Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 157: Học viện thông báo

Cảm giác như chiếc áo bông mình nuôi bao năm nay, chỉ cần Trần Mặc mặc một ngày thôi là đã tuột mất.
Lý Chấn Võ có chút nghẹn lời, hắn cuối cùng cũng đã hiểu vì sao cả ngày cứ có cảm giác như mình vừa đánh mất thứ gì đó.
Hóa ra là chiếc áo bông vốn rất ấm áp của mình, mới có một ngày đã bị người ta khoác lên người mất rồi.
Lý Chấn Võ chợt nhớ ra, mấy hôm trước, Lý Mạn đã lâu không liên lạc trong nhà bỗng gửi tin đến, hỏi xin mấy bộ xương cốt cấp Ám Kim 10kg.
Trong lòng ông thoáng có điềm báo chẳng lành, cẩn thận hỏi dò:
"Mấy bộ xương cốt cấp Ám Kim đó..."
"Con đều cho Trần Mặc hết rồi ạ."
"Nhưng anh ấy không lấy không đâu, mấy ngày trước con chuyển tiền và điểm cống hiến học viện Tiên Hoa về cho nhà, Trần Mặc đều trả hết đấy ạ."
"Số tiền đó đủ để mua lại số xương cốt đó rồi."
Lý Mạn nghe thấy cha hỏi, cô hào phóng trả lời, vốn dĩ Lý Mạn đã là một cô gái có tính cách kiên định và quyết đoán rồi.
Vừa nãy vì việc đi bộ mà bị mẹ phát hiện có chỗ khác lạ, bà ấy kéo cô ngồi tại bàn ăn hỏi tới hỏi lui cả buổi trời.
Những chuyện như vậy liên quan đến sự riêng tư của con gái, mặc dù người hỏi là mẹ, cô vẫn có chút ngại ngùng.
Bây giờ cô đã chọn Trần Mặc, tự nhiên phải nghĩ cho hắn.
Lý Mạn qua Đường Tuyết Oánh biết được Trần Mặc có cả Khô Lâu Luyện Khí Sư và Luyện Đan Sư của riêng mình, mà hơn nữa, sản phẩm luyện chế ra không tệ.
Cô muốn tặng cho Trần Mặc một món quà, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có tìm cho hắn một nơi có thể an tĩnh xử lý sản xuất, lại có địa hỏa có thể tăng hiệu suất công việc.
Đây cũng là điều Trần Mặc cần nhất trước mắt.
Mà có căn nhà rộng rãi yên tĩnh này, cô cũng có thể mỗi ngày đến tìm Trần Mặc, cùng nhau vui đùa.
Lý Chấn Võ nghe thấy Lý Mạn hào phóng thừa nhận, thái dương ông giật giật.
Quả nhiên, chiếc áo bông này sớm đã tuột mất rồi.
Mấy ngày trước Lý Mạn đột nhiên hỏi xin ông hơn trăm cân xương cốt cấp Ám Kim, ông còn thấy hơi nghi ngờ.
Con bé là một người chơi hệ chiến đấu, cần nhiều tài liệu vậy làm gì chứ?
Nếu thực sự cần trang bị hay kỹ năng gì thì cứ xin nhà có phải tốt hơn không.
Bây giờ thì mọi nghi vấn đã được giải đáp.
Con bé Lý Mạn này, sớm từ nhiều ngày trước đã bắt đầu xin đồ nhà mình cho Trần Mặc rồi.
Quan trọng là đây là xương cốt cấp Ám Kim đấy, đó là thứ có thể tùy tiện dùng tiền mà mua được sao?
Gia tộc Siêu Phàm nào nắm giữ những thứ này mà lại không cất giấu chứ, ai lại rảnh mà mang mấy loại vật liệu Siêu Phàm này đi bán?
Dành dụm lại, sau này tìm đại sư chế tạo ra một vũ khí trang bị cao phẩm chất chẳng phải tốt hơn sao?
Nói đi cũng phải nói lại, lỡ nhà cần dùng tới thứ gì thì cũng có thể lấy những thứ này đi đổi chứ.
Vậy mà Lý Mạn lại đổi đống tài liệu cấp Ám Kim này thành tiền, loại phá gia chi tử nào mới làm cái chuyện não tàn thế này?
Tiền có mua được tài liệu cấp Ám Kim trên thị trường sao?
Nhưng người đổi số tài liệu cấp Ám Kim này là con gái ruột thịt của mình, Lý Chấn Võ chỉ đành cố nén cảm xúc bực dọc trong lòng, lẳng lặng chờ qua một bên.
"Ấy, ông hỏi nhiều như vậy làm gì, con gái tìm ông xin ít đồ thì có sao chứ?"
"Ông ăn xong chưa đấy? Ăn xong rồi thì mau đi đi! Tối nay tự mà đi tìm chỗ ngủ đi nhé."
"Tôi đây đã bao lâu không gặp con gái lớn rồi, hôm nay tôi muốn cùng Tiểu Mạn tâm sự cho thỏa thích."
Lý mẫu thấy vẻ mặt Lý Chấn Võ không vui, trong lòng bà càng không hài lòng, đứng một bên phẩy chổi giục giã nói.
Chuyện đang hỏi dang dở thì cái gã vướng bận này lại mò về, giờ phút này ngọn lửa bát quái trong lòng Lý mẫu đã không thể nào kiềm chế được nữa rồi, sắp phun trào ra ngoài tới nơi.
"Vâng... con... lập tức ăn xong..."
Sáng sớm hôm sau, Trần Mặc ăn xong bữa sáng do đầu bếp Khô Lâu làm, thì Vệ doanh trưởng tìm đến.
Thấy Trần Mặc mở cửa, mặt mày ông ta hớn hở đứng ở ngoài, cũng không vào nhà, mà vừa cười vừa nói với Trần Mặc.
"Trần Mặc đồng học, ta có hai tin, một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"
"Vệ doanh trưởng, xem ông vui vẻ như vậy, có vẻ như tin tốt sẽ làm người ta vui vẻ hơn đấy, vậy nghe tin tốt trước đi."
Trần Mặc nghe Vệ doanh trưởng nói, có chút cạn lời, người lớn thế này rồi mà vẫn cứ ngây thơ thế.
Nhưng hắn vẫn phối hợp với ông, để Vệ doanh trưởng lựa chọn.
"Ha ha, tin tốt là, doanh trại liệp ma bắc cảnh tạm thời giải tán, tất cả các đồng đội đều có thể về nhà, còn về thời gian tập trung lại thì phải chờ đến khi thành lũy liệp ma mới xây xong mới có thông báo sau."
"Cho nên, doanh trại liệp ma này của chúng ta tạm thời coi như giải tán, ta cũng không còn là Vệ doanh trưởng nữa, cậu sau này quay lại học viện, gặp nhau thì có thể gọi ta là Vệ lão sư."
Trần Mặc nghe Vệ doanh trưởng nói, cũng có chút hưng phấn, lần này cuối cùng xem như tự do rồi, hắn cuối cùng có thể tìm một nơi hoang dã hay một phó bản bí cảnh, thoải mái mà đi luyện cấp đánh tài liệu.
"Vậy còn tin xấu?"
Trong lòng Trần Mặc đang cao hứng, tò mò hỏi.
Nghe Trần Mặc hỏi, Vệ Tướng Văn lộ vẻ mặt hơi cổ quái, vừa cười vừa nói.
"Tin xấu là, trong danh sách được về nhà lần này, không có cậu."
"Xét thấy cậu đã có biểu hiện xuất sắc trong trận chiến phòng thủ tại Tuyết Long Thành bắc cảnh, học viện quyết định để một mình cậu ở lại tiếp tục ở lại đây, giúp biên phòng quân canh giữ bắc cảnh."
"Vì thành lũy liệp ma đã bị hư hại, cho nên sẽ sắp xếp cho cậu ở tại Tuyết Long Thành, phụ trách dò xét động tĩnh của ma quái ở bắc cảnh."
"Thật ra thì có thể là vì cậu ở cùng với bạn gái bé nhỏ của cậu, nên tin này với cậu coi như là tin tốt."
"Cũng vừa hay là các cậu có thể cùng nhau tận hưởng thế giới hai người, nơi này tĩnh lặng như vậy, lại không ai quấy rầy."
"Được rồi, tin đã báo cho cậu biết, cậu ở đây cùng bạn gái bé nhỏ bồi dưỡng tình cảm cho tốt nhé."
"Ta cũng phải xuất phát về nhà, mấy sư nương của cậu nhớ ta lâu lắm rồi."
Trần Mặc nghe Vệ Tướng Văn nói xong, cả người đều tê rần.
Vệ lão sư à, cái giọng 37 độ của ông, sao lại nói ra được cái giọng lạnh tanh như thời tiết bắc cảnh thế kia?
Mọi người đi hết rồi, ném mỗi mình ta ở cái nơi không thể rời đi này, còn nói cho ta biết đây là tin tốt á?
Làm người có thể đừng thiếu đạo đức vậy được không?
Dù là Lý Mạn và bọn họ muốn bồi dưỡng tình cảm thì đi đâu không được?
Cùng nhau đi tìm phó bản, vào trong chơi một chút, hoặc là ra hoang dã vừa đánh quái vừa hẹn hò, bao nhiêu là chuyện lãng mạn.
Sao phải ở cái chỗ tiểu đệ lấy ra, hai phút đã phải cóng cứng cả người vậy chứ?
An ủi người khác cũng không chịu kiếm lấy một lý do tử tế hơn được.
Trần Mặc vừa định nói gì đó, muốn cứu vãn chút tình hình, xem có cách nào để học viện sắp xếp một chút không.
"Thông báo này là do viện trưởng Khương quyết định, cô ấy cũng nghe nói về những gì cậu đã thể hiện tại Tuyết Long Thành, cô ấy rất hài lòng về cậu đấy."
"Nếu cậu có thắc mắc gì hay có ý kiến gì thì nói với lão sư của cậu đi nhé."
"Ta đi trước đây, không thì mấy sư nương của cậu cuống lên mất."
"Vậy sau này gặp lại trong học viện nhé."
Vệ Tướng Văn nói xong, vội vã xoay người vẫy tay rời đi, chạy chậm đến ngồi lên chiếc xe bọc thép đang chờ ở gần đó.
Trần Mặc đứng ở cửa nhìn Vệ Tướng Văn và các thành viên trong đội liệp ma lần lượt rời Tuyết Long Thành bằng xe bọc thép.
Hắn quay người bước vào phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận