Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 225: Từ phụ sinh tồn năng lực

Người nào đánh ngươi thì đánh cho hung ác, ngươi không biết sao? Lão tử cũng không đánh rách da ngươi, kết quả ngươi như thế bắt chuyện lão tử? Cái tên Trần Mặc kia còn đánh cho ngươi toàn thân chảy máu, ngươi không đánh hắn, ngươi lại đánh ta? Ngươi có phải hay không thấy ta tuổi cao, dễ bắt nạt? Không ngờ ngươi cái tên to xác này cũng biết hiếp yếu sợ mạnh!
Nhìn thấy đạo Băng Diễm kia hướng mặt, Từ phụ đứng xa cũng đã cảm nhận được cái lạnh lẽo từ Băng Diễm ma pháp mang lại. Hắn không kịp né tránh, vội vàng từ trong ba lô không gian móc ra một cái khiên lớn chắn trước người. Từ phụ không cam lòng nhìn lại, liền thấy Trần Mặc và Lý Mạn đang chạy trối chết. Đến lúc này hắn mới phản ứng, trách không được... thì ra hắn mới là kẻ đó!
_ _ _Oanh_ _ _ Có qua có lại. Trước đó Từ phụ dùng tay pháo bắn vào bắp đùi Băng Sương Cự Long khiến nó đen kịt một mảng, kết quả Cự Long trả cho hắn một cái Băng Diễm thổ tức. Trần Mặc cùng Lý Mạn đứng ở đằng xa, nhìn Từ phụ bị bao trùm hoàn toàn trong cuồng bạo Băng Diễm thổ tức, không khỏi cảm thấy đáng đời. Ngươi nói ngươi là một chức nghiệp giả trung giai, sao lại không có chút ý thức nguy hiểm nào vậy? Đối phương còn đang rúng trước khi tung đại chiêu, ngươi lại không biết tránh. Ngươi không trúng thì ai trúng? Thảo nào mà cái tên Từ Thiên Trường này không thể sống ở hôi vụ hư không. Mới luyện hơn cấp 30 đã chạy về. Ý thức chiến đấu thế này thì đúng là chuyên kéo đồng đội xuống hố, hố đen vũ trụ. Nếu ai tổ đội cùng hắn, thì trận nào cũng tạch. Lâu dần ai còn thèm chơi chung? Đến cuối cùng, hắn không quay về cũng không được. Ở ngoài không tìm được đồng đội, mà lại không có kỹ năng đơn đấu, thì còn chơi cái gì. Chi bằng sớm quay về cho lành! Còn đỡ hại mấy đồng đội, đỡ bị chửi mắng, giữ lại chút thể diện.
Xem ra Từ Hiển Khôn đúng là con trai của gã này. Mạch não của bọn họ đều tốt đẹp và cảm động như vậy. Trần Mặc so sánh Từ phụ với Từ Hiển Khôn, trong lòng đã có kết luận.
Băng Diễm thổ tức của Băng Sương Cự Long, nhiệt độ vô cùng thấp, có thể đóng băng sắt thép thành cặn bã. Mà Từ phụ lại không hề né tránh, trực tiếp lãnh trọn. Trần Mặc đoán, lão già này giờ chắc đã lạnh cóng đến xương. Mà còn lạnh đến mức triệt để, trực tiếp đông đá luôn. Băng Sương Cự Long phun ra kỹ năng Băng Diễm thổ tức, hao tổn rất nhiều tinh thần lực. Cộng thêm nó vừa mới thi triển Băng tường chi thuật, cũng đã tốn không ít tinh thần lực. Ở Đại Hoang giới, nếu có thể dùng nắm đấm giải quyết, nó sẽ không bao giờ sử dụng ma pháp. Vì mấy chiêu ma pháp này tiêu hao quá lớn, căn bản không thể xem là thủ đoạn thường quy để sử dụng. Lần này nếu không phải móng vuốt không thể với tới bọn kia, nó cũng không dùng ma pháp tấn công mấy con sâu bọ làm gì. Không phải là dùng tên lửa bắn muỗi sao! Hoàn toàn không đáng. Nó thấy mình phun ra Băng Diễm ma pháp, cuối cùng lại chỉ trúng một con sâu bọ. Băng Sương Cự Long tiếc tinh thần lực lãng phí, duy trì Băng Diễm ma pháp này trong mấy giây rồi liền bỏ. Theo nó nghĩ, Băng Diễm ma pháp của nó, chặn giết con sâu bọ kia, không cần tới một giây. Là có thể đóng băng nó thành đá ngay lập tức. Cho nên Băng Sương Cự Long kịp thời ngậm miệng lại.
Khi màu lam Băng Diễm trên không trung tan biến, quả nhiên lộ ra Từ phụ đã bị đông cứng thành tượng băng. Băng Sương Cự Long hài lòng nhìn thành quả ma pháp của mình, nỗi căm hờn trong lòng vơi bớt. Xem như đã diệt trừ một con sâu bọ nhảy nhót trước mặt.
Nó vừa nghĩ vậy xong. Liền thấy Từ phụ đã đông thành tượng băng, bắt đầu kêu răng rắc, xuất hiện vết rạn. Sau đó những vết rạn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn. Cuối cùng một tiếng phịch. Tượng băng nổ tung. Từ phụ từ trong tượng băng khó nhọc bò ra, thở hồng hộc. May là đạo cụ phòng hộ trên người hắn đủ nhiều. Để đối phó với Băng Diễm kỹ năng này, Từ Thiên Trường đã dùng hết ba tấm phù hộ thuẫn năng lượng Sử thi cấp. Trong thời gian ngắn ngủi vài giây, hắn đem những thứ bảo mệnh cuối cùng dưới đáy hòm đều dùng hết. Cuối cùng hắn vẫn phải mượn thần lực Dục Vọng Thần Thụ để chống đỡ. Lúc này hắn mới sống sót dưới miệng Cự Long. Mà cái thiết bị đánh lén hạng nặng của hắn, vì quá vội chưa kịp thu về, đã bị đông lạnh thành sắt vụn.
Từ phụ nằm rạp trên mặt tuyết, nhìn khẩu súng bắn tỉa Truyền Kỳ cấp đã vỡ tan thành từng mảnh băng. Khóc không ra nước mắt. Đệch mợ, lần này thật là thua thiệt lớn. Băng Sương Cự Long thì không giết được, mà vũ khí của mình thì lại bị mất trắng. Trận chiến này còn đánh kiểu gì? Chắc gãi ngứa cho Cự Long? Cái tên Trần Mặc này cũng vậy, quá đệch mợ tệ. Bắt nạt người lớn tuổi. Thấy Cự Long tung chiêu lớn cũng không thèm nhắc nhở tiền bối một tiếng. Còn tự mình lén lút chạy, để hắn ở lại hứng toàn bộ. Đạo ma pháp Băng Diễm kia một chút cũng không lãng phí, toàn bộ một hơi phun hết lên mặt hắn. Ngươi có biết một ngụm nước miếng nồng nặc kia, sẽ gây tổn thương lớn đến mức nào cho một người lớn tuổi không? Các ngươi, đúng là một chút tôn trọng tiền bối cũng không có. Từ phụ đau lòng nhìn khẩu đại thư Truyền Kỳ cấp đã bị cái lạnh cực độ kia làm cho hỏng hoàn toàn. Đây là thứ mà chính hắn đã huy động toàn bộ tộc lực, thu thập tài liệu mới đổi được. Kết quả còn chưa kịp phát huy tác dụng đã bị con rồng ngu xuẩn này phá hoại.
Nhìn vết thương đã nứt toác và bị đóng băng trên người, Từ Thiên Trường trong lòng đầy hận ý. Các ngươi, đều có đường chết hết cả thôi! Chờ ta giết chết các ngươi thì biết tay. Ta muốn cho các ngươi phải trả một cái giá đắt! Từ phụ quỳ rạp trên mặt đất, hai tay run rẩy, ôm lấy khẩu súng bắn tỉa đã gãy, sắc mặt tái nhợt.
Băng Sương Cự Long thấy một sinh vật nhỏ bé như vậy trong mắt nó, lại có thể sống sót dưới Băng Diễm thổ tức mà không hề bị tổn hại gì. Điều này trước kia chưa từng có. Nó tung hoành ở Đại Hoang giới nhiều năm, nếu tung ra tuyệt kỹ phun Người này, đối phương chắc chắn sẽ phải nhượng bộ lui binh, trực tiếp bỏ chạy. Rất ít khi có kẻ nào có thể chống đỡ ma pháp Băng Diễm của nó mà vẫn sống. Kết quả con sâu bọ ở thế giới này, không chỉ có lực tấn công lợi hại, mà xem ra, năng lực sinh tồn cũng cực mạnh. Hoàn toàn không phù hợp với hình thể của chúng. Không giống như ở Đại Hoang giới, hình thể lớn nhỏ thường quyết định thực lực của kẻ đó. Dù sao tại Đại Hoang giới, hình thể lớn mà lại mạnh thì cũng không đến mức chết đói? Sao có thể tìm được đồ ăn mà ăn? Băng Sương Cự Long nhìn mấy con sâu nhỏ trên mặt đất, trong lòng lúc này cũng bắt đầu có chút muốn bỏ cuộc. Không ngờ thế giới Nhân tộc bé nhỏ trong mắt nó lại có nhiều kẻ mạnh đến thế. Không biết hình thể nhỏ bé kia của chúng làm thế nào mà lại bộc phát ra công kích cường đại đến vậy. Hoàn toàn khác với những gì nó từng biết. Nó ở Đại Hoang giới thuận buồm xuôi gió sử dụng tuyệt kỹ phun người, mà ở cái thế giới này thì vậy mà hai lần đều không thành công. Lần trước cái sinh vật Bất Tử tộc mắt bốc hỏa hồn, ngay trước mắt nó đã chạy trốn thành công. Mà lần này lại càng quá đáng, gã này trực tiếp ngạnh kháng Băng Diễm thổ tức của nó. Kết quả đối phương chẳng làm sao cả. Đến cuối cùng thì chỉ làm hỏng một cái đạo cụ ma pháp mà Cự Long nhìn vào thấy giống như là gãi ngứa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận