Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 483: Không đồng loại hình lãnh địa

Chương 483: Lãnh địa không cùng loại hình
Trần Mặc suy đoán, Nam Cung Vũ kia chắc chắn còn có những c·ô·ng k·í·ch khác nữa, nhưng chưa dùng đến. Dù sao đối phương mới vừa đến đại lục hôi vụ này, mới phải đối mặt đợt hôi vụ tấn công đầu tiên. Quái vật yếu, căn bản không cần xuất toàn bộ thực lực.
Ngay khi Trần Mặc đứng trên tầng mây của Chí Cao Thần Điện, quan sát lãnh địa Nam Cung Vũ. Lúc này, Nam Cung Vũ cũng đang đứng trên mặt tường thành, nhìn khu rừng bụi gai màu xanh đen đối diện qua lớp phòng ngự màu xám của lãnh địa. Lãnh địa của Trần Mặc, bên ngoài nhìn vào hoàn toàn là một không gian xanh bao bọc bởi bụi gai xanh đen. Cho dù không có lớp phòng ngự, cũng không nhìn được tình hình bên trong. Binh lính Nguyệt Quế Tinh Linh tộc của Trần Mặc ẩn trong rừng xanh, rất khó bị phát hiện. Nam Cung Vũ chỉ thấy, bên trong khu rừng xanh đó của Trần Mặc, bỗng nhiên bắn ra một lượng lớn các loại mũi tên năng lượng nguyên tố. Những mũi tên năng lượng này, giống như những kiếm nhận vàng kim trong lãnh địa của hắn. Đó là đợt c·ô·ng k·í·ch quái vật đầu tiên trong lãnh địa.
Nhưng chính đợt phòng ngự chiến đấu này đã làm Nam Cung Vũ kinh hãi. Lưỡi kiếm năng lượng của hắn tuy có thể gi·ết quái vật từ xa, nhưng lại không thể cùng lúc đối phó một lượng lớn bầy quái vật. Trong khi đó, những mũi tên c·ô·ng k·í·ch kia của đối phương lại đ·á·nh g·iết sạch sẽ một lượng quái vật khổng lồ tấn công hôi vụ ngay tại hoang dã. Căn bản không có con nào có thể tiếp cận chân khu rừng gai đen. Vấn đề then chốt là, những đợt tấn công hôi vụ này đối với Trần Mặc, không phải là cường độ của ngày đầu tiên. Hắn đã hạ xuống đại lục hôi vụ này ít nhất năm ngày. Cường độ tấn công của hôi vụ tăng dần theo thời gian. Dù vậy, Trần Mặc vẫn dễ dàng gi·ết sạch lũ quái vật ngay ngoài lãnh địa. Chúng thậm chí không có cơ hội chạm vào thực vật bụi gai ngoài lãnh địa.
Nhìn vào sức tấn c·ô·ng bên trong lãnh địa của Trần Mặc, giờ Nam Cung Vũ cảm thấy, đệ đệ của hắn c·hết không oan. Lại đi trêu chọc một kẻ đ·ịc·h kh·ủ·ng b·ố như vậy ở đại lục hôi vụ này. Hắn không c·hết thì ai c·hết? Không chỉ có thế, hiện tại Nam Cung Linh còn dẫn hắn vào tròng. Hắn là một lãnh chủ hư không thất giai, vậy mà đ·ánh không lại Trần Mặc ngũ giai kia, chỉ có thể ở đây chờ lão tổ gia tộc đến giúp. Ngay cả khi ở đẳng cấp của Trần Mặc, hắn cũng không có sức phòng thủ mạnh đến vậy. Có thể thấy được mức dự trữ chiến lực trong lãnh địa Trần Mặc cao đến thế nào. Hơn nữa, lãnh địa của hắn còn có một Chuẩn Thần cấp cam tâm đến làm chỗ dựa.
Trong lòng Nam Cung Vũ càng nghĩ càng giận, ghen tị đến biến dạng cả mặt. Hắn hận không thể xông vào khu rừng bụi gai tươi tốt đối diện ngay bây giờ, giẫm Trần Mặc xuống chân. Sau đó, sẽ để lão tổ thuần phục nữ tử áo đỏ kia, đưa đến lãnh địa của mình làm tay sai.
"Ái chà, ta dựa vào _ _ _"
Ngay khi Nam Cung Vũ đang mơ tưởng viển vông trên tường thành thì những quái vật hôi vụ đã leo lên tường thành, tấn công xuống phía dưới. Một con vừa hay nhìn thấy Nam Cung Vũ đang đứng trước mắt. Nhân lúc hắn không phòng bị, nó cắn một phát vào chân của Nam Cung Vũ. Nam Cung Vũ đang sung sướng nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp sau khi thuần phục Hồng Long chi mẫu về lãnh địa, thì chân truyền đến một trận đau nhói. Hắn cúi đầu xem thì thấy một con quái vật xấu xí chảy nước miếng đang ngậm răng vào chân hắn cắn. May mắn là Nam Cung Vũ bản thân vốn là võ đạo tu hành giả, thuộc tính phòng ngự của cơ thể mạnh mẽ. Răng nanh quái vật không thể cắn đứt chân của hắn.
"Móa nó, c·hết cho gia!"
Nam Cung Vũ tức giận quát to, rút kiếm vàng từ sau lưng ra, một kiếm đ·âm c·hết con quái vật dưới chân. Năng lực phòng ngự của binh lính võ giả trong lãnh địa của hắn không mạnh mẽ như Nguyệt Quế Tinh Linh của Trần Mặc. Không thể tiêu diệt quái vật hoàn toàn ngoài hoang dã được. Binh lính võ giả của Nam Cung Vũ phần lớn là cận chiến, không có khả năng c·ô·ng k·ích tầm xa. Nên chỉ có thể đứng trên tường thành để chiến đấu phòng thủ. Sau khi chân bị cắn, Nam Cung Vũ không dám tiếp tục phân tâm trên tường thành nữa mà cùng với trường kiếm gia nhập chiến đấu.

Trần Mặc đứng trên đỉnh tầng mây của Chí Cao Thần Điện. Hắn thấy quái vật hôi vụ bên ngoài lãnh địa bị những mũi tên của Nguyệt Quế Tinh Linh gi·ết gần hết. Trần Mặc không quan tâm đến tình hình chủ lãnh địa nữa, hắn mở Không Gian Chi Môn đi tới phụ thuộc lãnh địa tràn ngập khoa học kỹ thuật. Lúc này phụ thuộc lãnh địa cũng đang phòng ngự. Những máy bay không người lái vũ trang đầy trời trong lãnh địa đều đã được trí tuệ nhân tạo Hồng Hậu điều đến bên ngoài. Các pháo đài vũ khí trên tường thành đá cũng đang kích hoạt, liên tục bắn đạn pháo ra ngoài. Lý Mạn chỉ huy các dị trùng binh chủng mặc áo giáp vũ khí và các lính nhân bản Elise. Cũng đang từ trên tường thành t·ấ·n c·ô·n·g lũ quái vật ngoài thành. Hỏa lực nổ tung trong thung lũng hoang dã inh tai nhức óc. Cả thung lũng hoang dã đã bốc cháy lớn. Trong đám lửa, có thể thấy khắp nơi những t·hi t·hể quái vật hôi vụ bị b·ắ·n nát. Trên bầu trời bên ngoài hoang dã lúc này, những máy bay không người lái mang bom và súng máy cũng không ngừng xạ kích những con quái vật còn sống trên mặt đất.
Dưới làn mưa đạn dược và hỏa lực mạnh mẽ, những con quái vật hôi vụ từ bên trong chạy ra cũng giống như ở chủ lãnh địa, căn bản không thể tiến tới tường thành. Chúng chỉ có thể tuyệt vọng ngã xuống đất trong làn hỏa lực đầy trời, hóa thành tro sương mù tan biến. Đây chính là sức mạnh của tiền tài! Khác với các binh lính Nguyệt Quế Tinh Linh tộc trong chủ lãnh địa. Tất cả các biện pháp c·ô·ng k·ích khoa học kỹ thuật trong phụ thuộc lãnh địa này đều tiêu hao tài nguyên sản xuất. Các binh lính và pháo đài b·ắ·n đạn dược này căn bản không tiêu hao bao nhiêu năng lượng của lãnh địa. Tất cả đều là dùng tiền bạc xây dựng chiến lực.
Trần Mặc nhìn những bóng dáng quái vật không cam lòng ngã xuống đất ngoài tường thành, trong lòng không khỏi cảm thán. May mà sức sản xuất trong lãnh địa này đủ để chi trả cho những tiêu hao, không cần Trần Mặc phải quá lo lắng. Chiến lực trong lãnh địa này sẽ ngày càng mạnh, vũ khí trang bị sẽ được nâng cấp càng thêm cường đại. Khi Trần Mặc đang cảm thán thì hôi vụ quái vật trong thung lũng hoang dã đã bị hỏa lực mạnh mẽ tiêu diệt sạch, thậm chí còn không cần phải kích hoạt đại trận phòng ngự lãnh địa. Nếu để Nam Cung Vũ thấy cảnh này, chắc sẽ sợ đến nỗi chạy trốn trong đêm. Chỉ riêng lực phòng ngự trong phụ thuộc lãnh địa của Trần Mặc thôi cũng đã so được với chiến lực trong lãnh địa thất giai của hắn. Chiến lực của lãnh địa Trần Mặc lại mạnh như vậy là vì…
Bạn cần đăng nhập để bình luận