Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 158: săn bắn ( bên dưới )

Chương 158: Săn bắn (Phần dưới)
Tà Dương Tông.
Yến Xuân Thủy cùng đại đệ tử Lôi Vân Tông là Vương Phi Hồng, hai người đang bí mật mưu đồ làm thế nào để diệt trừ Kim Tiểu Xuyên, bắt sống Sở Nhị Thập Tứ.
Đại Trưởng lão Vạn Vô Nhai đã tức giận.
Từ chuyện ở Tử Dương dãy núi, đến lần chiêu thu đệ tử tông môn lần này.
Thêm vào trước đó, bọn hắn đã phải chịu ấm ức ở bên ngoài tông môn Chín tầng lâu.
Đệ tử Chín tầng lâu khắp nơi đối nghịch với mình, tuyệt đối không thể chịu đựng để bọn hắn sống sót thêm nữa.
Cho nên, hắn đã liên hợp với Lôi Vân Tông, để Yến Xuân Thủy dẫn đầu một tiểu đội gồm các đệ tử Khai Mạch cảnh cửu trọng, tiến đến bố trí mai phục.
Tại sao lại phải là đệ tử Khai Mạch cảnh cửu trọng?
Bởi vì những người cảnh giới thấp hơn, nếu đụng phải Kim Tiểu Xuyên, e rằng sẽ trực tiếp vẫn lạc.
Thật ra biện pháp tốt nhất chính là phái trưởng lão hoặc chấp sự Khải Linh Cảnh ra tay, hẳn là có thể dễ như trở bàn tay xử lý Kim Tiểu Xuyên.
Nhưng phủ chủ trước đây đã có mệnh lệnh, tuyệt đối không cho phép người Khải Linh Cảnh ra tay với người Khai Mạch cảnh.
Nếu không, sẽ phải đi ngồi tù, vào thủy lao.
Hắn không dám đánh cược, dù sao có đám người Mưa gió các ở đó, quan phủ muốn tìm ra chân tướng cũng không khó khăn.
Yến Xuân Thủy hí hoáy viết vẽ trên giấy, chọn ra 7 tên đệ tử từ Tà Dương Tông, sau đó Vương Phi Hồng cũng đưa tới một danh sách, tương tự cũng là 7 tên đệ tử Khai Mạch cảnh cửu trọng.
Mười mấy người này, trong thời gian ngắn tới, chỉ có một nhiệm vụ.
Xử lý Kim Tiểu Xuyên, bắt sống Sở Bàn tử.
Tốc độ hành động của bọn hắn rất nhanh.
Ngay trong đêm, Yến Xuân Thủy liền mang theo mười mấy người, trực tiếp rời thành, tiến vào dãy núi.
Hắn đã sớm để Tân Chính nghe ngóng kỹ càng.
Gần đây, luôn có đệ tử Chính đạo các đi vào trong dãy núi để lịch luyện. Mà muốn tiến vào dãy núi từ cửa chính của Chính đạo các, cũng chỉ có hai con đường.
Cả hai đều không phải là đại lộ chính thức, mà là những con đường nhỏ do các đệ tử đi lịch luyện trong dãy núi ngạnh sinh sinh chặt cây cối, đạp mòn mà thành.
Yến Xuân Thủy đặt địa điểm mai phục tại một nơi cách tông môn Chính đạo các hơn trăm dặm.
Làm như vậy là bởi vì nếu có chiến đấu xảy ra, sẽ không kinh động đến những người Khải Linh Cảnh của Chính đạo các.
Hắn sắp xếp đệ tử Lôi Vân Tông canh giữ một con đường nhỏ.
Còn mình thì canh giữ con đường còn lại.
Đã là bố trí mai phục thì phải bí mật, không thể trực tiếp canh giữ ở trên đường được.
Hò hét mấy thứ ngu xuẩn như “Núi này là ta mở, cây này là ta trồng”.
Hắn đặt vị trí ẩn nấp của tiểu đội này trên sườn núi, cách con đường nhỏ mấy trăm mét.
Cây cối và bụi cỏ trên sườn núi vừa hay có thể dùng để ẩn thân.
Cũng may mọi người đều có kinh nghiệm đào hố, chẳng bao lâu sau, một cái sơn động đã được đào xong.
Diện tích không lớn, nhưng chứa được bảy tám người nghỉ chân thì vẫn không thành vấn đề.
Không thể nào mỗi người một không gian riêng được, ban đêm chen chúc một chút để ngủ thì vẫn không có vấn đề gì.
Hắn đứng ở ngoài cửa động, nhìn về phía con đường nhỏ, nhưng thực ra là không thấy rõ.
Như vậy cũng tốt, người đi trên đường nhỏ cũng sẽ không phát hiện ra bọn hắn.
Hắn chỉ cần tùy thời phái hai sư đệ ra ngoài ẩn nấp trên cây lớn là được, một khi nhìn thấy Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ xuất hiện thì lập tức phát tín hiệu.
Mọi người cùng xông lên là có thể giải quyết xong trận chiến.
Đương nhiên, hắn cũng dự liệu được khả năng bên cạnh Kim Tiểu Xuyên sẽ có những người khác của Chính đạo các đi cùng.
Nhưng chuyện này thì sao chứ?
Cho dù Giang Tu Đức có đích thân đi theo, hắn cũng không hề sợ hãi.
Giang Tu Đức không phải là đối thủ của mình, huống chi bên cạnh mình còn có 7 vị sư đệ Khai Mạch cảnh cửu trọng.
Bất kỳ người nào trong số họ cũng đều có thể chống đỡ được thế công của Giang Tu Đức.
Màn đêm buông xuống.
Mặc dù hắn cũng biết rõ, ban đêm Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn tử không có khả năng đi ra.
Nhưng lỡ như thì sao?
Hắn sắp xếp một sư đệ ra ngoài canh chừng con đường nhỏ.
Còn mình cùng những người khác thì nghỉ ngơi trong sơn động.
Gió đêm có chút lạnh, đến nửa đêm thì mưa lại bắt đầu rơi.
Yến Xuân Thủy đột nhiên nhớ tới trận mưa to đã trải qua lúc từ Tử Hà dãy núi trở về.
Chỉ mong lần này, Kim Tiểu Xuyên sẽ sớm xuất hiện.
Hôm sau.
Kim Tiểu Xuyên ngáp dài, đi ra khỏi phòng ngủ.
Không ngờ rằng, người đầu tiên nhìn thấy lại là Hồ Giang Bảo.
Đây hoàn toàn không giống tác phong của một tên đời thứ hai nha, là một tên đời thứ hai, ngươi không phải nên ngủ đến lúc mặt trời lên cao, chiếu vào mông hay sao?
Hồ Giang Bảo ngồi trên ghế đẩu, tay cầm một cái bát cơm, cái bát cơm hôm nay lớn gấp ba cái dùng hôm qua.
“Đến đây, Hồ sư đệ, ngươi giúp ta nhóm lửa, để ta làm bữa sáng.”
“Ta không biết.”
Hồ Giang Bảo trả lời rất thẳng thừng.
Kim Tiểu Xuyên muốn đá hắn một cái, nhưng lại nghĩ lại, mình là khách của Chính đạo các, còn người ta là đệ tử thân truyền của Chính đạo các, đá đi có vẻ không thích hợp.
Thế là cũng lười quan tâm.
Dù sao không có người nhóm lửa thì ta sẽ không nấu cơm.
Một lát sau, tỷ muội nhà họ Tần đi ra, bắt đầu chuẩn bị nhóm lửa, làm bữa sáng.
Mãi cho đến khi thức ăn đã làm xong hết, mọi người đều ngồi vào bàn ăn, Mặc Mặc sư muội vẫn chưa thấy ra.
Mọi người ăn được một nửa, Mặc Mặc mới đẩy cửa bước ra, mặt mày ngái ngủ.
Hôm nay là đại hội đệ tử tông môn, không dậy không được.
Một đoàn người, sau khi ăn xong liền tiến về diễn võ trường của tông môn.
Diễn võ trường hôm nay có chút náo nhiệt.
Trước đây mỗi lần tổ chức đại hội đệ tử, tổng cộng cũng chỉ có chừng hai nghìn người.
Hôm nay đã hơn ba nghìn, dù sao chỉ riêng số đệ tử mới chiêu thu đã có hơn một nghìn người.
Hùng Viễn Đồ đang sắp xếp đám đệ tử mới chiêu thu, chỉnh đốn đội ngũ.
“Nào, các vị sư đệ, nghe khẩu lệnh của ta.
Đúng rồi, tất cả đứng qua đó.
Bên này có ghi bảng hiệu, ngươi không thấy sao?
Đúng rồi, bên này, lớp tinh anh truyền thừa bí pháp đệ tử thân truyền lần thứ nhất của Đại Trưởng lão Chính đạo các.”
Hơn một nghìn đệ tử mới ồn ào náo loạn, đội ngũ rất lộn xộn, Hùng Viễn Đồ có chút bất đắc dĩ.
Những phương trận đệ tử cũ đi ngang qua cũng không giúp đỡ, chỉ đứng trong đội ngũ của mình xem náo nhiệt.
Trán Hùng Viễn Đồ đổ đầy mồ hôi.
Ai bảo Đại Trưởng lão giao cho mình cái việc này chứ.
“Nào, nghe ta, nếu không ta cũng không khách khí nữa đâu! Lát nữa phó tông chủ và Đại Trưởng lão tới, thấy bộ dạng này của các ngươi, ha ha, thì đừng hòng nhận được tài nguyên tông môn.”
Hắn vừa hô như vậy, khung cảnh quả nhiên yên tĩnh đi nhiều.
“Nghe khẩu lệnh của ta.
Đệ tử bình thường đứng bên trái ta.
Các nghĩa tử của Đại Trưởng lão đứng bên phải ta.
Các nghĩa nữ xếp hàng phía sau.”
Kim Tiểu Xuyên nghe mà buồn cười, nhìn lại xem, khá lắm, chỉ riêng đội ngũ nghĩa tử đã có hơn hai trăm người.
Chiếm một phần năm tổng số đệ tử mới.
Trong tiểu đội của hắn, Giang Tu Đức và Triệu Nhất Minh tiến vào đội ngũ đệ tử thân truyền.
Tần Ánh Hồng, Tần Ánh Tuyết tiến vào đội ngũ đệ tử nội môn.
Hắn và Sở Bàn tử thì tự nhiên vẫn xếp ở phía sau đội ngũ hạch tâm.
Chỉ là hôm nay có thêm hai cái đuôi nhỏ.
Tiểu sư muội Mặc Mặc và Hồ Giang Bảo.
Kim Tiểu Xuyên nhìn về phía Hồ Giang Bảo: “Ngươi không phải nên đến chỗ đệ tử mới sao?”
Hồ Giang Bảo không thèm nghe: “Ta là đệ tử thân truyền, tại sao phải đến chỗ đệ tử mới chứ?”
“Vậy ngươi cũng nên đi vào đội ngũ đệ tử thân truyền chứ, đứng trong đội ngũ đệ tử hạch tâm là sao?”
“Ta mặc kệ, ta muốn đi theo ngươi và Sở sư huynh.”
Kim Tiểu Xuyên hết cách.
Ngươi muốn đứng đâu thì đứng đó, dù sao cha ngươi là Hồ Bất Vi.
Có điều, tiểu sư muội Mặc Mặc lại tỏ ra rất vui vẻ.
Nàng từ trước đến nay chưa từng thấy qua trận thế lớn như vậy, hơn ba nghìn người trên cùng một diễn võ trường, đều mặc áo bào màu xanh, trông rất uy phong.
Có điều, về trang phục thì...
Mặc Mặc nhìn quanh một lượt.
Cũng chỉ có ba người của Chín tầng lâu và Hồ Giang Bảo là ăn mặc khác thường.
Mấy người bọn hắn đều mặc đồ tùy ý, không có ai quản.
Hồ Giang Bảo cũng không mặc áo bào đệ tử, vì còn chưa nhận được, cũng không có ai phát cho hắn.
Vẫn mặc bộ đồ ở Phượng Khánh Phủ, hôm nay còn không cài nút áo, gió thổi qua, vạt áo ngoài tung bay, để lộ hai hàng chữ thêu bên trong.
【 Đệ tử hạch tâm Chính đạo các 】 【 Cha ta là Hồ Bất Vi 】
Hùng Viễn Đồ thở hồng hộc chỉnh đốn xong đội ngũ, liền đứng ở hàng đầu của đám đệ tử mới đó.
Không lâu sau, mấy đạo kiếm quang hạ xuống trên đài cao.
Dẫn đầu là phó tông chủ Hoa Thiên, theo sau là Đại trưởng lão Chu Chấn, cùng các trưởng lão phụ trách quản lý khác.
Đại hội do Đại Trưởng lão đích thân chủ trì.
Đầu tiên là báo cáo tình hình chiêu thu đệ tử lần này của tông môn, nói rằng đã tạo ra kỷ lục mới cho tông môn.
Sau đó liền sắp xếp hơn mười vị trưởng lão, lần lượt làm sư phụ truyền công cho đám đệ tử mới này.
Mỗi trưởng lão sẽ phụ trách dẫn dắt 100 người, hẳn là có thể trông nom được hết.
Công việc này là quan trọng nhất, cũng rất phức tạp, mãi đến nửa canh giờ sau mới phân chia xong những đệ tử này vào các đội ngũ.
Các trưởng lão đó cũng lần lượt đứng vào trước đội ngũ đệ tử mà mình phụ trách dẫn dắt.
Chu Chấn quét mắt một vòng qua các phương trận, nhìn thấy mấy người ăn mặc khác lạ trong đội ngũ đệ tử hạch tâm.
Không nói gì, tốt nhất là không nên nói.
Nhưng hắn không nói, không có nghĩa là người khác cũng không nói.
Hồ Giang Bảo đột nhiên cao giọng cất lời:
“Đại Trưởng lão, ta tu luyện với ai ạ?”
Sắc mặt Chu Chấn biến đổi, thầm nghĩ: ngươi tu luyện cái búa ấy.
Nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
“Chờ sau khi đại hội kết thúc, sẽ bàn đến vấn đề tu luyện của ngươi sau.”
Trong tông môn, vẫn còn rất nhiều người chưa rõ về sự đặc biệt của Hồ Giang Bảo.
Thấy người này, trông thì như một người bình thường, lại đứng trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm, còn dám nói chuyện với Đại Trưởng lão như vậy, trong lòng họ cũng rất bội phục.
Hồ Giang Bảo cũng lấy làm vui vẻ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta đã nói mà, việc tu luyện của ta chắc chắn khác với đám đệ tử kia, dù sao thì mấy người chúng ta đều thuộc dạng hạt giống tốt để tu luyện.”
Kim Tiểu Xuyên không biết nói gì tiếp theo.
Nhưng trong lòng cũng có một tia lo lắng.
Biết đâu Hồ Giang Bảo này lại thật sự có thể tu luyện, dù sao cái dụng cụ khảo nghiệm tư chất kia cũng đâu có chuẩn xác lắm.
Nếu không thì làm sao giải thích trường hợp của mình và Sở sư đệ đây?
Bên này vừa yên tĩnh.
Thì trong đội ngũ đệ tử hạch tâm lại có người lên tiếng hỏi.
“Đại Trưởng lão, trước đây Kim Tiểu Xuyên sư đệ và Sở sư đệ làm đệ tử hạch tâm, chúng tôi cũng chấp nhận, dù sao chiến lực của hai vị sư đệ cũng rõ như ban ngày. Nhưng tại sao hôm nay lại có thêm hai người nữa?
Hình như một người mới Khai Mạch cảnh tứ trọng, người còn lại thì còn chưa bắt đầu tu luyện.”
Chu Chấn trừng mắt liếc người đệ tử vừa đặt câu hỏi.
Thầm nghĩ có nên nhân dịp này mà đẩy hắn trở lại làm đệ tử nội môn không.
“Tông môn tự có sự sắp xếp, qua mấy ngày nữa ngươi sẽ biết.
Mặt khác, hôm nay ngoài việc sắp xếp tu hành cho đệ tử mới, ta còn muốn nhắc nhở các ngươi là đệ tử nội môn, hạch tâm, thân truyền, rằng phải nhân lúc khí thế tông môn đang lên như hiện nay, mau chóng nâng cao thực lực bản thân.
Nhất là những người đã đạt tới Khai Mạch cảnh cửu trọng như các ngươi, phải cố gắng trong vòng một năm đặt chân lên Trích Tinh Đài.
Đối với Giang Tu Đức, Hoa Ung Dung, và những người như các ngươi chỉ còn thiếu vài ẩn mạch là đạt đủ 81 mạch, càng phải nắm chắc thời gian, cố gắng ngay trong năm nay tiến vào Khải Linh Cảnh.
Đến lúc đó, chiến lực của các ngươi sẽ đạt đến một tầm cao mới.
Vậy làm thế nào để đột phá nhanh hơn? Ta chỉ nêu ra hai con đường.
Thứ nhất, Mãng Bình An đã làm tấm gương cho các ngươi rồi, đó là thông qua khiêu chiến, mỗi ngày không ngừng kiên trì chiến đấu, để bản thân mình luôn luôn duy trì trạng thái đó, chắc chắn sẽ thành công!”
Hắn liếc nhìn Mãng Bình An ở dưới đài.
Người này được Đại Trưởng lão khen ngợi, ưỡn ngực thật cao.
Sau đó còn ngoái lại phía sau, nhìn Kim Tiểu Xuyên với ánh mắt có chút cảm kích.
Không sai, chính mình đã đột phá được là nhờ không ngừng đối kháng với Kim sư đệ.
“Con đường thứ hai là phải đi ra ngoài, đi đối chiến với các đệ tử cao giai của những tông môn khác, đi vào sâu trong dãy núi, tìm những hung thú kia để đối đầu.
Ta biết, việc đó dù có nguy hiểm, nhưng càng như vậy thì càng có thể kích phát tiềm năng của các ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận