Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 63 lâm vào vây quanh

**Chương 63: Rơi vào vòng vây**
A Đao đón gió mà đứng.
Một tên tu sĩ Khai mạch cảnh thất trùng, trên áo bào thêu chữ "Tà Dương Tông", từ đằng xa bay lượn tới, đến bên cạnh hắn, hai tay ôm quyền hành lễ.
“A Đao sư huynh.”
“Ừm, đều chuẩn bị xong chưa?”
“Sư huynh yên tâm, sắp phong tỏa lối ra rồi, ta đến sớm để xin phép sư huynh một tiếng.”
A Đao nhẹ nhàng gật đầu.
“Tốt, cứ làm theo như chúng ta đã thương lượng trước đó là được. Đúng rồi, mấy tên Lôi Vân Tông kia có đáng tin cậy không?”
“Sư huynh yên tâm, bọn hắn cũng có mấy sư đệ mất mạng trong tay Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ, nhất định sẽ dốc hết sức.”
“Đi đi, bất luận hai bọn họ chạy trốn về hướng nào, đều phải ngăn lại.”
Tu sĩ thất trùng kia ôm quyền rời đi.
A Đao lúc này mới tự giễu cười cười: “Không ngờ tới nha, hai tiểu tử tam trùng, tứ trùng mà lại phải đại động can qua như vậy.”
Hơn mười ngày trước, sư đệ dưới tay hắn làm ra bức chân dung treo giải thưởng, mục đích chỉ là để bắt hai tên đệ tử cấp thấp của chín tầng lâu.
Hắn thấy có chút nhỏ nói thành to.
Khai mạch cảnh tam trùng và tứ trùng, có cần thiết phải vậy không?
Nhìn các sư đệ Khai mạch cảnh ngũ trùng, lục trùng bên cạnh, hắn đã muốn mỉa mai một phen.
Nhưng sau một hồi tìm hiểu, mới phát hiện trong trận hỗn chiến tông môn kia, số người thực sự chết trong tay đám người chính đạo cũng không nhiều.
Đại đa số là bị hai con tôm nhỏ của chín tầng lâu giết chết.
Hắn lại càng tò mò.
Đương nhiên, đám sư đệ kia của hắn vẫn cần thể diện, cũng không nói rõ Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ lợi hại thế nào.
Mà là tìm ra một lý do đáng tin hơn trong đầu.
Gã đại mập mạp kia bộ pháp linh hoạt, chạy quá nhanh, căn bản đánh không tới, còn tên kia thì không biết dùng công pháp gì, có thể điều động gấp đôi linh lực trong cơ thể.
Cách nói này, về cơ bản A Đao không tin.
Nhưng sau vụ chân dung treo giải thưởng, hắn liền bắt đầu tin.
Mỗi ngày đều có tin tức tụ tập về, hai tên đệ tử chín tầng lâu đang điên cuồng trả thù người của Tà Dương Tông và Lôi Vân Tông.
Mục tiêu trả thù bao gồm đệ tử tứ, ngũ, lục trùng, đồng thời mỗi lần đều có thể toàn thân trở ra.
Về sau, A Đao cũng từng tự mình dẫn hai sư đệ Khai mạch cảnh thất trùng đi truy lùng Kim Tiểu Xuyên hai người, nhưng đến cả bóng dáng đối phương cũng không thấy.
Bởi vì mỗi lần hắn sắp đuổi tới nơi thì đối phương đã biến mất không còn tung tích.
Xem ra như vậy, đối phương tuyệt đối không phải tiểu tu sĩ bình thường.
Hoặc là có bảo vật bàng thân, hoặc là có công pháp cao cấp.
Cho nên lần này, sau khi rất vất vả mới dò ra vị trí của Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn tử, để tạo thành một vòng vây chắc chắn, hắn còn cố ý để hai tên tu sĩ cấp thấp của tông môn khác tiến đến dẫn dụ.
Đương nhiên, bây giờ lệnh bài thân phận của hai tên tu sĩ cấp thấp này đã vào trong nhẫn của Kim, Sở hai người.
Bất quá chuyện này đều không quan trọng.
Quan trọng là, hiện tại Kim Tiểu Xuyên bọn hắn đã tiến vào vòng vây.
Vòng vây này, tính cả A Đao, tổng cộng có năm người.
Trừ A Đao là Khai mạch cảnh bát trọng ra, bốn người còn lại toàn bộ đều là tu vi Khai mạch cảnh thất trùng.
Ngay cả một người Khai mạch cảnh lục trùng cũng không có.
Bởi vì mấy ngày gần đây nhất, số người Khai mạch cảnh lục trùng chết trong tay Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ có hơi nhiều.
Một là những tu sĩ kia trong lòng e dè, hai là A Đao cũng không yên tâm.
***
Cách A Đao hơn năm dặm.
Kim Tiểu Xuyên khẽ hát, cùng Sở Nhị Thập Tứ sánh vai đi tới, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
“Sở sư đệ, trận vừa rồi thật sự quá đơn giản, dường như chưa tới một nén nhang thời gian.”
“Ừm, chưa tới, chỉ là thu hoạch hơi ít, hai người cộng lại mới được 129 linh thạch.”
“Ngươi đừng không biết đủ, người ta cảnh giới thấp mà thôi, một kẻ Khai mạch cảnh tứ trùng, một kẻ ngũ trùng, chỉ cao hơn hai ta một chút thôi.”
Hay lắm, thật ra nếu hai tên đệ tử tông môn kia mà nghe được lời này, sợ là sẽ tức đến sống lại mất. Các ngươi cảnh giới thấp hơn, còn không biết xấu hổ nói chúng ta sao?
Nhưng chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra.
Hai người kia đã trực tiếp hóa thành tro tàn trong liệt hỏa phù, bị Kim Tiểu Xuyên cho “Hồng Mã Ni bái mạch hồng”.
“Tiểu Xuyên sư đệ, gần đây chúng ta giết không ít đệ tử tông môn nhỉ?”
“Thật ra cũng không nhiều, khoảng mười mấy hai mươi người thôi.”
“Ngươi nói xem vì sao chúng ta vẫn có thể gặp phải đệ tử cấp thấp của bọn hắn?”
Trong lòng Kim Tiểu Xuyên lập tức “lộp bộp” một tiếng.
Đúng vậy, gần đây mình và Sở Bàn tử vẫn luôn điên cuồng trả thù đối phương, trong dãy núi phụ cận, không ít người đều cầm chân dung của bọn họ trong tay.
Vì sao hôm nay vẫn có thể gặp được đệ tử cấp thấp lạc đàn chứ?
Là bọn hắn không biết rõ sự tồn tại của mình?
Hay là bọn hắn cảm thấy mình có thể đoạt được phần thưởng treo giải kia?
Vì sao trong lòng đột nhiên lại hoảng hốt thế này?
Hắn có chút không chắc chắn, nhìn sang Sở Nhị Thập Tứ bên cạnh:
“Sở sư đệ, ngươi nói xem gần đây có phải chúng ta hơi lơ mơ không?”
Sở Nhị Thập Tứ gật gật đầu: “Thật ra ta thấy chúng ta đã tung bay mấy ngày rồi.”
Kim Tiểu Xuyên dừng bước.
Chẳng lẽ mấy ngày nay thật sự lơ mơ?
Lơ mơ cũng không phải hiện tượng tốt, sẽ gặp sét đánh.
Hắn nhìn quanh một lượt, thế núi dốc đứng, cây cối thưa thớt, yên tĩnh không một tiếng động.
Chắc là không có vấn đề gì đâu.
Đây là khu vực rìa ngoài của Tử Dương dãy núi, trừ Khai mạch cảnh bát trọng trở lên, không ai có khả năng làm gì được mình và Sở Bàn tử.
Nghĩ đến đây, hắn tự trấn an mình, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Ngay khoảnh khắc hắn dừng lại vừa rồi, cách hắn vài trăm mét về phía sau, hai bóng người cực nhanh ẩn vào trong rừng.
Hai người đều là tu sĩ Khai mạch cảnh thất trùng, một người đến từ Tà Dương Tông, một người đến từ Lôi Vân Tông.
Trong lần vây bắt này, hai người bọn họ phụ trách chặn đường lui của Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ.
Đợi đến khi thấy Kim Tiểu Xuyên hai người tiếp tục đi về phía trước, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vừa rồi ta còn tưởng bọn hắn phát hiện chúng ta theo dõi.”
“Haiz, mấy tu sĩ thất trùng chúng ta lại phải đi vây bắt hai con tôm nhỏ, chuyện này truyền ra ngoài----- haiz.”
“Con tôm nhỏ gì chứ, hai tông môn chúng ta đã chết bao nhiêu người trong tay bọn hắn rồi?”
“Ta cũng chỉ nói vậy thôi, lát nữa vẫn phải tự mình động thủ.”
“Ừm, đoán chừng cũng không cần chúng ta động thủ, chúng ta chỉ cần phụ trách chặn đường là được, chuyện động thủ đã có A Đao sư huynh.”
***
Đi thêm hơn một ngàn mét nữa, nhìn hẻm núi phía trước, bước chân Kim Tiểu Xuyên lại chậm lại.
“Sở sư đệ, nếu gặp phải đối thủ ở nơi thế này, chúng ta có chạy thoát được không?”
Sở Nhị Thập Tứ nhìn hẻm núi: “Sẽ chậm hơn bình thường một chút, nhưng ảnh hưởng không lớn.”
“Vậy thì tốt rồi. Không biết tại sao, trong lòng ta hơi phiền muộn, đợi chúng ta tìm được một nơi thích hợp để dừng chân, sẽ nghỉ ngơi mấy ngày.”
“Được.”
Sở Bàn tử đáp ứng rất vui vẻ.
Hai người đi vào hẻm núi.
Vừa vào không bao lâu, một cảm giác nguy hiểm đột nhiên hiện lên trong lòng.
Kim Tiểu Xuyên vô thức quay đầu lại.
Ở ngay lối vào hẻm núi, hai tên tu sĩ đang lặng lẽ đứng đó.
Nguy rồi.
Đây là cảm giác đầu tiên của Kim Tiểu Xuyên.
Không đợi hắn có phản ứng khác, phía trước mấy chục mét, một bóng người từ trên cây bay xuống.
Căn bản không cần dò xét tu vi đối phương, vì Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ đều thấy rõ bóng người này là ai.
A Đao!
Khóe miệng A Đao nhếch lên nụ cười, một nụ cười đáng sợ:
“Ta cũng không ngờ tới nha, chín tầng lâu phái ra hai tên đệ tử mà lại có thể khiến Tà Dương Tông ta tổn thất không nhỏ. Các ngươi quả thật không tệ, chỉ tiếc là đã gặp phải ta.”
Thanh âm xuyên thấu đến.
Trong nháy mắt, toàn thân Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ lông tóc dựng ngược.
Hai người nhìn nhau, đã có quyết định.
Phía sau tuy có hai người chặn đường, nhưng so với A Đao, Kim Tiểu Xuyên cảm thấy cơ hội ở phía sau vẫn lớn hơn một chút.
Cùng lúc đó, Sở Nhị Thập Tứ đã đưa tay, vác Kim Tiểu Xuyên lên lưng mình, trực tiếp dùng sức ở đùi phải, thân hình bay ngược ra ngoài.
Trong nháy mắt đã đến lối ra sơn cốc.
Kim Tiểu Xuyên nằm nhoài trên lưng Sở Nhị Thập Tứ, lúc này mới thấy rõ, người chặn đường lại là hai kẻ Khai mạch cảnh thất trùng.
Nếu là bình thường, nhìn thấy một tu sĩ thất trùng, hai người chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là trốn.
Nhưng bây giờ phía sau có A Đao, dù phải đối mặt với hai tên Khai mạch cảnh thất trùng, cũng chỉ có thể ngạnh xông.
Thấy Sở Bàn tử hai người lao tới, hai tên tu sĩ chặn đường cười lạnh: “Muốn chết!”
Căn bản không dùng vũ khí, mỗi người đánh ra một chưởng.
Kim Tiểu Xuyên lập tức nhảy xuống từ trên người Bàn tử, đón lấy hai chưởng lao tới.
Đây là chuyện không còn cách nào khác.
“Ầm ---”
Hai bàn tay, một trái một phải, đánh vào người Kim Tiểu Xuyên.
Khí huyết trong lồng ngực dâng lên, một trận cuộn trào.
Linh lực trong cơ thể Kim Tiểu Xuyên đã xưa đâu bằng nay, thực lực của tu sĩ Khai mạch cảnh thất trùng bình thường cũng không mạnh hơn hắn bao nhiêu.
Nhưng đệ tử thất trùng của tông môn thường có kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn, át chủ bài trong nhẫn tùy thân cũng đủ nhiều.
Đây cũng chính là lý do vì sao bình thường Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ nhìn thấy tu sĩ thất trùng là muốn chạy.
Nếu chỉ đơn thuần đánh nhau chết sống thể lực và linh lực, Kim Tiểu Xuyên có đủ can đảm đối đầu trực diện với bất kỳ tên Khai mạch cảnh thất trùng nào.
Cưỡng ép đè nén khí huyết sôi trào trong cơ thể, Kim Tiểu Xuyên đã tung một quyền đánh về phía một trong hai tên tu sĩ.
“Trực đảo ma quật!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận