Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 116: Đoạt phân lão lục

Chương 116: Tranh đoạt vị trí thứ sáu
Trần Mặc còn chưa gia nhập học viện, liền đã đạt cấp 16. Tốc độ tăng cấp này, e là lại sắp tạo nên lịch sử mới.
Còn chuyện tại khảo hạch học viện cướp quái, bị những người mới là chức nghiệp giả khác mắng? Nói cái gì mình có thực lực lại không chịu đặc cách, lại còn đến đấu trường khảo hạch học viện "rửa cá"? Ai thèm để ý, đặc cách sao so được với việc kiếm điểm đã? Tự mình nỗ lực kiếm tiền, chẳng sướng hơn là chìa tay xin xỏ? Với lại trước kia Trần Mặc cũng đâu dám biểu hiện quá lố, không có chỗ dựa thì ra mặt phô trương, phút chốc lại bị người ta trói đi mất, có tin không?
Nhưng hắn vẫn không hề khiêm tốn, vừa mới chọc giận đám quái trùng, đốt trụi cả Tây Trạch Sơn, chân sau đã bị viện trưởng Khương trói lại. Cũng ngay lúc này viện trưởng Khương cam đoan, chỉ cần Trần Mặc không đi trêu chọc Sở gia hoàng tộc, những người khác không cần để ý đến. Trần Mặc lúc này mới dám ở cuộc khảo hạch học viện điên cuồng kiếm điểm. Nhưng hắn cũng không dám làm quá phận, không đem tất cả đám khô lâu binh trong không gian triệu hoán ra hết. Át chủ bài vẫn cần giữ lại, nhỡ viện trưởng Khương đang khoác lác, không bảo vệ nổi hắn thì sao?
Bất quá mấy tên khô lâu tinh anh đã được cường hóa cũng đủ sức chiến đấu rồi, cả trường khảo hạch chẳng có đối thủ nào. Không thấy cái tên khô lâu pháp sư kia ném Liệt Diễm Phong Bạo tới đâu, người mới là chức nghiệp giả bên đó không những không đánh mà còn bỏ chạy tán loạn, ai nấy đều sợ hết hồn? Mấy người mới này, đến chiêu quần công của một vật triệu hồi của mình cũng không đỡ nổi, thì cuộc khảo hạch còn ý nghĩa gì nữa? Mình cứ thoải mái kiếm điểm là được rồi, còn lại cứ để viện trưởng Khương giải quyết, cũng là lúc để nàng thể hiện bản lĩnh.
Theo khô lâu pháp sư di chuyển, đám Cẩu Thắng Lợi cuối cùng cũng vượt qua được màn khói đen mù mịt, thấy rõ được trận cuồng phong lửa tàn phá bên trong thành phố hoang tàn.
"Ngọa Tào, người nào mà tài thế, pháp thuật hệ Hỏa cũng bá đạo quá."
"Với tốc độ gϊếт quái này, thì thi thố cái gì nữa? Lại còn phải ở đây hít bụi, nhổ đi nhổ đi."
"Đừng nói nữa, mau gϊếт đi, lát nữa ngọn lửa kia cuốn đến, muốn gϊếт cũng không có quái."
Nghe thấy người nọ nói, mọi người rốt cuộc cũng phản ứng lại. Trên tay tăng tốc độ, kỹ năng pháp thuật không còn phải khống chế hao tổn nữa, xả hết ga để giành giật từng giây. Đáng tiếc, bọn họ còn chưa kịp gϊếт được bao lâu, thì Liệt Diễm Phong Bạo đã lan đến.
"Nhanh đừng đánh nữa, mau chạy thôi."
"Nhanh nhanh, không thấy đám thây ma chạm vào lửa liền hóa hơi sao? Uy lực thế này, dính vào là c·hết."
Cẩu Thắng Lợi cùng các anh em nhanh chóng lùi lại, khi Liệt Diễm Phong Bạo nóng rực áp sát, bọn họ cuối cùng cũng nhìn rõ khô lâu pháp sư đang giơ pháp trượng Hôi Tẫn Sứ Giả trong ngọn lửa.
"Chuyện gì xảy ra? Sao lại có khô lâu quái phóng kỹ năng?"
"Cẩu ca, xem ra là nó phun lửa, giờ còn muốn bắt trứng của nó à?"
"Nó thì có trứng chỗ nào, ngươi bị ngốc à?"
Mọi người đứng từ xa nhìn Liệt Diễm Phong Bạo trước mặt càn quét qua, cuốn tất cả thây ma dày đặc vào trong ngọn lửa, hóa thành tro đen bay thẳng vào mặt. Nơi lửa quét qua, không còn ngọn cỏ, không còn một mảnh nào, đến sợi lông của thây ma cũng chẳng còn. Hơi nóng rực lửa làm mọi người liên tiếp lùi lại, không dám đến gần.
"Má ơi, hơn 50000 điểm?!"
Một người mới là chức nghiệp giả mở bảng kiểm tra điểm khảo hạch, kinh hãi la lên.
"Khô lâu quái này chắc chắn là tên Trần Mặc, càn quét nhiều điểm như vậy, thây ma cũng cháy trụi hết rồi, tụi mình thi cái gì nữa?"
"Trần Mặc? Cũng là cái người phá vỡ kỷ lục tăng cấp tân thủ kia sao? Thực lực bá đạo thật."
"Không phải chứ, thực lực này của hắn, sao còn phải tham gia khảo hạch học viện? Hắn vào đây hành người mới sao?"
"Ngươi nói ai đồ ăn đó? Dám nói như vậy với Cẩu ca ta?"
"Không đồ ăn? Không đồ ăn thì để Cẩu ca ngươi đi khuyên hắn, kêu hắn đừng đốt nữa đi, thiêu nữa là cả đám không có gì chơi đó."
Nhìn cái vòi rồng lửa rực đó, đương nhiên không ai dám tiến đến xem có đủ độ ấm để "làm ấm" hay không. Mọi người chỉ có thể đứng từ xa nhìn khô lâu pháp sư kéo theo Liệt Diễm Phong Bạo đi qua trước mắt. Đốt tất cả thây ma dị thú dọc đường thành tro bụi, để lại cả một vùng đất đen sì, từng bước đi vào.
"Có cái khô lâu quái biết dùng pháp thuật Hỏa Diễm, thì vòng ngoài thây ma mọi người đừng nghĩ tới nữa, nhân cơ hội nó quét đám thây ma sơ cấp này đi, anh em nhanh vào sâu bên trong, dị thú trong đó điểm tích lũy càng cao."
Cẩu Thắng Lợi tay cầm chiến đao, mắt đảo nhanh, tranh thủ thời gian nói nhỏ với mấy tiểu đệ bên cạnh. Vừa dứt lời, bên cạnh liền có một đám người xông ra, chạy về hướng trung tâm thành phố.
"Cái mẹ nó còn phải nói nhỏ làm gì? Ai cũng đâu có ngu, mau chạy đi, nhanh nhất thì có thể gặp dị thú đầu tiên, cũng là nguy hiểm nhất đấy."
"Ui da, cái ngọn lửa này lạ thật, sao khó dập thế?"
Một người vừa chạy sâu vào trong thành phố, ống quần bị ngọn lửa còn âm ỉ trên đất bén vào. Hắn run người cả nửa ngày, ngọn lửa kia vẫn không tắt, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ dừng lại, dùng tay liên tục vỗ. Cuối cùng cũng dập được ngọn lửa trên ống quần, nhưng chậm trễ thế này, hắn đã bị bỏ xa phía sau rồi.
"Các người chờ ta với chứ, bỏ mình ta lại phía sau, người ta hơi sợ nha..."
Hắn khẩn trương kêu lên, nhìn cái chân bị cháy trơ cẳng, nhanh chân đuổi theo. Khương Thanh Uyển ngồi trong đại điện quan sát hiện trường khảo hạch, ban đầu còn khá hài lòng với biểu hiện của Trần Mặc. Đệ tử của mình quả thật thông minh, biết xông vào khu trung tâm thành phố trước tiên, đi săn gϊếт những con dị thú có điểm tích lũy cao, nhanh chóng tạo cách biệt về điểm số.
Nhưng càng xem càng thấy không ổn, phong cách ngày càng không theo lẽ thường, cái tên tiểu tử này quá tham lam. Một mình ăn thịt, đến nước canh cũng không chừa cho người khác uống sao? Đã lao vào khu trung tâm thì nên tập trung gϊếт dị thú kiếm điểm là được rồi. Tên này lại còn phân quân, sai khô lâu pháp sư đi quét đám thây ma sơ cấp bên ngoài. Cậu định không chừa một tí điểm nào cho người mới là chức nghiệp giả khác sao? Làm người sao có thể như chó được vậy? Thật chẳng coi ai ra gì. Sao cái tên này tham lam vậy chứ?
Khương Thanh Uyển đột nhiên cảm thấy có chút áp lực, với đà này, e rằng cuộc khảo hạch của học viện lần này xong rồi. Cái tên tiểu tử đáng ghét này, người khác đang ăn thì hắn lại lật bàn, còn định đóng gói mang đi? Đó có phải là việc mà con người có thể làm không? Cậu định để cho những thí sinh khác nghĩ thế nào đây? Mọi người cùng nhau thi, kết quả chỉ để mình cậu biểu diễn? Quan trọng hơn là phía sau những thí sinh này là cả các gia tộc Siêu Phàm và các học viện của đế quốc. Nhận phải một tên đệ tử chó, cậu định khiến cho ta đắc tội với cả thiên hạ à?
Nàng có thể hình dung ra được sau khi khảo hạch, những người mới là chức nghiệp giả sẽ gửi thư tố cáo như hoa tuyết, cùng với những ánh mắt oán hận từ đám lão gia của các gia tộc Siêu Phàm và các bậc thầy của những học viện hàng đầu khác. Và ngay lúc này, Khương Thanh Uyển đã cảm thấy ánh mắt nghi hoặc của những người trong đại điện đang lén nhìn mình. Khương Thanh Uyển có chút không yên. Dù sao đã nhìn qua biểu hiện của tên tiểu tử kia, cũng không tệ thật. Chỉ là tính tình có hơi chó má, thích hãm hại sư phụ...
Một tia sáng vàng lóe lên, Khương Thanh Uyển biến mất khỏi đại điện. Nàng đã quay về lãnh địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận