Bắt Lấy Ma Tu Kia

Chương 183: khải linh cảnh sinh ra ( bên trên )

Chương 183: Khải Linh cảnh sinh ra (Phần đầu)
Mặc Mặc tiểu sư muội, ngón tay bấm niệm pháp quyết, ba chiếc cờ trận pháp nhỏ “vụt” một tiếng quay về trên tay.
Sương mù của trận pháp kia lập tức tiêu tán.
Lộ ra một tên đệ tử Tà Dương Tông Khai Mạch cảnh 8 trọng, còn đang không rõ ràng cho lắm, hai tay vẫn liều mạng xuất quyền, duy trì động tác chống đỡ trận pháp.
Bản thân hắn cũng không ngờ tới, trận pháp chưa bị đánh tan, mà lại đột nhiên biến mất giữa chừng.
Ngay sau đó, hắn liền hai mắt mê mang.
Hắn thấy được Kim Tiểu Xuyên, thấy được tên mập mạp to lớn biết bay kia, cùng tiểu cô nương đã nhốt hắn vào trận pháp.
Yến sư huynh đâu?
Vương Phi Hồng sư huynh đâu?
Sư huynh đệ của hai tông môn khác đâu?
Hiện trường, ngoài ba tên đệ tử Chín Tầng Lâu đáng ghét kia, còn có ba mươi đoàn sương mù mịt mờ nơi trận pháp đang vận chuyển.
Sau đó, hắn liền thấy Kim Tiểu Xuyên, lộ ra nụ cười tà ác, đi về phía hắn.
“Không cần đánh, ta đầu hàng, ta nguyện ý quy thuận Chín Tầng Lâu!” Hắn vội vàng hô to.
Đừng nhìn hiện trường, cảnh giới của hắn là cao nhất.
Nhưng hắn rất có tự mình hiểu lấy.
Cảnh giới cao, đối phó người khác có lẽ có tác dụng.
Nhưng đối mặt với mấy tên không phải người của Chín Tầng Lâu này, thì chỉ là gánh nặng.
Như nếu giờ phút này mình chỉ có Khai Mạch cảnh một hai trọng, nói không chừng người ta còn chẳng thèm phân cao thấp với mình, trực tiếp thả đi rồi.
Đầu hàng?
Quy thuận?
Kim Tiểu Xuyên suy nghĩ.
Chín Tầng Lâu làm gì có chỗ cho ngươi quy thuận.
Ba người chúng ta cho tới bây giờ, ngay cả trụ sở tông môn còn chưa có.
Tiểu viện ở nhờ bên Chính Đạo Các kia, căn bản cũng không có phòng trống, ngươi quy thuận vào đâu?
Mấu chốt là, chúng ta cần ngươi làm gì?
Luận đánh nhau, tiểu gia đây mạnh hơn ngươi gấp 10 lần.
Luận tốc độ, tên mập mạp chết bầm kia mạnh hơn ngươi gấp trăm lần.
Luận tài sản, tiểu sư muội giàu hơn ngươi không biết mấy ngàn lần.
Chúng ta cần ngươi, thuần túy chỉ là vướng víu.
Ngươi cứ an tâm lên đường đi.
Kim Tiểu Xuyên căn bản không chừa cho hắn cơ hội, đã các ngươi Tà Dương Tông, Lôi Vân Tông, từ Đại trưởng lão, cho tới đệ tử tầm thường, đều muốn đẩy sư huynh đệ chúng ta vào chỗ chết.
Vậy thì chúng ta liền so tài một phen, xem ai mệnh cứng hơn.
Đấm ra một quyền, tên đệ tử Tà Dương Tông giống như con tôm bự, thân người cong lại rồi bay ra ngoài.
Đang trên đường bay đi, đôi mắt tuyệt vọng của hắn nhìn thấy một thân ảnh lóe lên, Sở Bàn Tử còn nhanh hơn cả tốc độ hắn bay ra ngoài.
Một bàn tay mập mạp rơi xuống ngón tay hắn, thuận thế lột một cái.
Chiếc nhẫn trên ngón tay đã biến mất không còn tăm hơi.
Ngay khoảnh khắc chiếc nhẫn biến mất, thân thể Sở Bàn Tử trên không trung lại rẽ một cái, bay trở về.
Không đợi đầu óc hắn nghĩ rõ ràng đối phương làm thế nào mà có thể bay lượn chuyển hướng trên không trung mà không cần ngoại lực.
“Bành ----” Thân thể hắn trực tiếp nện vào vách tường.
“Rầm rầm -----” Vách tường trực tiếp bị thân thể hắn đập ra một vết nứt, gạch đá văng tung tóe.
Trong lồng ngực hắn như có hỏa diễm bốc cháy.
Máu trong bụng phun ra như thác đổ.
Những mảnh vụn tạng phủ theo máu tuôn ra.
Hắn trải nghiệm được, đây chính là tử vong.
Trong đầu, suy nghĩ cuối cùng là: tại sao mình lại muốn đến đây tìm kiếm cơ duyên gì chứ?
Ở yên trong tông môn tu luyện, chơi đùa cùng các tiểu sư muội kia không tốt sao?
Hình ảnh cuối cùng mà đôi mắt hắn nhìn thấy trên thế giới này, là Kim Tiểu Xuyên lấy ra một chiếc khăn tay, hung hăng lau đi vết máu trên tay.
Có khởi đầu này.
Ba huynh muội Chín Tầng Lâu, dựa theo tiêu chuẩn vừa rồi, lần lượt thu hồi các trận pháp còn lại.
Tương tự, thu hoạch thêm ba mươi mấy chiếc nhẫn.
Về phần đám đệ tử Tà Dương Tông và Lôi Vân Tông kia, không cần thiết giữ lại.
Một lát sau.
Thi thể đệ tử hai tông bị chất thành một đống.
Một tấm Liệt Hỏa Phù liền giải quyết vấn đề.
Kim Tiểu Xuyên, Sở Bàn Tử, Mặc Mặc tiểu sư muội, tránh ra xa.
Kim Tiểu Xuyên cảm thấy hôm nay giết chóc quá nhiều, dường như không tốt.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, cắm ba nén hương xuống đất, bắt đầu siêu độ cho mấy chục người kia.
“Thiên linh linh, địa linh linh, yêu ma quỷ quái nhanh hiện hình......” “Phương đông Phật, phương tây Phật...... Hồng mã ni bái mạch hồng...... Địa Tạng Vương Bồ Tát......” “Muốn trách thì các ngươi đi mà trách Vạn Không Bờ, muốn báo thù thì các ngươi đi mà tìm Trương Thiên Bang, bọn hắn mới là kẻ chủ mưu...... Đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát......” Kim Tiểu Xuyên lẩm bẩm trong miệng, Sở Bàn Tử và Mặc Mặc đều nghe không rõ.
Chỉ cảm thấy dáng vẻ của Kim Tiểu Xuyên rất lợi hại.
Sở Bàn Tử còn phổ cập kiến thức cho tiểu sư muội ở phía sau, kể lại ban đầu ở Tử Dương sơn mạch, Tiểu Xuyên sư đệ đã siêu độ cho người khác như thế nào.
Nghe mà Mặc Mặc tiểu sư muội hai mắt sáng lên.
Kim sư huynh lợi hại thật, mình đi đường xa như vậy, cũng chưa nghe nói ai biết siêu độ.
Coi như lão cha của mình, đủ lợi hại rồi chứ, đám đệ tử bất tài của lão, ở bên ngoài rất vênh váo phải không, nhưng ai biết siêu độ đâu?
Không một ai.
Thế mà, vị sư huynh ta vừa quen này lại biết.
Sau này nếu có người khác muốn siêu độ, chúng ta có thể thu chút linh thạch kiếm tiền.
Sau khi Kim Tiểu Xuyên siêu độ xong, ba huynh muội tìm một căn phòng nhỏ yên tĩnh khác, lấy hơn 50 chiếc nhẫn ra.
Đây là chiến lợi phẩm từ đệ tử 6 tông môn của Phong Long phủ, cộng thêm hơn bốn mươi đệ tử Tà Dương Tông và Lôi Vân Tông.
Qua trận chiến này, số người của Tà Dương Tông, Lôi Vân Tông đến cung điện này đã tổn thất hơn phân nửa.
Kim Tiểu Xuyên thầm thề trong lòng, sau này nhất định không thể đụng phải tu sĩ Khải Linh cảnh của hai tông môn này.
Đến lúc đó, sợ là chính mình chạy đâu cũng không thoát.
Các trưởng lão của đối phương, đoán chừng thà chịu bị quan phủ nha môn trách phạt, cũng phải giết chết mình.
Lại đến lúc phân chia chiến lợi phẩm.
Một đạo trận pháp được dựng lên, ngăn cách căn phòng nhỏ với thế giới bên ngoài.
Trong phòng.
Hơn 50 chiếc nhẫn bị Kim Tiểu Xuyên mở ra từng cái.
Linh thạch chất thành một đống.
Công pháp chất thành một đống.
Đan dược đặt chung một chỗ.
Các loại linh khí chất đống lại với nhau.
Về phần những thứ khác như đồ ăn, quần áo, đồ lặt vặt, nồi niêu xoong chảo các loại quá nhiều, căn bản không lấy ra ngoài hết được.
Dùng một chiếc nhẫn trống chuyên để chứa những đồ tạp nham này.
Không hổ danh là đệ tử cao giai của các tông môn, chỉ riêng linh thạch đã chất đầy một phần tư căn phòng.
Mặc Mặc tiểu sư muội đi đếm từng viên một.
Thấy vậy Kim Tiểu Xuyên sốt ruột.
Cách kiểm kê này, chỉ riêng hạng mục linh thạch, sợ là không có hai ngày thời gian cũng không xong.
Cuối cùng dưới sự khăng khăng của hắn, Mặc Mặc tiểu sư muội dùng thần thức kiểm kê.
Mỗi người chia được 56000 viên linh thạch.
Mọi người tâm trạng vui sướng, chỉ riêng khoản này đã đủ khiến bọn họ phát tài.
Sở Bàn Tử cuối cùng không cần phải lăn tăn về vấn đề tiền bạc mở thanh lâu trong tương lai, thậm chí còn có tiền dư để quay lại Vạn Bảo Đường ở Phượng Khánh Phủ mua sắm chút khinh thân công pháp.
Mặc Mặc kiểm tra lại số linh thạch trong nhẫn, một lần nữa về lại mức trên 40 vạn, cảm giác an toàn trong lòng tăng lên một chút.
Sau đó phân chia đan dược.
Cái này dễ nhất, mỗi loại đều chia làm ba phần, mỗi người lấy một phần.
Kim Tiểu Xuyên chia được hơn 130 bình đan dược lớn nhỏ.
Phần lớn đều là dược hoàn khôi phục linh lực.
Thật ra, hắn cảm thấy thứ này đối với hắn mà nói chẳng có tác dụng gì, bản thân hắn từ trước tới nay chưa từng gặp phải tình huống linh lực không đủ dùng.
Cứ giữ lại đi, sau này có thể đổi lấy chút linh thạch hoặc bảo vật khác.
Các loại linh khí, chất đầy một chỗ, chừng 700-800 kiện.
Về phần chất lượng của mỗi loại linh khí thì không quan trọng lắm.
Kim Tiểu Xuyên chia được 280 kiện linh khí các loại, hẳn là sau khi trở về có thể bán được giá tốt.
Tông môn cũng sẽ thu mua, dù cho không thu thì vẫn còn có Vạn Bảo Đường thu về.
Trong số linh khí này, chỉ riêng các loại trường kiếm linh khí đủ màu sắc đã vượt quá 160 thanh.
Đến bây giờ, Kim Tiểu Xuyên đã sưu tập đủ trường kiếm 10 màu: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, đen, trắng, xám.
Hắn có chút bất đắc dĩ.
Vũ khí không ít, công pháp cũng không ít, nhưng kiếm pháp của mình dường như từ trước đến nay vẫn không có tiến bộ.
Mỗi lần động đao động kiếm với người khác, mặc dù cuối cùng đều thắng, nhưng lần nào mình cũng bị thương.
Giống như vừa rồi, trên người chịu đựng nhiều vết thương mới đánh bị thương được Yến Xuân Thủy và Vương Phi Hồng.
Cũng không biết Bạch Dương sư phụ và tiểu sư cô khi nào mới có thể trở về.
Đến lúc đó, phải để bọn họ chuyên môn truyền thụ kiếm pháp cho mình.
Lần này thu được công pháp, tổng cộng gần 400 quyển sách.
Ngoại trừ tên mập mạp chết bầm có hứng thú đặc biệt với khinh thân công pháp, Kim Tiểu Xuyên và Mặc Mặc tiểu sư muội đều giữ thái độ thờ ơ với việc được chia loại công pháp nào.
Ngươi mập mạp chết bầm chọn xong đi, còn lại ta và tiểu sư muội chia là được.
Dù sao chúng ta cũng sẽ không tu luyện, chỉ cần đủ số là tốt rồi.
Cho nên, Sở Nhị Thập Tứ, đem tất cả công pháp liên quan đến khinh thân thu sạch vào túi.
Những loại khác không có hứng thú, rất hào phóng chỉ lấy một ít, còn lại chia cho Tiểu Xuyên sư đệ và tiểu sư muội.
Đương nhiên cũng có điều kiện.
Hơn trăm quyển tập tranh động tác màu sắc rực rỡ sưu tập được kia liền thuộc về hắn hết.
Kim Tiểu Xuyên lười so đo với hắn.
Còn chưa tấn thăng lên Khải Linh cảnh, mình sẽ không hao tổn chút tinh lực nào vào chuyện này.
Chỉ cần vật tư phân phối xong, những thứ đồ khác chỉ xem qua loa, thực sự không cần thì vứt đi. Riêng các loại đồ ăn, bao gồm cả gia vị, Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử đều cất kỹ càng.
Nghỉ ngơi lấy sức hai canh giờ.
Ba người Chín Tầng Lâu tiếp tục lên đường.
Mục tiêu của bọn họ vẫn là đệ tử Huyết Hà Tông.
Chỉ có quả cầu năng lượng sinh ra từ trên người những kẻ đó mới có thể giúp bọn họ tấn thăng nhanh chóng.
Sở Bàn Tử nhìn Tiểu Xuyên sư đệ đã Khai Mạch cảnh 7 trọng, cũng có chút nóng lòng muốn tăng lên cảnh giới.
Cùng lúc Kim Tiểu Xuyên và bọn họ đang phân chia chiến lợi phẩm.
Tại một sân bãi cách đó mấy ngàn mét.
Tân Chính của Tà Dương Tông, sắp xếp hai tên sư đệ canh giữ cửa thông đạo, có biến thì lập tức thông báo.
Hắn cùng các đệ tử khác của Tà Dương Tông, Lôi Vân Tông, đều đang ở trong một đại sảnh.
Thương thế của Yến Xuân Thủy không tính là quá nặng, cú đấm kia của Kim Tiểu Xuyên cũng không đập gãy tay hắn, nhưng cũng khiến một mảng máu bầm tụ lại.
Giờ phút này, Tân Chính đã đắp dược cao cho hắn.
Thuốc cao trị ngoại thương của tông môn hiệu quả vô cùng tốt, đoán chừng thêm một canh giờ nữa là có thể hoàn toàn tan sưng giảm đau.
Nhưng trong lòng Yến Xuân Thủy, khối u sưng này làm sao mới có thể loại bỏ?
Đôi mắt hắn ngẩng lên nhìn trần nhà, trên đỉnh đại sảnh kia, ngoài đá phát sáng ra thì không còn gì khác.
Về phần Vương Phi Hồng, thương thế nặng hơn nhiều.
Vừa rồi đã hôn mê.
Giờ phút này đã tỉnh lại.
Cánh tay hắn đã được Tân Chính nối lại và cố định, một đoạn xương bên trong đã nát vụn.
Ngoài ra, lồng ngực hắn bị lõm xuống, xương sườn gãy, đến hô hấp cũng bị ảnh hưởng.
Hai mắt hắn vô thần, mặc dù đã dùng đan dược chữa thương tốt nhất của Lôi Vân Tông, tính mạng không bị ảnh hưởng, nhưng hắn cũng giống như Yến Xuân Thủy.
Trong lòng tràn ngập cay đắng.
Tại Phượng Khánh Phủ, bất luận là Yến Xuân Thủy hay Vương Phi Hồng, cũng đều là người có chút danh tiếng.
Ít nhất mọi người đều biết, hai người bọn họ, với tư cách là đại sư huynh lợi hại nhất trong đại tông môn, chiến lực tự nhiên không kém.
Ngày thường cũng được rất nhiều người tôn kính.
Thế nhưng trận chiến vừa rồi đã đánh bọn họ từ trên trời rơi xuống đất.
Mà kẻ gây ra tất cả chuyện này ----- Khóe miệng Vương Phi Hồng lộ vẻ hận ý, trong đầu hiện lên thân ảnh của Kim Tiểu Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận