Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 396: khải linh cửu trọng quan ( bên dưới )

Chương 396: Khải Linh Cửu Trọng Quan (Hạ)
“Khải Linh Cửu Trọng Quan?” Kim Tiểu Xuyên cùng Sở Nhị Thập Tứ đều ngồi thẳng người.
Mặc Mặc tiểu cô nương cũng nhẹ nhàng đặt ấm trà sang một bên.
Trước kia tại Mai Hoa Cốc, nàng không thích tu luyện, đương nhiên cũng sẽ không hỏi lão cha cách tấn thăng Khải Linh cảnh.
Lúc trước nàng vẫn còn là Khai Mạch cảnh tứ trọng mà.
Bây giờ, lại không thể không nghe.
Chờ mình ở trên Khải Linh cảnh, không ngừng tăng lên cảnh giới, sau này trở lại Mai Hoa Cốc, để lão cha cũng nhìn xem, không có hắn, chính mình cũng có thể trở thành cao cao thủ!
Từ Vạn Thông nói:
“Không sai, cái gọi là Khải Linh Cửu Trọng Quan, kỳ thực chính là việc phải tăng lên cửu trọng cảnh giới ở trên Khải Linh cảnh.
Ta sẽ giảng kỹ càng cho các ngươi một chút -----”
Lần giảng giải này kéo dài hơn một canh giờ.
Kim Tiểu Xuyên mấy người, đối với việc tăng lên cảnh giới trong tương lai, cũng đã có nhận thức cơ bản.
Trước kia ở Khai Mạch cảnh, bọn hắn cần không ngừng mở ẩn mạch, theo số lượng ẩn mạch mở được càng nhiều, cảnh giới của bọn hắn liền tương ứng đề cao.
Đến Khải Linh cảnh, ẩn mạch liền biến thành nơi thuần túy chứa đựng linh lực, không còn ảnh hưởng đến việc tăng lên cảnh giới nữa.
Đương nhiên, việc mở ẩn mạch tốt xấu thế nào, trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển tương lai của bọn hắn.
Có người ẩn mạch chứa được nhiều linh lực, điều đó có nghĩa là, trong chiến đấu, họ có thể điều động lực lượng lớn hơn, duy trì được thời gian lâu hơn.
Mà cái gọi là Cửu Trọng Quan, cũng gọi là chín đạo cửa ải phía trước.
Tu sĩ Khải Linh cảnh cũng cần thu nạp thiên địa linh khí, để luyện hóa thành linh lực của mình.
Khi những linh lực này tích trữ đến một mức độ nhất định, trong cơ thể liền sẽ cảm nhận được một đạo cửa ải xuất hiện.
Bọn hắn liền cần dùng toàn bộ linh lực trong cơ thể để xông phá đạo cửa ải này.
Xông phá cửa ải, cũng không có nghĩa là đã tấn thăng lên Khải Linh cảnh nhị trọng.
Cửa ải bị phá vỡ, lúc này, thần thức sẽ tiến vào một không gian.
Bọn hắn cần đi cảm ngộ năng lượng đặc thù mà không gian này mang lại.
Cái gọi là năng lượng đặc thù, chia làm 9 loại.
Mộc, Hỏa, Thổ, Kim, Thủy, Phong, Lôi, Ám, Quang.
Mỗi một lần xông phá cửa ải, tiến vào không gian, bọn hắn sẽ cảm ngộ được một trong 9 loại năng lượng đặc thù này.
Nhưng rốt cuộc là loại nào?
Mỗi người đều khác nhau.
Nói chung, năm loại đầu rất bình thường, nhưng bốn loại sau là Phong, Lôi, Ám, Quang thì rất hiếm có.
Từ Vạn Thông nói cho bọn hắn, khi tu sĩ tiến hành cảm ngộ, cũng không phải là cân bằng.
Ví như lần thứ nhất, ngươi cảm nhận được năng lượng thuộc tính “Mộc”, lần thứ hai lại là năng lượng “Hỏa”.
Hoàn toàn không phải như vậy.
Phần lớn người tu luyện, cho dù tấn thăng đến Khải Linh cảnh cửu trọng, bản thân có thể cảm ngộ được năng lượng đặc thù cũng chỉ khoảng ba, bốn hoặc năm loại mà thôi.
Có tu sĩ, thậm chí còn cực đoan hơn, liên tục chín lần phá cửa ải, chín lần tiến vào không gian, cũng chỉ cảm ngộ được một hoặc hai loại năng lượng.
Theo Từ Vạn Thông biết, toàn bộ Phượng Khánh phủ, vẫn chưa từng nghe nói người nào có thể cảm ngộ được toàn bộ 9 loại năng lượng đặc thù này khi ở Khải Linh cảnh cửu trọng.
Tại Đại Canh vương triều, rốt cuộc có bao nhiêu người cân bằng được như vậy, cũng khó mà nói.
Nhưng bất luận thế nào, bất luận cảm ngộ được gì, chỉ cần lần này cảm ngộ thành công, liền xem như đã tăng lên một trọng tiểu cảnh giới.
Khi tu sĩ thành công cảm ngộ những năng lượng này, sau này lúc đối chiến, liền có thể tăng cường chiến lực của bản thân ở phương diện tương ứng.
Theo Từ Vạn Thông giảng giải, nếu cảm ngộ được năng lượng “Mộc”, có thể gia tăng tính trôi chảy trong công kích của tu sĩ, thậm chí có thể bù đắp thiếu sót trong công pháp chiêu thức.
Nếu có thể cảm ngộ năng lượng “Hỏa”, công pháp sử dụng sẽ tăng thêm một phần mãnh liệt.
Nếu có thể cảm ngộ năng lượng “Thổ”, liền có thể thu được thêm không ít dự trữ linh thể, đồng thời, còn có thể gia tăng bản năng phòng ngự của chính mình trong đối chiến.
Nếu như cảm ngộ được năng lượng “Kim”, ý sát phạt liền có thể siêu việt những người khác.
Nếu cảm ngộ được năng lượng “Thủy”, tính dẻo dai cùng sinh mệnh lực liền có thể gia tăng.
Về phần bốn loại Phong, Lôi, Ám, Quang, Từ Vạn Thông cũng chưa từng cảm ngộ qua, phỏng đoán là cũng có thể tăng lên năng lực tương ứng.
Mà mỗi một lần tiểu cảnh giới tăng lên, đồng thời cũng có nghĩa là, linh thể mà tu sĩ này ngưng tụ trước đó, lại được giải khai một đạo gông xiềng.
Đợi đến sau 9 lần.
Tiến vào Khải Linh cảnh Đại Viên Mãn, liền phải xem cơ duyên cá nhân, liệu có thể tìm thấy đạo cửa ải cuối cùng dẫn đến Dung Tinh cảnh hay không.
Nếu có thể tìm thấy, như vậy sẽ bước vào Dung Tinh cảnh.
Đồng thời, linh thể ngưng tụ ra trước đó, cũng sẽ có thể thoát ly khỏi bản thân tu sĩ, độc lập chiến đấu.
Nếu không, cũng chỉ có thể kẹt lại bên trong Khải Linh cảnh.
Đây cũng chính là nguyên nhân thực sự vì sao rất nhiều người đạt Khải Linh cảnh Đại Viên Mãn, dù qua vài chục năm, thậm chí hai ba mươi năm, cũng không thể tấn thăng lên Dung Tinh cảnh.
Nói đến đây, Từ Vạn Thông cũng có chút thần sắc ảm đạm.
Bản thân hắn chẳng phải cũng như vậy sao.
Nhưng hắn cũng nghĩ thoáng, chính mình vừa tấn thăng Khải Linh cảnh cửu trọng được ba, bốn năm, khoảng cách đến Dung Tinh cảnh hẳn là còn rất xa.
Tương lai, chưa hẳn không có cơ hội.
Kim Tiểu Xuyên nghe đến đó, đột nhiên nhớ tới Sở Bàn tử, tên gia hỏa này lúc ở Khai Mạch cảnh chính là đủ kiểu lệch lạc.
Từng ẩn mạch một, toàn bộ đều mở ở trên đùi phải.
Vạn nhất đến lúc ở Khải Linh cảnh, lại như vậy nữa, thì phải làm sao?
Không khỏi hỏi:
“Tiền bối, nếu việc cảm ngộ năng lượng đặc thù này, liên tục 9 lần chỉ có một loại, thì sẽ như thế nào?” Từ Vạn Thông cười nói:
“Về mặt lý thuyết, đương nhiên là có khả năng này, nhưng trên thực tế lại cực kỳ hiếm thấy. Ít nhất thì ta chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe nói qua.
Chắc hẳn loại người này chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, cũng chưa biết chừng.
Phỏng đoán, bọn hắn nhất định sẽ có ưu thế cực mạnh ở một phương diện nào đó, nhưng ở những phương diện khác thì lại hơi yếu kém.” Kim Tiểu Xuyên gật đầu, tiếp tục hỏi:
“Tiền bối, việc cảm ngộ những năng lượng này rốt cuộc có tác dụng gì?
Đối thủ đồng cấp thì chúng ta không nói, nhưng trước đó, chúng ta đã từng chém giết qua đối thủ nhị trọng, tam trọng, tứ trọng, Dường như bọn hắn cũng không có bản lĩnh gì đặc thù.” Từ Vạn Thông nói:
“Điều này cũng không có gì lạ, nhị trọng, tam trọng, tứ trọng vẫn chỉ là Khải Linh cảnh sơ kỳ mà thôi.
Đoán chừng chưa thể hoàn toàn phát huy ra tác dụng của những năng lượng này.
Ta cũng phải đến ngũ trọng trở về sau mới có thể miễn cưỡng phát huy ra một chút tác dụng của những năng lượng này.”
Nghe nói vậy, Kim Tiểu Xuyên liền hiểu.
Bảo sao xử lý đám Khải Linh cảnh đê giai rất dễ dàng, đến lúc gặp tứ trọng thì lần nào cũng bị thương khá nghiêm trọng.
Đến lúc gặp ngũ trọng, mình làm thế nào cũng đánh không lại người ta.
Trong tay có thanh mộc chùy với công năng nghịch thiên, nhưng đánh không trúng đối phương thì cũng vô dụng.
Xem ra, trong tương lai gần, mình vẫn nên ra tay với đối thủ đê giai nhiều hơn mới có thể tối đa hóa lợi ích.
Ban đêm.
Kim Tiểu Xuyên, Sở Bàn tử cùng Mặc Mặc mở tiệc chiêu đãi Từ Vạn Thông.
Cũng không cần đi nơi khác.
Trong đại doanh này, không giống căn cứ, không có nhà hàng hay quán rượu.
Trừ đi săn doanh, các khu doanh trại khác đều không cho phép uống rượu.
Tiệc chiêu đãi được bày ngay trên đồng cỏ trước nhà bếp của đi săn doanh, kê một cái bàn là được.
Ngoài bốn người bọn họ, Lỗ Bi Hoan còn mang theo Ngô Sơn, Ngô Thủy hai người cùng tiếp khách.
Lỗ Bi Hoan vài chén rượu vào bụng, chỉ vào Kim Tiểu Xuyên, Sở Bàn tử mấy người, nói với Từ Vạn Thông:
“Từ Thống lĩnh, mấy người này đều là hảo huynh đệ của ta, có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm.” Kim Tiểu Xuyên nghe vậy, thân thể rùng mình một cái.
Vội vàng giải thích:
“Đội trưởng là đội trưởng, ở trong tiểu đội, chúng ta tự nhiên phải nghe đội trưởng. Còn nói huynh đệ thì coi trọng chúng ta quá rồi.” Nói đùa chứ, làm đội viên tạm thời mấy ngày thì còn được.
Làm huynh đệ của ngươi thì thôi đi.
Ai mà không biết, huynh đệ của ngươi đều chết yểu?
Đang lúc trò chuyện vui vẻ, Lão Phạm đội trưởng mang theo hơn hai mươi đội viên của mình đến dùng cơm.
Hà An Chi cùng Lộc Thiên đi theo cuối đội ngũ.
Hai người nhìn thấy Từ Vạn Thông ngồi ở đây, đầu tiên là sững sờ.
Sau đó tiến lên mấy bước, nói nhỏ vài câu với Lão Phạm đội trưởng.
Lão Phạm quay đầu lại nhìn, cũng không nói gì, một bước tiến vào nhà bếp.
Mà Hà An Chi cùng Lộc Thiên chạy chậm tới, không để ý đến những người khác, trực tiếp chào hỏi Từ Vạn Thông một tiếng rồi xoay người rời đi.
Ngay cả một chén rượu mời cũng không có.
Điều này khiến Từ Vạn Thông rất không thích.
Xem ra, hai tên này cậy vào gia tộc có quan hệ với Thẩm Không Thành, lại tìm được chỗ dựa ở đi săn doanh, nên mới tỏ ra lạnh nhạt với mình.
Kim Tiểu Xuyên mấy người cũng không để ý đến chuyện này.
Từ khi hai tên gia hỏa kia gia nhập tiểu đội của Lão Phạm, bọn họ chưa từng nói chuyện lại với mình.
Cả bàn lại tiếp tục ăn uống.
Trên trời lại có 5 bóng người hạ xuống.
Người dẫn đầu vẫn là một tiểu đội trưởng Khải Linh cảnh cửu trọng.
Chỉ có điều, trông trạng thái của những người này thật không tốt, người nào người nấy máu me khắp người, vết thương còn chưa kịp băng bó.
Trong cả sân, ít nhất có mười mấy bàn người, toàn bộ đều đưa mắt nhìn về phía bọn họ.
Người quen biết liền vội vàng tiến lên ân cần thăm hỏi.
Từ Vạn Thông không quen biết, nhỏ giọng hỏi Lỗ Bi Hoan:
“Các ngươi không cần qua xem thử sao?” Lỗ Bi Hoan nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói:
“Bọn họ là tiểu đội xếp hạng trong top 30, ngày thường chúng ta nói chuyện với họ, họ đều không thèm để ý. Xem ra, hôm nay đã gặp phải phiền toái lớn rồi.
Lúc này, ta mà tiến lên, nói không chừng trong lòng hắn lại nghĩ thế nào.” Từ Vạn Thông cũng hiểu rõ.
Bọn họ không tiến lên, nhưng người tiến lên ở phía bên kia cũng không ít.
Trong chốc lát, liền sắp xếp ổn thỏa cho những người này, người ăn cơm thì ăn cơm, người băng bó thì băng bó.
Không lâu sau, ngay cả Vân Trung Yến cũng tới.
Nàng cau mày, hỏi thăm người tiểu đội trưởng vừa trở về kia.
Vẻ tức giận trên mặt càng lúc càng tăng.
Tiểu đội trưởng cũng có sắc mặt khó coi tương tự.
Từ khi thành lập tiểu đội đi săn đến nay, chưa bao giờ phải chịu đả kích như hôm nay.
Tiểu đội hắn dẫn đầu có 12 người, cảnh giới thấp nhất đều là Khải Linh cảnh ngũ trọng.
Ngoài bản thân hắn là cửu trọng, còn có một người bát trọng, ba người thất trọng.
Nhưng chính một lực lượng cường hãn như vậy, lại gặp phải sự công kích của hai tiểu đội đối phương.
Đồng thời, còn có một tiểu đội là người của Huyết Hà Tông.
Sau một trận đại chiến, bọn họ tử trận 4 người, còn có 3 người bị Huyết Hà Tông bắt sống.
Nói rồi, hắn lấy nhẫn trữ vật ra, đem thi thể của 4 huynh đệ đã tử trận đặt ra ngoài.
Lần này, cảnh tượng có chút bi thảm.
Tất cả mọi người vừa rồi còn đang dùng cơm đều xúm lại.
Bốn thành viên tiểu đội đi săn chết trên mặt đất, bộ dạng đều vô cùng khó coi.
Kim Tiểu Xuyên nghe những người quen biết họ trong đám đông nói, bốn người này có một người là ngũ trọng, hai người lục trọng, một người thất trọng tu vi.
Có thể thấy được trận đại chiến này, lực lượng tu sĩ cấp cao mà hai bên đầu tư vào mạnh đến mức nào.
Hai lần trước mình đi bãi săn, vẫn còn hơi chủ quan.
Sau này, nhất định phải chuẩn bị thật vẹn toàn mới được.
Nếu mình cứ ngốc nghếch đi theo Lão Lỗ, gặp phải đối thủ, đoán chừng chỉ có Sở sư đệ là trốn thoát được thôi nhỉ?
Vân Trung Yến nhìn mấy cỗ thi thể trên đất, phân phó nói:
“Các ngươi mang đi chôn cất đi.” Người tiểu đội trưởng kia gật đầu nói:
“Tướng quân, mấy người này đều là hảo huynh đệ của ta, ta muốn đi hỏi thăm trong đại doanh một chút, xem có ai biết siêu độ không, ta muốn ------” Vân Trung Yến sững sờ, nàng chưa từng nghe nói trong đại doanh lại có người như vậy.
Chuyện siêu độ này, không phải chỉ có ở Tây Vực sao?
Nhưng nàng không thể trực tiếp ngăn cản chuyện này, xung quanh có biết bao nhiêu thành viên đi săn doanh đang nhìn kia mà.
Cũng tốt, cứ để bọn họ tự mình xử lý đi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
“Siêu độ có gì khó, Tiểu Xuyên sư đệ của ta biết đấy -----” Ngọa Tào.
Kim Tiểu Xuyên nghe Sở Bàn tử nói câu này, chính mình cũng giật nảy mình.
Ta có biết siêu độ hay không, chính ta lại không biết sao?
Còn cần ngươi nói chắc?!
Nhưng khi câu nói này vang lên giữa hiện trường.
Bao gồm Vân Trung Yến và người tiểu đội trưởng kia, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Sở Nhị Thập Tứ và Kim Tiểu Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận