Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 545: Sở sư đệ, nhìn ta pháp bảo!

Chương 545: Sở sư đệ, nhìn pháp bảo của ta!
**Đan Dương Tông.**
Tại Nhiệm Vụ đường, Liễu trưởng lão nhìn đám người trẻ tuổi đang vây quanh mình.
Chính là nhóm Yến Xuân Thủy, Tân Chính, lứa đệ tử hạch tâm này, tổng cộng mười người.
“Kể từ khi các ngươi tiến vào Đan Dương Tông đến nay, sự tiến bộ của các ngươi ta đều nhìn thấy hết.
Trước đây, có một chuyện, ta chưa từng đề cập với các ngươi.
Đó là trong số đệ tử tinh anh của chúng ta, có mấy người đã bị kẻ khác hãm hại tại chiến trường biên cảnh.
Mà hung thủ lại là người của Đại Canh vương triều chúng ta.
Hiện tại, đã có tin tức, đám hung thủ kia đang ở đô thành gần đây.”
Một tên đệ tử trong đó lên tiếng hỏi:
“Liễu trưởng lão, đã như vậy, dựa vào thực lực của Đan Dương Tông chúng ta, sao không trực tiếp bắt hung thủ về, tru sát tại chỗ?”
Liễu trưởng lão nói:
“Ha ha, không đơn giản như vậy đâu. Hôm nay nói cho các ngươi biết cũng chỉ là để nhắc nhở một chút, chứ không phải hạ lệnh nhiệm vụ để các ngươi đi chém giết hung thủ.
Nghe nói mấy tên hung thủ kia tâm ngoan thủ lạt, thủ đoạn hèn hạ, đã có tu vi chiến lực Khải Linh Cảnh tam trọng, dường như còn mạnh hơn mấy người các ngươi.
Nếu không, mấy tên đệ tử mà tông môn ta phái đi cũng đã không chết trong tay bọn chúng.”
Một nữ đệ tử xinh xắn nói:
“Liễu trưởng lão, tuy chúng ta chỉ có tu vi Khải Linh Cảnh nhị trọng, nhưng đều có khả năng vượt cấp chiến đấu, chưa chắc đã thua tu sĩ tam trọng gì đó đâu.”
Liễu trưởng lão liếc nhìn nữ đệ tử này, nhận ra tên nàng là Mạn Tuyết.
Trong nhóm đệ tử nòng cốt này, chiến lực của nàng chỉ đứng sau Yến Xuân Thủy và Tân Chính.
Nàng xuất thân đại gia tộc, tâm cao khí ngạo.
“Ngươi có biết, người dẫn đội của chúng ta đến chiến trường là một đệ tử Khải Linh Cảnh thất trọng, ngay cả hắn còn không thể chém giết đối thủ, ngươi thấy đối thủ yếu lắm sao?”
Mạn Tuyết thấp giọng lẩm bẩm:
“Nhưng chúng ta là đệ tử hạch tâm, sao có thể so với đám đệ tử tinh anh kia được chứ ----?” Giọng nói không lớn, khí thế cũng không đủ.
Đệ tử hạch tâm tuy có tiềm chất vô hạn, nhưng ở Khải Linh Cảnh sơ kỳ mà muốn chiến thắng đệ tử tinh anh thất trọng thì đúng là nghĩ nhiều rồi.
Liễu trưởng lão nói tiếp:
“Được rồi, các ngươi thường xuyên đi lại ở đô thành gần đây, nếu sau này có gặp phải mấy tên hung thủ kia thì cũng phải đề phòng.
Nếu đơn độc gặp phải, trốn được thì cứ trốn. Nếu tất cả các ngươi đều có mặt, hoặc có sư huynh chiến lực cao hơn ở đó, thì có thể thử chém giết đối thủ, đó là tốt nhất. Nếu không thể, cũng đừng cưỡng cầu.”
Nói xong, Liễu trưởng lão khẽ rung cổ tay, một bức họa xuất hiện trước mặt mười tên đệ tử hạch tâm.
“Nhớ kỹ, chính là mấy người này.”
Khi hình ảnh ba người trên bức họa hiện ra trong mắt Yến Xuân Thủy và Tân Chính.
Cả hai bất giác nhìn nhau.
Trước đó, bọn họ từng đọc qua 《 Tin nhanh 》, nghe nói là do một vị Tôn quản sự của Phong Vũ Các, người đã tận mắt chứng kiến sự việc ở chiến trường, viết ra.
Bài báo nói rằng người của Đan Dương Tông và mấy thế gia đã xảy ra xung đột với người của Cửu Tầng Lâu tại săn thú doanh.
Yến Xuân Thủy và Tân Chính, ban đầu, tâm trạng rất mâu thuẫn.
Từ góc độ tông môn mà nói, họ nên đứng trên lập trường của Đan Dương Tông.
Nhưng xét về tình cảm trước đây, Kim Tiểu Xuyên cũng coi như đã cứu mạng bọn họ.
Ít nhất là, lúc đôi bên có thù oán, hắn đã không hạ sát thủ với bọn họ.
Liễu trưởng lão rời đi.
Để lại bức họa.
Mạn Tuyết nhìn ba người trên bức họa, chậc chậc bình luận:
“Nhìn xem, cũng đâu có hung tàn như Liễu trưởng lão nói. Nhìn kìa, tiểu cô nương này có hai lúm đồng tiền, thật là xinh xắn.
Còn thiếu niên ở giữa này, trông khá anh tuấn bất phàm, ta cũng muốn xem thử người thật có đẹp như vậy không.
Còn tên đại mập mạp bên cạnh này, mặt cười gian xảo, nhìn không giống người tốt.”
Đánh giá xong, thấy Yến Xuân Thủy và Tân Chính không nói gì, nàng liền kinh ngạc hỏi:
“Này, Yến sư huynh, Tân sư huynh, sao hai huynh không nói gì? Nhìn vẻ mặt hai huynh kìa, chẳng lẽ trước đây đã biết bọn họ rồi sao?”
Yến Xuân Thủy không giấu giếm, gật đầu.
Mạn Tuyết hứng thú, xáp lại gần:
“Đúng là vậy thật à? Mau kể cho chúng ta nghe đi, bọn họ hung tàn thế nào? Huynh có thắng được bọn họ không?”
Các đệ tử khác cũng xúm lại, muốn nghe Yến Xuân Thủy và Tân Chính nói xem sao.
Mấy người này nếu là kẻ địch của Đan Dương Tông, chỉ cần biết được nhược điểm của bọn họ, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội chiến thắng.
Yến Xuân Thủy nhìn các sư đệ xung quanh, nhớ lại đủ chuyện đã xảy ra ở Phượng Khánh Phủ trước kia.
Một lúc lâu sau, Yến Xuân Thủy khẽ thở ra một hơi:
“Kim Tiểu Xuyên này, trước đây ta đánh không lại. Sở Nhị Thập Tứ kia thì ta dù muốn đánh cũng đánh không lại hắn. Cuối cùng, tiểu cô nương tên Mặc Mặc, ta thật sự không biết có thắng được không, vì chưa từng giao thủ chính diện bao giờ, nhưng ta biết, nàng rất có tiền-----”
Đây gọi là trả lời kiểu gì vậy?
Các sư đệ đều hơi nhụt chí.
Yến Xuân Thủy huynh là người có chiến lực xếp hạng nhất trong nhóm đệ tử chúng ta cơ mà.
Sao huynh lại nói đánh không lại chứ?
Nếu huynh đánh không lại, vậy chúng ta thì tính là gì?
Nhưng thấy Yến Xuân Thủy không giống nói dối, mọi người bèn chuyển ánh mắt sang Tân Chính.
Tân Chính có chiến lực xếp thứ hai trong số họ.
Hắn sở hữu Nông Phu linh thể, mỗi ngày vác cuốc, khi dùng đến thì biến hóa khôn lường.
“Tân Chính sư huynh, nói vậy là trước đây các huynh cùng ở một chỗ với bọn Kim Tiểu Xuyên sao?
Lúc trước thật sự đánh không lại bọn họ à?
Đừng quên, bây giờ chúng ta đều có Thánh cấp linh thể đấy.”
Tân Chính còn bình tĩnh hơn Yến Xuân Thủy:
“Không chỉ trước đây đánh không lại bọn họ, mà sau này, ta cũng đánh không lại.”
Ngọa Tào, câu trả lời này của huynh thật khiến người ta đau lòng quá.
Chuyện sau này còn chưa xảy ra, sao huynh biết là đánh không lại chứ?
Điều kỳ lạ là Yến Xuân Thủy lại không hề phản bác.
Vậy là huynh ấy tán đồng lời Tân Chính nói rồi sao?
Cuối cùng, Yến Xuân Thủy vẫn bổ sung một câu:
“Ta đọc được tin tức, hiện giờ mấy người của Cửu Tầng Lâu đang ở Bàn Long Quan. Bàn Long Quan là nơi thế nào, người ngoài không rõ, chứ các ngươi hẳn là rất rõ ràng.”
Mọi người nghe vậy đều không còn gì để nói.
Bàn Long Quan, nếu không có việc gì thì họ cũng chẳng đến nơi như Tây Sơn đó.
Chỗ đó quá tà môn.
Đừng thấy đệ tử Bàn Long Quan ít.
Nhưng chiến lực ai nấy đều cực kỳ mạnh mẽ.
Cơ bản là không thấy bóng dáng Khải Linh Cảnh nào.
Nếu mấy hung thủ như Kim Tiểu Xuyên mà trốn ở đó, thì căn bản không cần đi tỷ thí làm gì.
Vậy chắc chắn là đánh không lại rồi. Chẳng trách Yến sư huynh và Tân Chính sư huynh lại nói như vậy.
Ngược lại là Mạn Tuyết, mắt cứ đảo tới đảo lui.
Yến Xuân Thủy càng nói vậy, lòng hiếu kỳ của nàng lại càng lớn.
Nàng rất muốn xem thử, Kim Tiểu Xuyên này rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến đâu, có thật là đẹp trai như trên họa không.
***
Đệ tử Cửu Tầng Lâu đến Bàn Long Quan tháng thứ năm.
Trong khu rừng bên ngoài Bàn Long Quan.
Kim Tiểu Xuyên đang ngồi xếp bằng trong rừng, đầu óc vô cùng minh mẫn.
Dường như cả khu rừng đều hiện rõ trong mắt hắn.
Sau đó, mắt hắn nhìn chăm chú vào một cây đại thụ gần nhất.
Một lúc lâu sau, cây đại thụ kia dường như bị ánh mắt hắn nhìn xuyên thấu, bất kể là cành cây, lá cây, vỏ cây bên ngoài, tất cả đều hiện rõ mồn một.
Không chỉ vậy, hắn còn thấy rõ cả những vòng tuổi bên trong cây đại thụ.
Trong tầm mắt của Kim Tiểu Xuyên, dưới lòng đất, từng chiếc rễ cây cứng cáp đang không ngừng hút lấy chất dinh dưỡng trong nước.
Những chất dinh dưỡng này theo thân cây không ngừng vận chuyển lên trên, cuối cùng hòa vào toàn bộ cây đại thụ, biến mất không thấy.
“A, thì ra là vậy----- Bảo sao ta vẽ Hóa Mộc Phù Văn cả tháng trời mà không có chút tiến triển nào.
Thật ra, Hóa Mộc Phù Văn, nếu chỉ biết mỗi thuộc tính Mộc, thì làm thế nào cũng không thể thành công được.
Chẳng trách nhiều người luyện chế phù lục như vậy mà không thành công, chắc chắn là chỉ chú ý đến bản thân phù văn, mà không hề nghĩ đến, Sở dĩ có Mộc, là vì dưới đất có Thủy đang tác dụng.”
Kim Tiểu Xuyên vốn đang có đầu óc tỉnh táo bỗng cảm thấy đan điền của mình rung lên.
Trong đan điền, gốc cây táo kia bỗng nhiên lại to thêm một chút.
Tất cả cành lá đều vui vẻ lay động.
Dường như đang ăn mừng sự lĩnh ngộ của Kim Tiểu Xuyên vào giờ khắc này.
“A? Quả nhiên là như vậy, cho nên cây táo này mới vui mừng đến thế.
Xem ra, ta vẫn khá có duyên với Mộc thuộc tính------”
Kim Tiểu Xuyên lại trầm tư ---- Từ lúc bắt đầu tu luyện, hắn đã phải dựa vào cây táo trong đan điền.
Suốt thời gian dài qua, linh lực của hắn không ngừng đột phá, tăng trưởng, tất cả đều không thể tách rời khỏi công lao của cây táo.
Nghĩ đến đây, cây táo trong đan điền đột nhiên liền im lặng.
Dáng vẻ đó chính là sợ ảnh hưởng đến sự cảm ngộ của Kim Tiểu Xuyên.
Lại qua không biết bao lâu.
Ánh mắt Kim Tiểu Xuyên một lần nữa nhìn về phía cây đại thụ vừa rồi.
Lần này lại có điểm khác biệt.
Trên cành cây, hắn thấy được thuộc tính Mộc.
Tiếp đó, dưới gốc cây, hắn thấy được Thổ.
Dưới Thổ, bên cạnh rễ cây, hắn thấy được Thủy.
Cành lá đại thụ lay động, hắn hơi ngẩng đầu nhìn lên ----- Một tia dương quang xuyên qua rừng rậm, chiếu rọi lên cành lá của cây đại thụ này ----
“Không đúng, hẳn là còn có Hỏa -----” Hỏa này chính là nhiệt lượng từ dương quang ---- Thì ra, nhìn như một vật thể đơn lẻ, lại ẩn chứa tất cả thuộc tính Ngũ Hành khác, chỉ là nhiều hay ít mà thôi ----- Mỗi một loại thuộc tính Ngũ Hành đều không tồn tại độc lập -----
“Ầm ------” Trong đầu hắn, dường như đột nhiên mở ra một cánh cửa.
Vô số thông tin tràn vào trong đầu.
Khóe miệng Kim Tiểu Xuyên vẽ lên một nụ cười.
Giờ khắc này, hắn không chỉ cảm ngộ được thuộc tính Mộc, mà còn hiểu rõ hơn về thuộc tính của các vật thể khác, đặt nền móng vững chắc.
Tiếng nổ vang trong đầu lắng xuống.
Kim Tiểu Xuyên đứng dậy, ngửa mặt lên trời cười lớn:
“Ha ha ha, quả nhiên vẫn là đại sư huynh ta lợi hại hơn, lĩnh ngộ nhanh hơn Sở sư đệ và tiểu sư muội!”
Kim Tiểu Xuyên nhanh chóng đứng dậy.
Trong nháy mắt, hắn đã về tới chỗ ở của mình.
Hắn liếc nhìn lên lầu.
Trên sân thượng, lò luyện đan của tiểu sư muội phát ra tiếng “két két” ---- Kim Tiểu Xuyên tâm trạng vui vẻ:
“Nghe tiếng này, lò luyện đan của tiểu sư muội xem ra sắp không chịu nổi nữa rồi.” Trong tháng này, tiểu sư muội đã làm hỏng 9 cái lò luyện đan.
May mà suốt một tháng qua, nàng không làm nổ lô.
Nếu không, căn phòng này lại phải xây lại rồi.
Xem ra phải tìm một nơi riêng biệt dưới lầu cho tiểu sư muội luyện đan mới được.
Kim Tiểu Xuyên cầm bút lên, chấm một ít thú huyết.
Tiện tay lấy ra một tấm da thú lớn bằng bàn tay, bày ra bàn.
Trong đầu, Hóa Mộc Phù Văn hiện lên vô cùng rõ ràng.
Bút trong tay nhẹ nhàng hạ xuống, bắt đầu phác họa phù văn kia trên tấm da thú.
Phù văn phức tạp, Kim Tiểu Xuyên vẽ rất nghiêm túc.
Theo ngòi bút lông của hắn, một luồng linh lực thuộc tính Mộc của Ngũ Hành hiện ra trên tấm da thú.
Kim Tiểu Xuyên cảm thấy một luồng linh lực trong cơ thể cũng bị rút ra, theo ngòi bút lông chứa đựng vào tấm da thú, ẩn vào trong phù văn.
Thêm vài nét bút nữa, Hóa Mộc Phù Văn kia đã được vẽ xong hoàn toàn.
Toàn bộ tấm da thú đều lóe lên quang mang.
“Ừm, thử xem hiệu quả thế nào?” Kim Tiểu Xuyên ngồi thẳng dậy, nhìn thấy ngoài sân, Sở mập mạp đang xách một cây thiết chùy cỡ lớn, vừa đi tới vừa ngân nga một tiểu khúc không đứng đắn nào đó.
Kim Tiểu Xuyên cầm tấm Hóa Mộc Phù này trên tay.
Miệng hô một tiếng:
“Sở sư đệ, nhìn pháp bảo của ta!”
Phù lục được kích phát bay ra ngoài.
Sở mập mạp trừng lớn hai mắt, liền thấy theo bàn tay Kim Tiểu Xuyên đẩy tới, một cây cọc gỗ to bằng cái thau lớn nhất, đập thẳng về phía mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận