Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 16 tiêu diệt toàn bộ hành động tin tức

Chương 16: Tin tức về hành động tiêu diệt toàn bộ
Từ khi Kim Tiểu Xuyên thể hiện ra lực lượng cường đại, tất cả mọi người ở chín tầng lâu liền đều phấn chấn tinh thần.
Hàng năm ít nhất tuyển nhận một người đệ tử, là lời dặn dò sư phụ lưu lại trước khi đi.
Nhưng từ Bạch Dương bắt đầu, đến Nhậm Thúy Nhi, cho tới bây giờ cũng không coi việc này là một chuyện nghiêm túc để hoàn thành.
Nói như vậy cũng không đúng, hàng năm bọn họ vẫn làm theo lời dặn dò.
Có điều phải trách những đệ tử kia quá không có chí tiến thủ, 7 năm thời gian, chiêu thu 7 người đệ tử, chết mất sáu người rưỡi.
Người kiên trì lâu nhất cũng chỉ được nửa năm liền chết, đương nhiên, mỗi người có kiểu chết riêng, cho dù là bị hung thú cắn chết, cũng là bị hung thú khác nhau cắn chết.
Bọn họ ở phương diện này cũng càng ngày càng không có lòng tin, vốn đã bị quan phủ liệt vào ma môn, tuyển nhận nhiều đệ tử như vậy làm gì?
7 năm trước, mọi chuyện đều do sư phụ giải quyết ổn thỏa, bọn họ cũng chưa từng tham dự, khi đó không có nhiều chuyện bẩn thỉu như vậy.
Nhưng từ khi sư phụ mất tích, mọi chuyện liền đều không thuận lợi.
Không chỉ bị định tính là Ma Tông, mà tu vi của bọn họ trong 7 năm qua cũng tiến triển chậm chạp, dần trở nên buông xuôi, chỉ cố gắng ép buộc bản thân duy trì tông môn ở trạng thái như trước khi sư phụ rời đi.
Ma Tông thì Ma Tông, không sao cả, dù sao bọn họ cũng không có ý định đến Hoa Dương Thành bán sách đăng ký đệ tử ký danh để hiếu kính đám quan sai nha môn kia.
Vốn nghĩ rằng cứ như vậy sống tạm qua ngày, năm nay đột nhiên trời giáng một tiếng sét kinh hoàng.
Lúc Phạm Tiến lừa gạt ---- không, là lúc chiêu mộ đệ tử, vậy mà lại đồng thời mang về hai người.
Ngay từ đầu mọi người đều thờ ơ, dù sao ở đây vài tháng, nói không chừng liền bị hung thú tha đi, hoặc là tự mình chạy trốn, vạn nhất đến lúc sư phụ trở về, lôi cuốn sổ nhỏ kia ra.
Sư phụ, người xem, không phải chúng con không cố gắng, hàng năm đều chiêu mộ đệ tử theo lời người dặn, nhưng bọn họ thực sự không có chí tiến thủ.
Hoặc là do phong thủy tông môn ta không tốt, không lợi cho đệ tử.
Sau đó chuyện xảy ra hoàn toàn vượt ngoài nhận thức của bọn họ.
Một Sở Nhị Thập Tứ đã đủ khiến bọn họ kinh ngạc rồi, thử hỏi, ngươi đã từng gặp qua đại mập mạp nào trung bình một tháng mở được 3 ẩn mạch chưa?
Gặp qua?
Phi! Đó là ở trong mơ.
Chỉ riêng tiến độ tu luyện mà Sở Bàn tử thể hiện, không nói nơi khác, ít nhất ở Hoa Dương Thành cũng không tìm ra người thứ hai, những hạt giống tu luyện tiềm năng nhất được bình chọn hàng năm sau lưng Hoa Dương Thành, so với trạng thái bây giờ của Sở Bàn tử, đơn giản là yếu phát nổ.
Tờ « Khoái Tấn » gần đây nhất của Mưa gió các, ở trang thứ ba đã liệt kê những thiếu niên thiên tài mới nổi gần đây của Đại Canh vương triều mà họ sưu tập được.
Liệt kê hàng trăm nhân vật thiên tài của các tông môn, đại bộ phận cái gọi là thiên tài, mỗi năm có thể tăng lên 2 tiểu cảnh giới đã là không tệ rồi.
Dựa theo tiến độ hiện tại này, Sở Nhị Thập Tứ trung bình 3 tháng tăng lên 1 tiểu cảnh giới, tuyệt đối thuộc loại thiên tài trong thiên tài.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chẳng phải chỉ cần ba bốn năm là có thể đạt tới trình độ trùng kích Khải Linh cảnh hay sao.
Nghĩ lại mà thấy đáng sợ, một người trẻ tuổi 20 tuổi thế mà đã có thể leo lên trích tinh lâu, trùng kích Khải Linh cảnh. Giới tu hành bây giờ, bốn năm mươi tuổi còn chưa chạm tới Khai Mạch cảnh cửu trọng, có cả đống người.
Đương nhiên, ngươi cũng đừng bận tâm liệu Sở Bàn tử có phải tu luyện lệch đường hay không, chỉ biết dùng sức lên đùi phải, ngươi cứ nói có phải là tăng lên cảnh giới không đi.
Đang lúc bọn họ vui mừng vì phong thủy tông môn thay đổi, xuất hiện một thiên tài tu luyện, một thiên tài đầu bếp.
Kết quả, linh lực của tên thiên tài đầu bếp này thế mà còn lợi hại hơn cả thiên tài tu luyện.
Đây là trong điều kiện tiên quyết Kim Tiểu Xuyên đầu bếp này ngay cả một ẩn mạch cũng chưa mở, thử hỏi ngươi có sợ không.
Về phần làm sao để Kim Tiểu Xuyên thuận lợi mở ẩn mạch, bọn họ kỳ thật cũng không biết.
Biện pháp tốt nhất là không biết làm gì thì cứ mặc kệ, tuyệt đối đừng dạy sai, kẻo hoàn toàn phản tác dụng.
Cho nên, khoảng thời gian gần đây, Bạch Dương hoàn toàn bỏ mặc không quan tâm, bởi vì hắn thực sự nghĩ không ra bước tiếp theo phải chỉ đạo thế nào.
Sở Nhị Thập Tứ hắn không dạy được, Kim Tiểu Xuyên hắn cũng không dạy được.
Hai loại tình huống này, đừng nói gặp, nghe cũng chưa từng nghe nói qua, lật xem hơn trăm bản kỳ văn bí lục, cũng không tìm thấy đáp án.
Từ ngày Kim Tiểu Xuyên thể hiện ra tiềm lực linh lực, hắn trực tiếp bày một đống lớn sổ tay công pháp trước mặt hai tên đệ tử.
Muốn học cái gì tự mình chọn, nhớ kỹ, là tự học, không có vấn đề đơn giản đừng đến hỏi ta, vấn đề phức tạp ta cũng không dạy được, bởi vì hai người các ngươi không quá bình thường.
Nhìn thấy đống bí tịch công pháp chừng bảy tám chục bản này, Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ đều kích động.
Tiếp thu kinh nghiệm giáo huấn từ lần so tài trước đó của hai người, Kim Tiểu Xuyên cho rằng thân pháp của mình không đủ linh hoạt, lựa chọn một bản « Phiếu Miểu Vô Ảnh Bộ ».
Sở Bàn tử cảm thấy mình không tăng thêm lực lượng thì chơi không lại Kim Tiểu Xuyên, cho nên lần này chọn lấy một bản « Kim Cương Khai Sơn Chưởng ».
Hai người mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, đều nghĩ đến việc đè đối phương xuống đất khiến hắn khóc lóc kêu to “Sư huynh tha mạng.” Thời gian ngày lại ngày trôi qua, mỗi ngày đều rất có quy luật.
Tổng kết lại chính là, rời giường, làm điểm tâm, tưới vườn rau, bổ củi, bắt cá, tu luyện, nấu cơm tối, tu luyện, đi ngủ.
Trong khoảng thời gian này, mới thêm vào một hạng mục.
Mỗi ngày Kim Tiểu Xuyên cùng Sở Bàn tử đều sẽ dành ra hơn nửa canh giờ để luận bàn.
Kết quả luận bàn cuối cùng đều như nhau, nhìn từ bên ngoài, chính là một con bướm mập mạp to lớn bay lượn vòng quanh Kim Tiểu Xuyên, ai cũng không làm gì được đối phương.
Tháng thứ năm trôi qua.
“Ai, không nên chậm như vậy mới đúng nha.” “Mỗi ngày 4 canh giờ chủ động tu luyện, 8 canh giờ bị động tu luyện, linh lực này tốt hơn Sở Bàn tử bao nhiêu lần đi, cái thằng kia đều mở 15 ẩn mạch rồi.” “Nếu nói có biến hóa à, cũng chính là cái cây táo này.” Trong sơn động, Kim Tiểu Xuyên ngồi xếp bằng.
Ý niệm tập trung ở đan điền.
Cây táo kia có vẻ như cao lớn hơn một chút, nhưng không rõ ràng lắm.
Rõ ràng nhất là lá trên cành cây nhiều hơn một chút, lại còn nở ra những bông hoa nhỏ màu vàng.
“Trong đan điền cũng không có ong mật, những bông hoa này liệu có kết quả không?” Kim Tiểu Xuyên không chắc chắn, cũng không quan tâm đến nó.
Hài lòng nhất chính là lực lượng của hắn tiến thêm một bước tăng cường, hiện tại hắn cùng Sở Bàn tử lúc tỷ thí, tên mập căn bản không dám đến gần hắn chút nào.
Trải qua một tháng tu luyện, « Phiếu Miểu Vô Ảnh Bộ » của hắn tiến triển chậm chạp.
Loại chậm chạp này là nói so với Sở Bàn tử, vô luận hắn thi triển Phiếu Miểu Vô Ảnh Bộ thế nào, đều đừng mơ chạm được vào một góc áo của Sở Bàn tử.
Khỉ thật, một tên mập hơn hai trăm cân, sao lại chạy nhanh như vậy chứ, không khoa học gì cả, lực cản đâu rồi?
Tùy ý liếc nhìn Sở Nhị Thập Tứ đang ngửa mặt lên trời, ngáy khò khò, Kim Tiểu Xuyên thu liễm tinh thần, vận chuyển một môn tâm pháp, một lượng lớn linh khí tràn vào thể nội.
Dáng người Kim Tiểu Xuyên thẳng tắp, trên mặt tỏa ra ánh hào quang.
Mấy tháng tu luyện, hắn còn có một điểm nữa thay đổi.
Đến cả chiều cao cũng tăng lên một chút, làn da mịn màng trắng nõn, mày kiếm mắt sáng, đặt ở trước kia, không cần trang điểm cũng giống như thần tượng minh tinh, tỏa sáng rạng ngời.
Hiện tại mỗi ngày Nhậm Thúy Nhi lúc ngồi trên võng đung đưa, thường thường lén nhìn Kim Tiểu Xuyên một chút, nhìn Tiểu Xuyên sư chất một chút, uống một hớp rượu, đến cả lạc rang nhắm rượu cũng không cần.
Mặt trời mọc, một ngày mới đến.
Kim Tiểu Xuyên bắt đầu một ngày làm việc.
Nhậm Thúy Nhi ở cửa động phủ nhìn người sư chất ngày càng anh tuấn thẳng tắp này, hai mắt tóe ra tiểu tinh tinh, khóe miệng bên phải đã bắt đầu chảy nước bọt.
Bạch Dương vừa vặn đi ra động phủ, nhìn thấy tiểu sư muội có vẻ hơi mất hồn mất vía.
“Thúy Nhi sư muội, có tâm sự gì sao?” Nhậm Thúy Nhi lẩm bẩm nói: “Đại sư huynh, sư muội có chuyện tìm không thấy đáp án, người có thể giải đáp không?” “Sư muội mời nói.” “Đại sư huynh, tông môn chúng ta có quy định, sư cô có thể kết làm đạo lữ với sư chất không?” Bạch Dương: ???
Sau đó chém đinh chặt sắt nói: “Không thể!” Nhậm Thúy Nhi lập tức cảm thấy thất vọng: “Sư huynh, nhân lúc sư phụ chưa về, chúng ta có thể sửa lại môn quy không?” Bạch Dương: ???
Tháng thứ sáu thoáng cái sắp trôi qua.
Các cao tầng của chín tầng lâu quyết định hôm nay chúc mừng một phen.
Chúc mừng hai chuyện:
Thứ nhất, Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ trở thành những đệ tử sống sót lâu nhất trong hơn bảy năm qua.
Thứ hai, Sở Nhị Thập Tứ thành công mở 18 ẩn mạch, đạt đến Khai Mạch cảnh nhị trọng đỉnh phong.
Về phần cảnh giới của Kim Tiểu Xuyên?
Không trọng yếu, căn bản không trọng yếu, không thấy Sở Bàn tử gần đây cũng không dám so tài với Kim Tiểu Xuyên sao, theo bộ pháp của Kim Tiểu Xuyên tăng lên, cộng thêm lực lượng nắm đấm tăng lên mấy lần, Sở Nhị Thập Tứ bắt đầu cảm thấy thế giới này thật có ác ý với mình.
凭什么 mỗi lần bị đánh đều là hắn, mấu chốt là Kim Tiểu Xuyên sư đệ dường như trúng một quyền cũng chẳng sao cả, còn mình thì chịu không nổi.
Để ăn mừng thêm phần nghi thức, trời còn chưa sáng, Phạm Chính liền điều khiển phi kiếm đi Hoa Dương Thành mua sắm.
Những người khác ở nhà chuẩn bị.
Nhậm Thúy Nhi kéo Kim Tiểu Xuyên đi sông Lang Gia bắt cá.
Sở Nhị Thập Tứ tỏ ý, mình cũng muốn ra bờ sông hỗ trợ.
Nhậm Thúy Nhi trực tiếp từ chối: “Sư chất béo, phi kiếm của sư cô quá nhỏ, không chở nổi ngươi, ngươi ở nhà tu luyện đi.” Sở Bàn tử với vẻ mặt ngơ ngác, trước kia sao không phát hiện phi kiếm không chở nổi mình nhỉ.
Lúc chạng vạng tối, một đạo lam quang lướt qua chân trời.
Phạm Chính trở về.
Ngoài nguyên liệu nấu ăn và vật dụng hàng ngày, còn mang về tờ « Khoái Tấn » gần đây.
“Tới tới tới, sư huynh, sư muội, sư chất, tất cả đều đến đây.” Hắn có vẻ mặt vội vàng.
Mọi người đến đông đủ, Phạm Chính mở ra một tờ « Khoái Tấn » trong số đó, ánh mắt mọi người tập trung qua.
Trên đó viết một hàng chữ lớn: “Trăm ngày tiêu diệt toàn bộ hành động” năm nay của Đại Canh vương triều sẽ bắt đầu từ tháng sau.
Sau đó phía dưới là những dòng chữ nhỏ lít nha lít nhít, nói chi tiết về sự sắp xếp cụ thể của hoạt động tiêu diệt toàn bộ lần này.
Nội dung chủ yếu chính là nha môn sẽ tổ chức, yêu cầu tất cả đệ tử danh môn chính phái cùng đệ tử ma tông bắt buộc phải tham gia, còn hạ đạt chỉ tiêu, mỗi tông môn ít nhất phải cử ra 100 người.
Người phụ trách chính cho hành động tiêu diệt toàn bộ tại Thương Châu lần này là Phó châu mục Cát Sâm.
Các phủ, dưới sự chỉ huy thống nhất của Cát Sâm, cần phải sắp xếp chu toàn, trong vòng trăm ngày hành động lần này, tôn chỉ là: tuyệt đối không làm oan một người tốt, nhưng cũng tuyệt đối không bỏ sót một tà ma ngoại đạo nào.
Tiêu Thu Vũ khinh thường nói: “Cái này thì nhằm nhò gì, trước đây chúng ta chẳng phải cũng không sao sao.” Phạm Chính nghiêm mặt nói: “Lần này nghe nói Phượng Khánh Phủ làm rất mạnh tay, đặt ra phần thưởng không nhỏ, có tin tức ngầm là ngay cả phủ chủ cũng sẽ tự mình tọa trấn.” Bạch Dương nghi ngờ hỏi: “Tại sao năm nay lại như vậy?” Phạm Chính nói: “Nghe nói, phủ chủ muốn mượn hành động tiêu diệt toàn bộ năm nay để kiếm một khoản thành tích, sau đó cuối năm hắn sẽ được điều đến nơi khác nhậm chức.” Giọng Tiêu Thu Vũ trầm xuống: “Tông môn chúng ta cũng không có đủ 100 người, không cần phải tham gia đâu nhỉ? Hay là chúng ta giấu kỹ Tiểu Xuyên và sư chất mập kia đi, người của các tông môn khác cũng chưa chắc đã biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận