Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 447: khải linh cảnh 2 nặng ( bên trên )

Chương 447: Khải Linh cảnh 2 nặng (Bên trên)
Vân Trung Yến có thể cảm nhận được, trong phòng có sáu luồng khí tức, trong đó có mấy luồng đang ở vào thời khắc biến hóa.
Đây là dấu hiệu đang tấn thăng.
Nàng không tùy tiện đi quấy rầy.
Chỉ là đang suy đoán, hào quang màu vàng vừa rồi, rốt cuộc là ai tạo ra động tĩnh.
Nhớ ngày đó, lúc nàng ở Khải Linh cảnh, có một lần, cũng từng xuất hiện biến hóa như thế ---- Mà lúc này, lại xuất hiện một lần ----
Trong phòng.
Kim Tiểu Xuyên đã hoàn toàn mở mắt.
Năng lượng trong phòng lại một lần nữa biến mất không thấy.
Vừa rồi, hào quang màu vàng tràn ngập cả gian phòng.
Nơi phát ra chính là từ trên người tiểu sư muội.
Kim Tiểu Xuyên không biết rõ điều này có ý nghĩa gì, còn tưởng rằng tất cả Khải Linh cảnh, vào thời điểm tấn thăng, trên người đều có loại biến hóa này.
Nhưng nhìn xem, Ngô Sơn Ngô Thủy cũng tốt, Lỗ Bi Hoan cũng tốt, đều không có loại phản ứng này.
Ngay tại sát na kim quang vừa tràn ngập khắp phòng.
Ngô Sơn, Ngô Thủy và Lỗ Bi Hoan, vốn đang trùng kích cảnh giới, cùng một lúc, cảm ngộ được loại năng lượng thuộc về bọn hắn.
Cùng lúc đó, khí tức trên người Lỗ Bi Hoan lại tăng vọt.
Từ Khải Linh cảnh 7 nặng, trực tiếp tấn thăng đến 8 nặng.
Lỗ Bi Hoan thậm chí có thể cảm giác được, linh thể cá sấu kia của hắn lại giải khai thêm một tầng gông xiềng.
So với trước đó càng thêm linh hoạt.
Lại tiến thêm một bước đến việc có thể thoát ly khỏi hắn, độc lập chiến đấu.
Thần thức của hắn trở về, mở hai mắt ra.
Thấy được mọi người xung quanh.
Cùng thời khắc đó, khí tức trên người hai người Ngô Sơn Ngô Thủy cũng bắt đầu tăng vọt.
Từ Khải Linh cảnh 3 nặng, trực tiếp xông lên 4 nặng.
Ba người bọn họ cảm nhận được biến hóa xuất hiện trong cơ thể, nụ cười trên mặt không cách nào che giấu.
Vết thương lưu lại trên người trước đó, theo lần tấn thăng này, đã được chữa trị hoàn toàn.
Trước mặt bọn hắn, Kim Tiểu Xuyên vẫn đang hấp thu năng lượng, Sở Bàn Tử đã mệt mỏi muốn ngủ, khóe miệng Mặc Mặc tiểu sư muội lộ ra ý cười.
Ba người cũng không dám nói chuyện, cứ lẳng lặng chờ đợi như vậy.
Kim Tiểu Xuyên nhìn thấy Lão Lỗ bọn hắn tấn thăng, khẽ gật đầu, tỏ ý chúc mừng.
Đang muốn tiếp tục lấy ra quả cầu năng lượng thứ năm.
Không thể nào những người khác tấn thăng, chỉ còn lại mình mình.
Đúng vào lúc này, khí tức trên người Mặc Mặc tiểu sư muội cũng xuất hiện biến hóa.
Tất cả linh khí xung quanh toàn bộ hội tụ về phía người tiểu sư muội.
Sau khi linh khí trong phòng biến mất, liền từ cửa sổ tràn vào, phá vỡ cả trận pháp ngăn cách mà tiểu sư muội đã bố trí trước đó.
Trọn vẹn sau một nén nhang.
Khí tức trên người Mặc Mặc tiểu sư muội đột nhiên biến đổi.
Linh lực ba động của Khải Linh cảnh 2 nặng xuất hiện trên người nàng.
Mặc Mặc tiểu cô nương mở hai mắt, nhìn Kim Tiểu Xuyên đang nhìn chằm chằm vào mình:
“Đại sư huynh, ta tấn thăng.”
Kim Tiểu Xuyên đương nhiên biết nàng tấn thăng, vội vàng hỏi:
“Tiểu sư muội, trong không gian phía sau cánh cửa kia, ngươi cảm nhận được năng lượng đặc thù là -----?” Tiểu sư muội đầu tiên là liếc nhìn Lỗ Bi Hoan cùng huynh đệ Ngô gia.
Lão Lỗ vội nói: “Lần này, ta cảm ngộ được thuộc tính đặc biệt là kim.
Cũng không biết vì sao, ngay từ đầu, ta còn tưởng là hỏa, vừa rồi, giống như có một luồng kim quang lóe lên, ta liền lĩnh ngộ được kim thuộc tính.” Ngô Sơn nói tiếp:
“Ta cũng tương tự, vốn là mộc năng lượng, cơ bản đã thành hình, kết quả cũng thấy kim quang lóe lên, giống như Lão Lỗ đội trưởng, mộc năng lượng kia trong nháy mắt liền biến thành kim năng lượng.” Ngô Thủy hơi kinh ngạc:
“Ta còn tưởng chỉ có mình ta như vậy, không ngờ các ngươi cũng thế.
Nhưng như vậy cũng tốt, ta cảm thấy sau khi có kim năng lượng, về sau lúc đối chiến, chiêu thức sẽ càng thêm sắc bén một chút.”
Hiện trường chỉ có Kim Tiểu Xuyên mới hiểu được.
Luồng kim quang vừa rồi là chuyện gì xảy ra.
Tất cả đều là do tiểu sư muội tạo ra.
Xem ra, năng lượng cảm ngộ được này không phải là không thể nói.
Thế là, hắn nhìn về phía Mặc Mặc:
“Tiểu sư muội, đại sư huynh của ngươi ta đoán, năng lượng đặc thù ngươi cảm ngộ được nhất định cũng là kim, đúng không?” Mặc Mặc có chút nghi hoặc:
“Không phải đâu đại sư huynh, vì sao huynh lại đoán như vậy? Ta rõ ràng cảm ngộ được năng lượng thuộc tính là ánh sáng mà.” Khi chữ “Ánh sáng” này được nói ra từ miệng Mặc Mặc tiểu cô nương.
Kim Tiểu Xuyên còn không có cảm giác gì, nhưng Lỗ Bi Hoan cùng Ngô Sơn Ngô Thủy đều trở nên căng thẳng.
Lại là một loại năng lượng đặc thù càng thêm hiếm có.
Bọn hắn trước giờ chưa từng cảm ngộ ra được.
Cũng có chút hâm mộ nhìn tiểu cô nương.
“Tiểu sư muội, tác dụng của việc cảm ngộ được ánh sáng là -----?” Tiểu sư muội nghĩ nghĩ:
“Không phát hiện có tác dụng gì cả, chính là ánh sáng thôi, trông rất đẹp, loại ánh sáng nào cũng có ----” Kim Tiểu Xuyên nói:
“Vậy không cảm ngộ được chiêu thức đại sát tứ phương nào mà năng lượng ánh sáng này có thể cung cấp trong lúc đánh nhau sao?” Hắn không tin, năng lượng đặc thù “Ánh sáng” cực kỳ khó cảm ngộ được này lại không có tác dụng khác.
Mặc Mặc tiểu sư muội lại suy nghĩ.
“Hình như thật sự không có đâu, chính là ---- chính là ----” “Chính là cái gì?” “Chính là ---- hình như lúc người khác công kích ta, tốc độ và chiêu thức của họ đều sẽ trở nên chậm hơn.” Hử?
Kim Tiểu Xuyên nhất thời không hiểu rõ.
Hay là Lỗ Bi Hoan tương đối có kinh nghiệm hơn, hỏi:
“Mặc Mặc, ý ngươi là, ngươi có thể cảm nhận được, lúc người khác công kích ngươi, tốc độ sẽ chậm lại, nói cách khác, lúc ngươi công kích người khác, tốc độ sẽ nhanh hơn?” Mặc Mặc chớp đôi mắt to, gật gật đầu:
“Chắc là như vậy, nhưng hình như cũng không quá rõ ràng, chính là --- chính là --- chỉ một chút xíu ----” Lỗ Bi Hoan thở phào một hơi nặng nề:
“Mặc Mặc, một chút xíu đã rất lợi hại rồi, thời điểm then chốt có thể cứu mạng. Lần này ngươi vận khí tốt, nếu sau này ngươi lại có thể cảm ngộ ánh sáng thêm một lần nữa, nói không chừng hiệu quả sẽ càng rõ ràng hơn.
Nếu ngươi liên tục cảm ngộ năng lượng ánh sáng 9 lần, thử hỏi thiên hạ, ai còn dám cùng ngươi đánh nhau sống chết? Chẳng phải tương đương với đứng ở đó cho ngươi chém sao?”
Tiểu sư muội vừa nghe vậy liền cao hứng.
Xem ra ánh sáng này cũng không tệ lắm.
Không chỉ đẹp mắt, vừa rồi ở thế giới kia, hai linh thể của nàng cũng rất ưa thích.
Tăng lên tới Khải Linh cảnh 2 nặng, nàng có thể cảm giác được Tiểu Long của mình trở nên càng lợi hại hơn.
Điểm rõ ràng nhất chính là miệng lớn hơn, cũng ăn khỏe hơn.
Hiện trường, chỉ có Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ còn chưa tấn thăng thành công.
Lỗ Bi Hoan cùng Ngô Sơn Ngô Thủy cũng rất thỏa mãn, không yêu cầu ở lại tiếp tục hấp thu năng lượng.
Tiểu sư muội sau khi tấn thăng cũng có chút mệt mỏi.
Mấy người liền rời khỏi phòng, ra sân nghỉ ngơi.
Tiểu sư muội giơ ngón cái với Kim Tiểu Xuyên, sau đó giúp hắn bố trí lại hai đạo trận pháp.
Mặc Mặc mấy người bọn họ vừa ra ngoài, liền thấy một bóng người trong sân.
“Vân tướng quân?” Mấy người rất kinh ngạc.
Vân Trung Yến nhìn bốn người trước mắt, tất cả đều đã tăng lên một trọng cảnh giới, ánh mắt rơi vào trên người Mặc Mặc.
Nàng có thể cảm giác được một sự thân thiết.
Đây có lẽ là sự hấp dẫn lẫn nhau của ánh sáng.
Không sai, luồng kim quang vừa rồi chính là từ trên người tiểu cô nương này dâng lên.
Có linh thể không thua kém Vương Cấp, lại còn có thể cảm ngộ được thuộc tính năng lượng ánh sáng khó cảm ngộ nhất thế gian, vậy tiền cảnh tương lai của tiểu cô nương này ----- Giờ khắc này, nàng rất hy vọng mang Mặc Mặc đến bên cạnh mình.
Chờ sau khi chiến tranh kết thúc, liền có thể làm như vậy.
Thế lực sau lưng mình, so với cái môn phái nhỏ vô danh Cửu Tầng Lâu kia, tối thiểu cũng mạnh hơn gấp vạn lần.
Biết kim quang là do Mặc Mặc tạo ra, Vân Trung Yến cũng không dừng lại lâu.
Nàng lắc mình một cái, xuất hiện ở phía trước đại sảnh.
Trận chiến đấu trước đại sảnh cũng đã sớm kết thúc.
Những người chưa rời đi, có người đang thảo luận trận chiến vừa rồi, có người đang thảo luận về quang mang đột ngột xuất hiện rồi lại biến mất.
Trận so đấu vừa rồi kết thúc với chiến thắng bằng ưu thế yếu ớt của Cổ Lăng Phong.
Đây tuyệt đối là một tin tức nặng ký.
Cổ Lăng Phong thân là 7 nặng, đã đánh bại cao thủ 9 nặng Lão Phạm.
Sau chuyện này, trong doanh đi săn, tối thiểu, sự so sánh lực lượng của các tiểu đội xếp hạng 15---30 sẽ phải thay đổi.
Cổ Lăng Phong không rời đi, vẫn còn ở nguyên tại chỗ.
Lão Phạm đã rời đi, dáng vẻ rất mất mát.
Thậm chí không thèm để ý tới Hà An Chi và Lộc Thiên đang nằm rạp trên mặt đất, vừa chảy nước mắt vừa khóc lóc kể lể.
Hà An Chi và Lộc Thiên được những người khác trong tiểu đội bọn hắn cõng đi.
Dù sao người trong tiểu đội bị người ta đánh cho khóc nhè lau nước mắt là một chuyện rất mất mặt.
Nhất là hôm nay, ngay cả tiểu đội trưởng mà bọn hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng bị người có cảnh giới thấp hơn đánh bại.
Vân Trung Yến vừa đứng ở đây, tự nhiên có người đem chuyện vừa rồi ra báo cáo.
Nghe được tin tức này, ánh mắt Vân Trung Yến đảo qua người Cổ Lăng Phong và Bùi Khởi Vũ.
Cũng không tệ lắm, dù sao cũng xem như đệ tử tinh anh do Đan Dương Tông bồi dưỡng ra, có biểu hiện thế này cũng rất bình thường.
Chỉ là nàng có một điều không hiểu rõ.
Vì sao Hà An Chi và Lộc Thiên, chiến lực rõ ràng yếu như vậy, lại cứ bị Huyết Sát đội đối diện nhắm vào.
Còn không tiếc hao phí lượng lớn điểm chiến công, đưa vào bảng treo thưởng.
Thiệu Tướng quân kia, rốt cuộc là muốn làm gì?
Trong phòng Kim Tiểu Xuyên.
Theo quả cầu năng lượng thứ năm vỡ ra, cả căn phòng lại một lần nữa tràn ngập năng lượng.
Sau nửa canh giờ.
Kim Tiểu Xuyên rốt cuộc có cảm giác.
Hắn cảm giác được chính mình đang ở trong tầng mây trên bầu trời ---- A?
Đây là ý gì?
Trước kia chỉ cần mình triệu hoán Mộc Chùy, bầu trời liền xuất hiện mây đen.
Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả mình cũng ở trên tầng mây.
Nhưng cái này thì có ích lợi gì đâu?
Ta phải tìm được cánh cửa kia mới được ---- Tầng mây không biết dày bao nhiêu.
Kim Tiểu Xuyên cảm giác được mình căn bản không thể xông ra được.
Nhưng hắn vẫn liều mạng hấp thu năng lượng.
Trực giác mách bảo hắn, chỉ cần hắn hấp thu năng lượng càng nhiều, thì càng cách cánh cửa lớn kia gần hơn một chút -----
Khác với Kim Tiểu Xuyên đang đau khổ tìm kiếm cánh cửa kia.
Sở Nhị Thập Tứ đã sớm ở trong không gian, trải qua thông đạo vô tận, nhìn khắp vô số vì sao lấp lánh, rốt cuộc cũng thấy được điểm cuối của lối đi ---- Điểm cuối của lối đi là gì đây?
Chỉ là hư không vô tận mà thôi ----- Đứng ở biên giới thông đạo, thần thức của Sở Nhị Thập Tứ có chút trợn tròn mắt.
“Phía trước không có đường nữa rồi, chẳng lẽ ta phải bay trở về sao?
Mấu chốt là, ta trở về cũng vô dụng thôi, trở về chẳng phải là ra khỏi cánh cửa lớn màu hồng kia sao?
Vậy chẳng phải là mình ngay cả Khải Linh cảnh 2 nặng cũng không tấn thăng được sao.” Hắn đứng tại chỗ, linh thể nữ nhân liền đứng thẳng sánh vai cùng hắn.
Hai mắt cũng nhìn chăm chú vào hư không vô tận ----- Sở Nhị Thập Tứ bây giờ hết cách, quay đầu nhìn về phía linh thể:
“Ngươi nói xem, chúng ta có phải là phí công một chuyến rồi không?” Linh thể nữ nhân trầm mặc suy tư ---- Sở Nhị Thập Tứ nói:
“Ta đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi nói xem, nếu ta không thể tấn thăng đến 2 nặng, chức vị đại sư huynh của tông môn này chẳng phải là để cho Tiểu Xuyên sư đệ nhặt được món hời sao, vậy chắc chắn không được ----” Linh thể nữ nhân vẫn không đáp lại ---- “Ngươi không nói lời nào đúng không? Nếu ta tấn thăng không được, ta liền đem ngươi đưa đến Thúy Hồng Lâu ----” Trong nháy mắt, hai mắt nữ nhân kia nhìn về phía Sở Nhị Thập Tứ.
Ánh mắt thâm thúy, ý vị không rõ.
Nhưng một cánh tay lại ở sau lưng Sở Nhị Thập Tứ, đột nhiên dùng sức đẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận