Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 142: không biết xấu hổ chính đạo các ( bên trên )

Chương 142: Chính Đạo Các không biết xấu hổ (Phần 1)
Thấy cha con Chu Chính Dương thế mà lại nghi ngờ thực lực tông môn mình.
Đại trưởng lão Chu Chấn làm sao còn có thể nhịn được nữa.
Ngay tại chỗ liền gọi Kim Tiểu Xuyên cùng Sở Bàn Tử lên.
Muốn thể hiện thực lực chân thật của đệ tử Khai Mạch cảnh ngũ trọng thuộc Chính Đạo Các trước mặt mọi người.
Lôi Tiệm Hồng, Mộ Thanh cũng âm thầm mắng Chu Chấn không biết xấu hổ.
Kim Tiểu Xuyên cùng Sở Nhị Thập Tứ chỉ là tạm thời ở nhờ chỗ ngươi thôi, sao lại thành người của Chính Đạo Các được?
Nhìn áo bào là biết ngay.
Trên áo bào của Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử đều không thêu mấy chữ “Chính Đạo Các”.
Nhưng hai người bọn họ cũng không tiện nói thẳng ra.
Dù sao thì quan hệ với Chính Đạo Các vẫn được duy trì khá tốt.
Vạn Vô Nhai, Trương Thiên Bang cũng tương tự thầm mắng Chu Chấn không biết xấu hổ trong lòng.
Dựa vào cái gì mà nói Kim Tiểu Xuyên là người của ngươi, còn muốn biểu diễn trước mặt mọi người.
Nhưng bọn hắn cũng không mở miệng phản bác, lo lắng rằng nếu cứ nói qua nói lại, sẽ làm lộ chuyện tông môn mình đi mai phục Cửu Tầng Lâu.
Mặt khác, lại sợ lỡ lời làm Kim Tiểu Xuyên bọn hắn nổi giận.
Rồi tiết lộ luôn chuyện đệ tử tông môn mình bị tổn thất trong tay đối phương ở dãy núi Tử Dương.
Như vậy, những người vây xem xung quanh sẽ càng thêm nghi ngờ thực lực tông môn của mình.
Kim Tiểu Xuyên bất đắc dĩ, đành đứng ra.
Lúc này, hắn nhất định phải nể mặt Đại trưởng lão Chu Chấn.
Người ta cũng là nghe theo ý của mình mới quyết định nhận Chu Chính Dương làm nghĩa tử.
Bản thân mình không ra mặt thì có vẻ không hợp lý lắm.
Hắn nhìn mấy tông môn kia.
Những trưởng lão Khải Linh cảnh kia chắc chắn sẽ không ra tay với mình.
Còn lại là Khai Mạch cảnh.
Tống Càn, Ngọc Minh Nguyệt có quan hệ cá nhân không tệ với mình, chắc sẽ không ra mặt đánh mình.
Về phần Yến Xuân Thủy của Tà Dương Tông, Vương Phi Hồng của Lôi Vân Tông, hắn cũng không chắc chắn lắm.
Hắn cảm thấy nếu chỉ đơn thuần so đấu linh lực, bản thân so với hai người kia cũng không kém bao nhiêu.
Đối phương muốn thắng mình, trừ phi phải động đao động kiếm.
Nhưng mấy vị trưởng lão xung quanh kia, còn có đội tuần tra của quan phủ nha môn, chắc sẽ không cho phép bọn họ làm vậy.
Nghĩ thông suốt những điều này, hắn cũng không còn sợ hãi nữa.
“Kim Tiểu Xuyên, xin mời các sư huynh Tà Dương Tông, Lôi Vân Tông chỉ giáo!” Công khai tuyên chiến.
Làm hai đội tuần tra quan sai kia sợ tới mức vội vàng chạy vào sân.
“Phủ chủ đại nhân, Thống lĩnh đại nhân có lệnh, trong thời gian chiêu thu đệ tử, các đệ tử giữa những tông môn không được phép tự ý đánh nhau!” Chu Chấn biết ngay là sẽ như vậy.
Trong lòng khẽ thở dài một hơi.
Lại đổi giọng nói:
“Nếu quan phủ nha môn đã có lệnh, chúng ta tự nhiên tuân thủ. Như vầy đi, Giang Tu Đức, ngươi đi lấy Linh khí khảo nghiệm linh lực ra, chúng ta không tỷ thí đánh nhau, chỉ so linh lực thôi.” Quan sai không cấm việc tỷ thí linh lực.
Giang Tu Đức quay người đi vào lều vải lấy Linh khí khảo nghiệm linh lực ra.
Nếu nói là đánh nhau, lòng tin của hắn đối với Kim Tiểu Xuyên thật sự không nhiều lắm.
Trước đó hắn đều thấy Kim Tiểu Xuyên lợi dụng sức bền, làm người khác mệt lả mà chủ động nhận thua.
Từ điểm này có thể thấy, linh lực và sức bền của Kim Tiểu Xuyên đã không thua bất kỳ đệ tử Khai Mạch cảnh cửu trọng nào.
Hắn biết ưu thế của Kim Tiểu Xuyên nằm ở đâu.
Cho nên đã chọn lĩnh vực mà Kim Tiểu Xuyên am hiểu nhất.
Giang Tu Đức bày Linh khí ra.
Loại Linh khí này cũng đơn giản.
Chỉ cần dùng lực đập vào bộ phận hữu hiệu là có thể trực tiếp hiển thị lực lượng.
Chu Chấn cười nói: “Chúng ta cứ dùng Linh khí để kiểm tra là được. Khảo nghiệm linh lực, chúng ta cử đệ tử Khai Mạch cảnh ngũ trọng Kim Tiểu Xuyên, Lát nữa đến lúc khảo nghiệm khinh thân công phu, chúng ta cũng sẽ cử đệ tử Khai Mạch cảnh ngũ trọng, đúng rồi, chính là tên mập bên cạnh này.
Để các ngươi xem, đến cả đệ tử mập nhất của chúng ta mà khinh thân công pháp cũng lợi hại như vậy, huống chi là những người có dáng người nhỏ nhắn.
Ha ha, lại nói cho các vị một câu, tại Chính Đạo Các của ta, Khai Mạch cảnh ngũ trọng cũng chỉ vừa đủ tư cách được tuyển vào nội môn mà thôi, nhưng đây chính là trình độ của đệ tử nội môn chúng ta.” Chu Chấn càng nói càng không biết ngượng mồm.
Phàm là người biết hắn, hiểu rõ Chính Đạo Các, đều mắng hắn không biết xấu hổ.
Vì tuyển nhận một đệ tử mà chút mặt mũi cuối cùng cũng không cần.
Đầu tiên là nhận con nuôi.
Bây giờ lại mượn Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử ra để nói chuyện tỷ thí.
Cái này so thế nào được?
Ai mà không biết Sở Bàn Tử kia như quả khí cầu chuyển thế, tròn vo, lại còn biết bay lượn, ai có thể đuổi kịp hắn chứ?
Còn Kim Tiểu Xuyên nữa, đó là kẻ liều mạng khi đấu pháp, dám solo 1vs1 với hung thú.
Loại người chưa bao giờ biết né tránh.
Phương châm chính là chiến thuật đả thương địch thủ 1000, tự tổn 1200.
Dụng cụ đã bày xong.
Lời khiêu chiến của Kim Tiểu Xuyên đã được đưa ra.
Chỉ chờ xem đệ tử các tông ứng chiến thế nào.
Cha con Chu Chính Dương cũng đang mong đợi.
Nghe nghĩa phụ --- không, hiện tại còn chưa phải ---- nghe Đại trưởng lão Chu Chấn nói như vậy, có vẻ như Chính Đạo Các cũng rất lợi hại.
Chỉ là xếp hạng thấp một chút mà thôi.
Dám khiêu chiến trực tiếp ngay trước mặt Đại trưởng lão của tứ đại tông môn, tông môn như vậy, không phải là thật sự có thực lực thì chính là đầu óc có vấn đề.
Bây giờ xem ra, không giống bộ dạng đầu óc có vấn đề lắm.
Bọn họ mong đợi, những người vây xem xung quanh lại càng mong đợi hơn.
Không ngừng thúc giục mau chóng tỷ thí, để mọi người xem xem, rốt cuộc tông môn nào bồi dưỡng đệ tử ưu tú hơn?
Đã sớm có người của Mưa Gió Các móc sổ nhỏ ra, ghi ghi chép chép ở trên đó.
Kim Tiểu Xuyên đứng trước dụng cụ khảo nghiệm linh lực.
Thứ này hắn chưa từng dùng qua, cũng không biết mình có thể đánh ra trình độ nào.
Nhưng chắc là sẽ không quá kém.
Ít nhất thì ở Chính Đạo Các, Mã Bình An, người nổi tiếng về chưởng pháp chưởng lực, bây giờ nhìn thấy mình cũng như nhìn thấy đại gia.
Kim Tiểu Xuyên cất cao giọng nói:
“Xin mời các sư huynh Tà Dương Tông, Lôi Vân Tông chỉ giáo!” Yến Xuân Thủy của Tà Dương Tông, Vương Phi Hồng của Lôi Vân Tông (thầm nghĩ): Ngươi tại sao không đi khiêu chiến Ngộ Đạo Tông, Tử Hà Tông, cứ nhằm vào tên tông môn chúng ta là ý gì?
So thế nào?
So làm sao đây?
Ai đi so đây?
Yến Xuân Thủy nhìn Vạn Vô Nhai, Vạn Vô Nhai không nói gì.
Vương Phi Hồng nhìn Trương Thiên Bang, Trương Thiên Bang không nói một lời.
Nhưng nội tâm đều rất mâu thuẫn.
Nếu không so, chẳng phải giống như chúng ta không dám hay sao?
Nếu so, tông môn chúng ta dường như không có đệ tử Khai Mạch cảnh ngũ trọng nào thắng được Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử.
Đừng nói Khai Mạch cảnh ngũ trọng.
Lục Thiên Hành của Lôi Vân Tông, Khai Mạch cảnh thất trọng thì sao?
A Đao của Tà Dương Tông, Khai Mạch cảnh bát trọng thì sao?
Chẳng phải đều bị hai tiểu tử này cho một trận tơi bời hay sao.
Đến tro cốt cũng bị thổi bay.
Kim Tiểu Xuyên chờ một lát, cả hai tông đều không có đệ tử nào đứng ra.
A?
Tên tuổi của ta bây giờ đã vang dội đến thế sao?
Không ai dám ra tỷ thí cả.
Đám người xung quanh càng không ngại chuyện lớn, nhao nhao ồn ào:
“So đi, so đi! Chúng ta đều đang chờ xem đây!” “Đúng vậy, đường đường tứ đại tông môn Phượng Khánh Phủ, sao có thể bị Chính Đạo Các hạng 60 dọa sợ vỡ mật chứ!” Sắc mặt hai vị Đại trưởng lão Vạn Vô Nhai, Trương Thiên Bang âm tình bất định.
Không thể cứ chờ đợi như vậy mãi.
Cuối cùng vẫn là Yến Xuân Thủy đứng ra giải vây.
“Tỷ thí đương nhiên là có thể, vấn đề là tông môn chúng ta không có sư đệ Khai Mạch cảnh ngũ trọng, lục trọng nào tới đây, làm sao mà so?” Kim Tiểu Xuyên lập tức nói tiếp:
“Yến Sư Huynh, ta nguyện ý khiêu chiến các sư huynh Khai Mạch cảnh bát trọng và cửu trọng của Tà Dương Tông!” “Tốt!” “Tốt, có chí khí!” Người xem náo nhiệt chỉ thích như vậy.
Nghe nói Kim Tiểu Xuyên nguyện ý dùng tu vi Khai Mạch cảnh ngũ trọng để khiêu chiến Khai Mạch cảnh bát trọng, cửu trọng của Tà Dương Tông, ai nấy đều kích động.
Không ngừng hô "Tốt!" trong đám người.
Yến Xuân Thủy chỉ thiếu nước tự tát mình một cái.
Vốn tưởng rằng mình tu luyện lâu như vậy, tâm cảnh đã rất tốt.
Nhưng bây giờ vẫn là quá xúc động.
Hắn không rõ chiến lực hiện tại của Kim Tiểu Xuyên, nhưng đoán là sẽ không kém.
Dù sao có thể sống sót trở về từ dãy núi Tử Dương đã nói lên không ít vấn đề.
Xem ra, chỉ có Khai Mạch cảnh cửu trọng mới có thể áp chế được Kim Tiểu Xuyên về mặt sức mạnh.
Nhưng bản thân hắn thì không thể ra tay.
Lỡ như có chuyện ngoài ý muốn.
Đại đệ tử Tà Dương Tông lại bại bởi một đệ tử ngũ trọng của môn phái nhỏ.
Lại thêm « Khoái Tấn » của Mưa Gió Các châm ngòi thổi gió.
E rằng độ nóng này, không có nửa năm thì không thể hạ xuống được.
Hắn đưa mắt ra hiệu cho một sư đệ Khai Mạch cảnh cửu trọng.
Sư đệ kia hiểu ý.
Đi đến trước dụng cụ khảo nghiệm linh lực.
“Nếu Tà Dương Tông ta không có sư đệ cấp thấp ở đây, vậy ta đành thử một chút vậy, cái này coi như là bất đắc dĩ lớn lấn nhỏ, ta chỉ dùng bảy thành lực là được.” Hắn nói thì nói như vậy.
Cái gì mà bảy thành lực, chắc chắn là muốn toàn lực ứng phó.
Kim Tiểu Xuyên đã sớm nhìn ra.
“Vị sư huynh này, ngươi cứ tùy ý dùng mấy thành lực, tóm lại, ngươi dùng mấy thành, ta sẽ dùng mấy thành.” “Tốt!” Xung quanh lại ồn ào cả lên.
Tu sĩ Tà Dương Tông kia quay đầu nhìn lại.
Phát hiện Đại trưởng lão Vạn Vô Nhai và đại sư huynh Yến Xuân Thủy đều khẽ gật đầu với mình.
Hắn hiểu ý.
Toàn lực ứng phó, không, phải dùng mười hai thành lực.
Nhất định phải dùng sức mạnh nghiền ép Kim Tiểu Xuyên.
Nếu không, trở về e là không có quả ngọt mà ăn.
Giờ phút này, hắn vô cùng coi trọng Kim Tiểu Xuyên.
Đây chính là người đã giết chết A Đao.
Bản thân mình cao hơn A Đao một trọng cảnh giới, nhưng chiến lực không kém bao nhiêu.
Sau này A Đao mất một cánh tay, chắc hẳn chiến lực bị hạn chế, nên mới bị tên này chiếm tiện nghi.
Hắn không ngừng cổ vũ bản thân.
“Ta cảnh giới cao hơn ngươi, ngươi ra tay trước đi.” Kim Tiểu Xuyên nói:
“Ai ra tay trước cũng như nhau thôi, nhưng ta sợ sau khi ta đánh xong, ngươi lại không dám đánh nữa.” “Ha ha, nói đùa gì vậy, thật sự coi mình là thiên hạ vô địch rồi sao?
Nơi này có nhiều Đại trưởng lão tông môn như vậy, có nhiều sư huynh đệ như thế, ta còn sợ ngươi sao!” Kim Tiểu Xuyên đứng trước Linh khí khảo nghiệm.
“Vậy ta không khách khí nữa, lát nữa ngươi đừng quên lời mình đã nói.” “Nhanh! Nhanh!” Người xung quanh đã sớm mất kiên nhẫn, không ngừng thúc giục.
Chu Chấn kín đáo liếc nhìn Kim Tiểu Xuyên.
Phát hiện tên này cực kỳ trấn định, không có chút áp lực nào.
Hắn cũng yên lòng.
Hắn rõ ưu thế của Kim Tiểu Xuyên, cũng rõ nhược điểm của hắn.
Nếu động binh khí, Kim Tiểu Xuyên đã sớm đầu hàng, nhưng nếu bàn về dự trữ linh lực, hắn cũng không biết trong toàn bộ Chính Đạo Các, có đệ tử Khai Mạch cảnh nào là đối thủ của Kim Tiểu Xuyên không.
Ngay cả Giang Tu Đức, e là cũng không nắm chắc.
Kim Tiểu Xuyên đứng trước dụng cụ, bày xong tư thế.
Toàn thân linh lực vận chuyển, cảm nhận được linh lực đang bành trướng không ngừng trong cơ thể.
Kim Tiểu Xuyên dồn toàn bộ linh lực vào nắm đấm tay phải.
“Bành!” Một quyền mang theo cương phong, đập thẳng lên trên linh khí.
Nắm đấm trực tiếp nện lên dụng cụ, khiến máy kiểm tra rung lên dữ dội.
Cũng may những thứ này đều do cao thủ Mưa Gió Các đặc chế, tuy lắc lư nhưng cuối cùng không bị đổ.
Ngay khoảnh khắc hắn ra quyền.
Đệ tử Tà Dương Tông muốn tỷ thí với hắn bất giác run lên trong lòng.
Đột nhiên, lòng tin đã mất đi tám phần.
Khoảnh khắc nắm đấm của Kim Tiểu Xuyên đánh trúng dụng cụ, Trong sân ngoài sân, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào chiếc máy kiểm tra kia.
Muốn xem xem, tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng này rốt cuộc có thể đánh ra lực lượng như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận