đó, nghe nói cảnh giới hai người kia rõ ràng thấp hơn bọn Hồ Thiên Thu mà.
Nhưng nghe người ta nói ra, cũng không giống như đang nói dối.
Chẳng lẽ, thật sự tăng lên nhanh như vậy sao?
Nếu để Hồ Thiên Thu, Tả Thiên Hữu biết được, có phải là sẽ ngủ không yên không?
Nhan Tiếu Thư xuyên qua một con đường nhỏ rợp hoa mai, đi thẳng đến tiểu viện của sư phụ.
Cửa viện không đóng, hắn đi vào.
Sư phụ đang ngồi trong lương đình, đối diện là một tên hạ nhân trong cốc, cảnh giới Khải Linh cảnh Bát Trùng.
Loại hạ nhân này, Mai Hoa Cốc có hơn trăm người.
Cảnh giới từ Khải Linh cảnh Tứ Trùng, Ngũ Trùng đến Dung Tinh cảnh Tam Trùng, Tứ Trùng đều có.
Toàn bộ đều là do sư phụ lúc ra ngoài mang về.
Nhan Tiếu Thư từng tìm hiểu, có người là được sư phụ cứu, có người là sống bằng nghề cướp bóc, bị sư phụ thu phục.
Những người này tuy nói là hạ nhân, nhưng đãi ngộ ở trong cốc cũng không thấp.
Mỗi người đều có tiểu viện chuyên môn để tu hành, mấy vị sư huynh thỉnh thoảng sẽ truyền thụ cho bọn hắn một chút công pháp.
Những người này sau khi vào Mai Hoa Cốc, toàn bộ đều đổi tên họ.
Đều lấy họ Mặc, để biểu đạt lòng trung thành đối với sư phụ.
Nhan Tiếu Thư thấy sư phụ đang nói chuyện với người kia, liền đứng ở một bên chờ đợi.
Mặc Thanh Ngữ liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, tiếp tục hỏi hạ nhân kia:
“Ngươi xác định đã thu thập được những tin tức này? Lam Nhi đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy?” Nhan Tiếu Thư liền biết sư phụ lại là vì chuyện của tiểu sư muội.
Hạ nhân kia nói: "Cốc chủ, ta đã tổng hợp tin tức của bốn vương triều xung quanh, xác thực không phát hiện tung tích của tiểu thư."
Mặc Thanh Ngữ nói: "Nha đầu này, nhất định là lại đổi tên của mình rồi, cũng không biết bao giờ mới trở về."
Hạ nhân trả lời: "Chúng ta cũng nghĩ như vậy, cho nên, chúng ta đã đem toàn bộ tin tức thu thập được từ mấy vương triều này, phàm là có chút liên quan, đều tiến hành phân loại.
Tổng cộng phát hiện, những nữ hài có tu vi cảnh giới Tứ Trùng, loại trừ những người có tông môn cố định, những người đơn độc xuất hiện đồng thời tướng mạo có chút tương tự tiểu thư, tổng cộng có 28 người.
Trong đó, Đại Viêm Vương Triều 12 người, Đại Canh Vương Triều 6 người, Đại Chu Vương Triều 6 người, Đại Tần Vương Triều 4 người.” Mặc Thanh Ngữ kinh ngạc: "Vậy chẳng lẽ các ngươi muốn đi tìm từng người một?"
Hạ nhân nói: "Trong 28 người này, chúng ta đã khoanh vùng trọng điểm 4 người, bao gồm Mạc Vong Thư ở Hoa Âm Châu của Đại Viêm Vương Triều, Mạc Nhất Chân ở Bách Thông Châu, Yên Lặng ở Thương Châu của Đại Canh Vương Triều, và Mặc Vũ ở Thiên Toa Châu của Đại Chu Vương Triều."
Nhan Tiếu Thư nghe đến đó, trong lòng lại hơi động.
Trực giác cho hắn biết, Yên Lặng của Đại Canh Vương Triều hẳn là sư muội của mình.
Mặc Thanh Ngữ lại thở dài: "Thôi bỏ đi, đừng tốn sức nữa, thực sự không được thì liền đi Vũ Phong Các mua tin tức vậy.
Mấy tên kia, tuy nói hét giá hơi ác, nhưng làm việc vẫn đáng tin cậy.
Bất quá, tạm thời không cần vội, cứ tiếp tục thu thập tin tức của mấy tiểu cô nương này là được. Đứa nhỏ này, cứ để nàng ở bên ngoài chịu chút khổ cực đã, nói không chừng tự mình khóc lóc chạy về thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận