Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 86: Mất mà được lại

Chương 86: Mất mà được lại Tại hoang dã chạy trốn hơn mười phút. Trần Mặc phát hiện tốc độ của trùng triều, vậy mà bắt đầu chậm lại. Thật giống như chúng nhận được mệnh lệnh nào đó. Đã hình thành quy mô trùng triều lớn như vậy mà vẫn có thể tự mình rút lui, thật kỷ luật nghiêm minh, khiến Trần Mặc có chút kinh ngạc.
Nhìn thấy trùng triều chậm rãi tiêu tán, rút về Tây Trạch sơn. Khô lâu cung thủ cũng giảm tốc độ, xe chậm rãi dừng lại. Xe vừa dừng hẳn, Đường Tuyết Oánh đã là người đầu tiên chạy ra ngoài.
Nôn… Nàng rốt cuộc không nhịn được, nôn thốc nôn tháo giữa hoang dã. Trần Mặc cũng bước ra ngoài, đứng bên xe quan sát trùng triều đang rút lui ở phía xa, trong lòng có chút cảm khái.
Mẹ kiếp, lại phải chạy trốn cả ngày. Theo làm nhiệm vụ phó bản đến giờ, ngày nào cũng đang trên đường chạy. Theo rời khỏi thành tiến vào hoang dã hết thảy ba ngày, thì có hai ngày là chạy trốn. Cái việc đi farm quái này, thật là quá uất ức. Trần Mặc có chút nuốt không trôi cục tức này.
Lý Mạn thừa lúc Đường Tuyết Oánh và Trần Mặc xuống xe, vội vàng đóng cửa xe. Lén lút thay quần áo bên trong. Trần Mặc hiểu ý, đứng cách xa xe, gọi khô lâu binh lính vây quanh mình, chuẩn bị tưới cây. Trong xe quả thật rất ngột ngạt.
Rất nhanh, ba người đều hoàn thành công việc riêng. Lý Mạn khôi phục sự thoải mái dễ chịu, đi xuống xe giãn gân cốt. Nàng đỏ mặt liếc nhìn Trần Mặc một cái. Phất tay lấy chiếc xe bọc thép SUV từ trong không gian ba lô ra. Trần Mặc thu hồi khô lâu binh lính và xe đẩy nhân lực. Ba người ngồi lên chiếc SUV bọc thép, tiếp tục lên đường về trấn Tây Trạch.
Đúng là tiền nào của nấy. Ngồi trên chiếc xe bọc thép này, Trần Mặc không khỏi cảm thán. So với cái xe đẩy đơn sơ của mình thì trải nghiệm thoải mái hơn rất nhiều. Không còn nguy cơ sống còn, ba người rốt cuộc đã bình tĩnh lại. Xe rất nhanh đã đến trấn Tây Trạch. Lính gác cửa kiểm tra giấy chứng nhận của ba người rồi mở cửa cho xe đi vào.
Lý Mạn lái xe vào trấn Tây Trạch, dừng xe trước một quán cơm. Vừa vào quán, nàng đã gọi một bình rượu, cầm lấy tu một hơi mấy ngụm. Hai ngày này thật sự quá kích thích, nàng thật muốn dùng rượu để xoa dịu bản thân. Ở Bắc Vực, phần lớn mọi người đều thích uống rượu. Ông, các chú của Lý Mạn cũng đều là tửu quỷ, mưa dầm thấm đất, nàng tự nhiên cũng biết uống một chút.
Chuyến đi Tây Trạch sơn hái thuốc này, không những không hái được Nguyệt Linh Thảo mà đi theo hai người Trần Mặc, nàng còn suýt chút mất mạng. May mà khi đó còn có khô lâu binh lính của Trần Mặc liều mình xông lên trước để chạy trốn. Nếu không, Lý Mạn chết cũng không an lòng. Chứng kiến cảnh trùng triều đáng sợ ở Tây Trạch sơn, nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng. Không còn dám nghĩ đến việc luyện chế đan dược nữa. Loại trùng triều khủng bố đó, trừ khi là những người có năng lực ẩn mình thật mạnh. Bằng không một khi bị dị trùng phát hiện, dù là chức nghiệp giả cao giai cũng không thể thoát được. Đối với trùng triều đang ập tới như sóng, thì cũng chỉ có một con đường chết.
Nàng đã hạ quyết tâm. Chút nữa về học viện sẽ chờ đại nhân Khương Thanh Uyển trở về để xin người giúp đỡ.
Đường Tuyết Oánh thấy Lý Mạn cắm đầu uống rượu thì tâm trạng cũng chẳng tốt hơn. An tĩnh ngồi trên ghế. Chuyến đi hoang dã lần này, hồn vía nàng đã suýt bị trùng triều làm cho kinh hãi bay đi, đã thế còn bị một phen lúng túng trinh tiết suýt chút nữa bị hủy, đúng là tổn thất lớn. Nghĩ lại chuyện đó bây giờ mà toàn thân nàng vẫn còn nóng bừng lên.
Trần Mặc có chút lúng túng ngồi đối diện, nhìn hai cô gái đang trầm mặc không nói gì. Cẩn thận lên tiếng hỏi.
"Vậy… ta có một chút Nguyệt Linh Thảo, các ngươi muốn mua không?"
Nghe Trần Mặc nói vậy, Đường Tuyết Oánh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đương nhiên là mua, hơn nữa sẽ mua giá cao, ngươi có Nguyệt Linh Thảo?"
Đường Tuyết Oánh vừa dứt lời liền thấy trên bàn xuất hiện vài cây Nguyệt Linh Thảo. Nàng ngạc nhiên kêu lớn:
"Oa...Trần Mặc, ngươi giỏi quá. Mười cây, chỉ cần mười cây là đủ rồi.""Ta trả ngươi một trăm vạn một cây."
Trần Mặc lại lấy ra thêm vài cây, gom đủ mười cây đưa cho Đường Tuyết Oánh. Lý Mạn thêm bạn tốt với Trần Mặc rồi chuyển tiền cho hắn. Đan dược này là cho nàng luyện chế, tự nhiên không thể để Đường Tuyết Oánh xuất tiền. Cùng với tiền mua thuốc gộp lại rồi chuyển hết cho hắn, còn cả tiền công nhiệm vụ lần này nữa.
Mặc dù giá mà Đường Tuyết Oánh đưa ra cho Nguyệt Linh Thảo đã được tăng thêm nhưng Lý Mạn vẫn càng vui hơn. Nàng hận không thể mười cây thảo dược này, Trần Mặc có thể hét giá mười triệu một cây để nàng có thể danh chính ngôn thuận trợ giúp Trần Mặc.
Nhìn Đường Tuyết Oánh cẩn thận thu lại Nguyệt Linh Thảo, Lý Mạn cũng có chút kích động. Nước mắt bất giác chảy dài xuống. Những ngày bị nguyền rủa này thật sự quá khó chịu. Nàng một thiên kiêu Đạo cấp, từ nhỏ đã chưa từng gặp bất cứ trở ngại nào. Trong đám bạn đồng trang lứa, vẫn luôn là người dẫn đầu. Thế nhưng mấy ngày qua, để giải trừ nguyền rủa. Nàng nghĩ hết mọi cách, bao nhiêu hi vọng rồi cũng đều tan thành mây khói. Luyện chế tháng linh đan là do trưởng lão luyện dược trong học viện chỉ, đó là biện pháp khả thi nhất.
Kết quả, sau khi vào Tây Trạch sơn, thấy cảnh trùng triều đáng sợ, nàng cho rằng con đường này đã không thể đi được nữa. Không ngờ Trần Mặc vậy mà mang Nguyệt Linh Thảo ra ngoài được. Cảm giác mất rồi lại có được khiến một người từ nhỏ luôn mạnh mẽ như Lý Mạn cũng không thể nhịn được mà rơi lệ.
Nhìn Trần Mặc trước mặt, nàng đột nhiên đứng dậy tiến đến chỗ hắn. Trần Mặc vừa bán xong Nguyệt Linh Thảo, nhìn tài khoản thêm ra hơn 1000 vạn số dư thì trong lòng đắc ý. Đột nhiên trước mắt hắn tối sầm, miệng thì bị tập kích. Lý Mạn đứng bên cạnh, cúi người ôm lấy Trần Mặc, nhắm mắt hôn lấy môi hắn.
Mẹ kiếp, cái này là cái quái gì thế này? Trần Mặc triệt để kinh ngạc. Ta chỉ là người bán thuốc thôi, có phải là đang bán mình đâu. Ngươi trả ta nhiều tiền như vậy rồi, lại thèm muốn thân thể của ta? Lần này sơ sẩy rồi, không né kịp. Nụ hôn đầu cứ thế mà mất đi? Mấy người trẻ tuổi các ngươi chẳng coi ai ra gì hết vậy...Còn có chút liêm sỉ nào không?
Trần Mặc vừa kịp phản ứng, định đẩy Lý Mạn ra thì nàng đột ngột buông Trần Mặc ra, mặt đỏ bừng kéo theo Đường Tuyết Oánh, mở cửa lao ra ngoài.
Chạy? Có ý gì vậy? Lẽ nào cô nàng đang trốn tiền? Ông chủ ơi, ông xem đó, bình rượu này tôi chưa hề động vào một ngụm nào đâu nhé. Trần Mặc nhìn Lý Mạn và Đường Tuyết Oánh vội vã lái xe rời đi thì cả người như hóa đá.
Hắn có chút phẫn hận, mở bảng nhiệm vụ, tìm đến cái nhiệm vụ thu mua Nguyệt Linh Thảo.
【Giá cao thu mua Nguyệt Linh Thảo, một cây 50 vạn, đưa ra là có thể hoàn thành nhiệm vụ】.
Hắn lấy hết hơn 130 cây Nguyệt Linh Thảo còn lại trong túi, xác nhận đưa lên. Nhiệm vụ hoàn thành.
Nhìn tài khoản đã tăng đến hơn 7700 vạn thì trong lòng Trần Mặc rốt cuộc cũng có chút thoải mái. Hắn biết cái nhiệm vụ thu mua này, chắc chắn là do Lý Mạn và những người kia ban ra. Giá cao như vậy thì nhất định là để bán hết. Dám đánh lén ta sao? Nhất định phải trả thù cho hả giận.
Nhìn số tiền trong tài khoản. Trần Mặc cũng không chấp mấy chuyện bỏ chạy của mấy nàng. Hắn lại gọi thêm mấy món, vừa ăn vừa nhìn số dư tài khoản mà cười. Sau khi ăn uống no nê, hắn thanh toán hóa đơn rồi vừa quay người lại liền thấy Đường Duyệt Nguyệt đang trừng mắt nhìn mình. Bên cạnh cô còn có Bạch Vi và Nhậm Tiểu Văn cũng đang nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường.
Trần Mặc có chút xấu hổ. Không biết chuyện vừa rồi các nàng có thấy không? Thế này thì thật quá mất mặt. Mình đường đường là một đại nam nhân lại bị người ta sàm sỡ trước mặt mọi người. Nếu để người quen biết được thì biết giấu mặt vào đâu cho xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận