Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 3 muốn tiến vào nội môn sao, miễn phí ăn ở loại kia

Chương 3: Muốn vào nội môn sao? Loại miễn phí ăn ở ấy?
Sở Nhị Thập Tứ thất vọng mất mát, ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Kim Tiểu Xuyên thì trong lòng đang tính toán, hơn 200 cô gái lầu xanh, nuôi nhiều người Sở gia như vậy, mỗi ngày làm việc sợ là muốn mệt đến tăng ca.
Tính toán sổ sách, địa vị của tên mập ở nhà cũng chỉ như thế, tiền có nhiều đi nữa, chia bình quân ra thì cũng chẳng còn bao nhiêu, cái phiếu cơm này sợ là không quá ổn thỏa, phải tìm hiểu thêm một chút đã.
“Vậy lần này vì sao bị cha ngươi đuổi ra khỏi nhà?”
Sở Nhị Thập Tứ buồn bã nói: “Kim Tiểu Xuyên, mỗi người đều hẳn là có một ước mơ đi?”
Kim Tiểu Xuyên gật đầu, hắn cũng từng có ước mơ, ước mơ thi đậu một trường đại học danh tiếng, tìm một công việc tốt, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, xây một căn nhà lớn, hiếu kính cha mẹ.
Cũng không biết cha mẹ sau khi mình mất tích sẽ thế nào, khả năng lớn là sẽ không dựa vào cái cây đại thụ trong công viên kia mà tìm được mình.
Sở Nhị Thập Tứ nói “Ước mơ của ta chính là muốn vượt qua cha ta, mở một thanh lâu lớn hơn, cưới càng nhiều lão bà, sinh càng nhiều hài tử, kiếm được nhiều bạc hơn, điều này không quá phận đi.”
Kim Tiểu Xuyên ngạc nhiên.
Ước mơ của tên mập này thật kỳ quái, chỉ có vậy thôi sao?
Đơn giản là quá phận mà, hắn nhất thời lại không thể phản bác được.
Sở Nhị Thập Tứ tiếp tục nói: “Để thực hiện ước mơ này, ta cũng nên học hỏi kinh nghiệm của các thanh lâu khác, cho nên, đã lén lấy ngân lượng của Sở Tam Đa, đi đến hoa lâu lớn nhất Nam Thành.”
Kim Tiểu Xuyên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm tên mập chết tiệt này, cao nhân à, thảo nào chúng ta có thể gặp nhau, lão tử là vì xem nhiều phim hành động một chút mới xuyên không, thế nhưng ngươi mẹ nó lại trực tiếp thực hành luôn à.
Sở Nhị Thập Tứ lại nói “Ta ở thanh lâu Nam Thành hai tháng, bạc đã tiêu hết rồi, haiz, Kim Tiểu Xuyên, ta nói cho ngươi biết, thật ra chỗ đó cũng chỉ là hoàn cảnh tốt hơn một chút, bàn về dung mạo và kỹ nghệ của các cô nương, vẫn là thanh lâu nhà chúng ta hơn một chút.”
Kim Tiểu Xuyên nhìn tên mập như một núi thịt trước mắt, trong lòng thắc mắc, hai tháng sinh hoạt ở thanh lâu, vì sao lại không vắt khô tên này chứ?
Có lẽ các cô nương kia thật sự không giỏi lắm.
Sở Nhị Thập Tứ vẻ mặt chân thành nhìn Kim Tiểu Xuyên: “Ta có phải rất đáng thương không, cũng chỉ vì chút chuyện nhỏ này, cha ta liền không cho ta về nhà.”
Ngươi đáng thương cái búa ấy.
Ta mà là cha ngươi, căn bản không có chuyện đuổi ra khỏi nhà, trực tiếp đào hố chôn sống là tốt nhất.
Cái phiếu cơm trước mắt này rõ ràng không đáng tin cậy, Kim Tiểu Xuyên liền suy nghĩ phải nhanh rời đi, tối thiểu cũng phải tìm chỗ ngủ qua đêm trước đã, cho dù là gầm cầu cũng được.
Đang suy nghĩ làm sao để từ biệt tên mập có vẻ đau thương kia, bên ngoài đình đột nhiên truyền đến một giọng nói:
“Người trẻ tuổi, các ngươi có muốn bái nhập tông môn tu hành không?”
Kim Tiểu Xuyên ngẩng đầu, bên ngoài đình đang đứng một nam tử mặt tròn, khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặc một bộ áo xanh.
Thân hình người này vốn cũng hơi béo, nhưng so với Sở Nhị Thập Tứ trước mắt, thì đúng là tiểu vu gặp đại vu, đặt cạnh nhau xem, lại còn có vẻ hơi thon thả.
Đương nhiên, dù vậy, cũng béo hơn Kim Tiểu Xuyên một vòng lớn.
Nghe hắn hỏi vậy, Kim Tiểu Xuyên vô thức lắc đầu, nói “Không học, không học, không có tiền.”
Sở Nhị Thập Tứ cũng đáp lời: “Đúng vậy, không học, một lũ lừa đảo, tốn mấy trăm lượng bạc mua một bản công pháp đại trà rởm, chẳng có tác dụng gì sất, có tiền ta thà mua mấy viên đan dược, nói không chừng cũng khai mạch được nhất trọng.”
Nam tử mặc áo xanh kia vẻ mặt chân thành, khẽ lắc đầu thở dài: “Ta thấy hai vị đây căn cốt tuyệt hảo, có thể gọi là kỳ tài, không tu luyện thật sự là quá đáng tiếc.”
Lời này làm Kim Tiểu Xuyên trong lòng khẽ động, ta đã nói mà, người xuyên việt sao có thể không phải là kỳ tài tu luyện chứ.
Bên cạnh, Sở Nhị Thập Tứ khinh thường nói: “Ha ha, tiểu gia ta đã khảo thí 5 năm rồi, ngươi là người đầu tiên nói ta căn cốt tốt đấy, nếu có tiền, nhất định sẽ thưởng ngươi mấy lượng bạc, tiếc là, ngươi đến không đúng lúc, ta hiện tại 10 lượng bạc cũng không lấy ra nổi.”
Kim Tiểu Xuyên hơi nghi ngờ nói “Tiền bối, chẳng lẽ không cần dụng cụ khảo thí, cũng có thể nhìn ra thiên phú của chúng ta sao?”
“Có hy vọng.” Nam tử thầm nghĩ trong lòng, rồi mặt mày tươi như gió xuân đi vào đình, tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
“Ha ha, thiên tài tu luyện chân chính, mấy dụng cụ kia làm sao đo ra được chứ? Ở Đại Canh vương triều ta, không, toàn bộ Huyền Thiên đại lục, các ngươi có từng nghe nói vị Đại Đế nào là dựa vào dụng cụ khảo thí mà được phát hiện đâu?”
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ lắc đầu, vì bọn họ thật sự không biết.
Nhất là Kim Tiểu Xuyên, đây là lần đầu tiên nghe nói đến cái tên Huyền Thiên đại lục và Đại Canh vương triều.
Người kia có chút đắc ý: “Đúng vậy, căn bản là không có. Nhất là mấy cái tông môn rác rưởi bất nhập lưu ở Hoa Dương Thành này, bài khảo thí của bọn họ càng không đáng nhắc tới.”
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ nhìn nhau, lúc đối phương nói những lời này, nhất là khi nói tông môn Hoa Dương Thành là rác rưởi, dù giọng rất nhỏ, nhưng có vẻ rất có sức nặng.
Kim Tiểu Xuyên mở miệng: “Tiền bối, nói vậy ngài không phải người Hoa Dương Thành?”
Nam tử áo xanh nói “Đương nhiên không phải, Hoa Dương Thành cái loại nơi nhỏ bé này, có thể tu luyện ra cái rắm gì chứ.”
Mắt Sở Nhị Thập Tứ sáng rực lên: “Vậy ngài là tông môn ở Phượng Khánh Phủ?”
Người áo xanh mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt cao thâm.
Sở Nhị Thập Tứ: “Ngài không lẽ nào lại là người của Thương Châu hoặc là đô thành chứ?”
Hoa Dương Thành là Vệ Thành của Phượng Khánh Phủ, mà Phượng Khánh Phủ thuộc Châu Thành Thương Châu, Thương Châu lại thuộc Đại Canh vương triều, nơi hoàng đế ở, được gọi là đô thành.
“Khụ khụ.” Đạo nhân ho khan hai tiếng: “Trụ sở tông môn, đối với tu luyện mà nói, không có ý nghĩa quá lớn, đại tông môn ở châu thành cũng có đệ tử bất nhập lưu, mà nơi nhỏ bé như Hoa Dương Thành, nói không chừng cũng có thể sinh ra anh tài, ví dụ như hai vị.”
Kim Tiểu Xuyên, Sở Nhị Thập Tứ nghe vậy, ngay cả sống lưng cũng thẳng lên một chút.
Sở Nhị Thập Tứ nói “Ta đã nói mà, tiểu gia sao có thể không phải thiên tài tu luyện chứ, mấy tông môn rác rưởi kia trước đây chắc chắn là tính sai rồi.”
Nhưng mà theo lời đạo nhân nói càng lúc càng nhiều, nỗi lo của Kim Tiểu Xuyên ngược lại càng tăng lên, vì sao nam tử áo xanh này lại có chút giống như kẻ lừa đảo thế nhỉ?
Nơi ta từng sống, chính là nơi lừa đảo đầy rẫy, chuyên lừa gạt hài tử, chuyên lừa gạt lão nhân, chuyên lừa gạt học sinh, chuyên môn và kỹ thuật phải gọi là thuần thục, chiêu trò gì cũng dùng được.
Không đợi hắn mở miệng phản bác, Sở Nhị Thập Tứ bên cạnh lại nói: “Tiền bối, chúng ta vào tông môn cần điều kiện gì, nói trước nhé, chúng ta không có tiền mua tư cách ký danh đệ tử hay đệ tử ngoại môn đâu.”
Lông mày người áo xanh nhướng lên: “Ký danh đệ tử? Đệ tử ngoại môn? Không, tư chất của các ngươi có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn.”
Kim Tiểu Xuyên sững sờ, lại có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn? Rốt cuộc có phải lừa đảo không? Nhất thời, hắn không phân biệt được.
“Vậy ---- tiền bối ---- đệ tử nội môn có cần nộp tiền không?”
Kim Tiểu Xuyên nghĩ đến mục đích cuối cùng của mọi kẻ lừa đảo đều là lừa tiền, nhưng bản thân mình bây giờ không có gì cả, cũng không sợ.
Người áo xanh cười nói: “Ha ha, tu luyện mà dùng tiền đều là lừa người, đệ tử nội môn chúng ta không cần nộp một lượng bạc nào, đồng thời tông môn còn miễn phí bao ăn bao ở nữa.”
Trong khoảnh khắc, Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ lại nhìn nhau, đều thấy ngọn lửa khát vọng trong mắt đối phương.
Dù rất khát khao, nhưng lòng Kim Tiểu Xuyên vẫn còn một tia nghi ngờ, chuyện tốt như vậy, lại có thể xảy ra trên người ta sao?
Suy xét cẩn thận, tướng tùy tâm sinh, người áo xanh này trông không giống kẻ đại gian đại ác.
Miễn phí ăn ở, vào được nội môn, hai điều kiện này đối với ta mà nói, quá có sức hấp dẫn, cho dù vạn nhất ta không phải là vật liệu tu luyện, có thể ăn ở miễn phí một thời gian cũng là lời rồi, ít nhất có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Mức độ hưng phấn của Sở Nhị Thập Tứ còn hơn cả Kim Tiểu Xuyên, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế:
“Tiền bối, mời nói tên tông môn của chúng ta ra đi? Ta phải làm cho đám quản sự của mấy tông môn chó má kia sợ chết khiếp.”
Người áo xanh tiếp tục tỏ vẻ cao thâm, nhưng giọng lại hạ thấp xuống: “Khiêm tốn, khiêm tốn, tên tông môn chỉ là hư danh thôi, giống như Vấn Đạo Tông bên cạnh, tên thì đúng là rất kêu, nhưng tông chủ của họ bất quá chỉ là Khải Linh cảnh nhị trọng, miễn cưỡng hơn Khai Mạch cảnh một chút, thế thì vấn đạo cái rắm gì!”
Hắn nói tới nói lui, ra vẻ rất lợi hại.
Dưới sự truy hỏi liên tục, người áo xanh nói nhất định sẽ cho hai người một bất ngờ lớn, điều này khiến hai người không thể hỏi tiếp nữa, đồng thời còn tràn đầy suy đoán.
Lỡ như người ta trở mặt bỏ đi, hai người bây giờ ngay cả nơi ăn chốn ở cũng không có.
Vậy thì cứ chờ đợi bất ngờ tốt đẹp vậy.
Chuyện nhập môn rất nhanh đã được thống nhất.
Kim Tiểu Xuyên vốn cô độc một mình, không vướng bận, Sở Nhị Thập Tứ cũng tỏ ý không về nhà, chờ ta quay về lần nữa, nhất định phải làm Sở Tam Đa sáng mù mắt chó.
Người áo xanh đương nhiên vô cùng vui vẻ, dẫn theo hai người đi dạo một con phố, mua mấy chục vò rượu trắng, còn có mấy túi lớn nguyên liệu nấu ăn.
Chỉ thấy đạo nhân trả tiền xong, chiếc nhẫn trên tay loé lên, số rượu kia, những nguyên liệu kia liền biến mất không thấy đâu nữa.
Đồng tử Kim Tiểu Xuyên lập tức hơi co lại, hóa ra đây chính là nhẫn trữ vật trong truyền thuyết, trong lòng lập tức tràn đầy khát vọng đối với tu hành.
Một lát sau, ba người đi ra cổng Tây Thành.
Ngoài thành cây cối xanh um tươi tốt, hai bên quan đạo có đủ loại đại thụ hình thù kỳ quái đứng sừng sững.
Đi được một đoạn, đến một nơi yên tĩnh, nam tử áo xanh phất tay, một thanh trường kiếm màu xanh lam xuất hiện từ hư không, trong nháy mắt trở nên rộng lớn, đủ để chứa ba người đứng thẳng.
Hắn một tay túm lấy Kim Tiểu Xuyên, một tay nắm chặt Sở Nhị Thập Tứ.
“Lên!” Hắn quát khẽ một tiếng, trường kiếm lập tức bay lên không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận