Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 211: Từ phụ tính kế

Chương 211: Từ phụ tính kế
Thảo nào mà cơ thể của Từ phụ lại suy yếu đến vậy. Bà vợ của hắn thật sự quá mạnh. Có thể ví như một cỗ máy đánh bài bằng xương bằng thịt. Từ Thiên Trường bị bà ta đánh cho tơi tả rồi. Thận chắc cũng sắp bị đánh bay luôn rồi ấy chứ. Đến cả thần lực của hắn ta cũng sắp không giữ nổi. Người phụ nữ này, cảm giác còn giống một Tà Thần nắm giữ dục vọng chi lực hơn cả hắn nữa. Với tình huống như thế này, vậy mà Từ phụ còn có thể nuôi nhiều tiểu thiếp đến vậy, đồng thời có cả mấy đứa con. Không thể không nói, năm xưa Từ phụ cũng thật là dũng mãnh. Vì con nối dõi, hắn thật là liều mình. Thực sự đúng là đang đánh cược cả mạng sống! Chỉ ứng phó với một người ở nhà thôi đã đủ khó rồi, kết quả hắn còn có thể gieo giống bên ngoài. Năm xưa liều mạng cỡ nào, thì hiện tại thận hư bấy nhiêu. Cần gì chứ?
Ngay cả Dục Vọng Thần Thụ đang ở nơi xa trong hư không xám xịt, lúc này cũng đã bắt đầu hiểu được hoàn cảnh của Từ phụ. Chỉ có trải qua rồi, mới có thể hiểu được nỗi khổ của người khác. Lĩnh hội qua kỹ thuật đánh bài của Từ mẫu, đến cả Thần Minh cũng phải cam bái hạ phong. Từ phụ đấu với nàng nhiều năm như vậy, còn chưa từng rơi vào thế hạ phong, có thể thấy được năm xưa ông ta dũng cảm đến nhường nào. Nghĩ tới đây, oán niệm của Dục Vọng Thần Thụ đối với Từ phụ cũng giảm đi rất nhiều. Hắn cũng không dễ dàng gì mà. Ngay cả mình là một người ngoài cuộc không liên quan, cũng bắt đầu cảm thấy đồng tình với hắn.
Vốn tượng đá thần thụ của hắn tản mát trong thần miếu ở thế giới Nhân tộc, bị Từ phụ đạt được, hai bên nói chuyện với nhau rất là vui vẻ. Những điều kiện hai bên đưa ra đều khiến cho đối phương hài lòng. Dục Vọng Thần Thụ còn cho là mình kiếm được món hời lớn. Vừa có thể thông qua Từ phụ tạo ra con nối dõi ở thế giới Nhân tộc, lại có thể mượn nhờ thế lực của gia tộc hắn để mở rộng số lượng tín đồ, nâng cao thần lực phát ra của mình. Kế hoạch này đúng là một mũi tên trúng hai đích, quá mức hoàn hảo. Tất cả lợi ích đều do hắn hưởng hết. Từ phụ thì vừa xuất công vừa xuất lực, còn chẳng có được chút ích lợi nào. Hắn còn tưởng Từ phụ là một tên ngốc, chỉ là đơn thuần sùng bái mình Thần Minh này. Kết quả hiện tại xem ra, đây là mình tự chui vào hố rồi. Mà còn là một cái hố to cấp Thâm Uyên! Lực hút siêu mạnh! Đối thủ của Từ phụ, thì ngay cả một Thần Minh nắm giữ dục vọng chi lực như mình, cũng sắp không đỡ nổi. Chỉ một ván bài thôi mà thần lực của hắn đã tiêu hao hết chín thành. Thế này thì chơi làm sao?
May mắn hắn ở trong hư không xám xịt, lại ẩn nấp đủ tốt, không sợ bị người phát hiện. Nếu không với cái tốc độ tiêu hao thần lực này. E rằng kế hoạch của mình còn chưa kịp tiến hành, thì hang ổ đã bị người ta dọn sạch rồi. Trong hư không xám xịt, một Thần Minh sơ giai, không là gì cả. Nơi này vạn giới tàn sát lẫn nhau, Thần Ma đi đầy đất. Những đại năng cổ xưa đáng sợ còn nhiều vô số. Hắn một Thần Minh sơ giai vừa mới tiến cấp, ở trong hư không xám xịt, chỉ có thể cố gắng sống sót trong khe hẹp. Trốn đi lén lút tìm kiếm các thế giới sơ giai, trộm lấy lực bản nguyên của thế giới. Chậm rãi tăng cấp độ của bản thân. Thế giới Nhân tộc này cũng là một không gian thế giới mới mà hắn mới phát hiện được. Nhân tộc ở đây, chiến lực phổ biến không cao. Theo lời miêu tả của Từ phụ, chiến lực đỉnh cao nhất của thế giới này cũng chỉ có gã Lý Chấn Võ kia. Dục Vọng Thần Thụ thông qua cảm giác của Từ phụ mà nhìn thử một chút. Phát hiện đúng như lời Từ phụ nói, tại thế giới Nhân tộc, thật không có ai quá mạnh. Mà Lý Chấn Võ, chỉ là một sinh linh Siêu Phàm lục giai. Ở trong mắt của một Thần Minh đã đột phá đến thần vị Siêu Phàm cửu giai như hắn, căn bản không đáng nhắc tới.
Tuy nhiên tiềm lực của thế giới Nhân tộc này phi thường cường đại, tỷ lệ sinh ra Siêu Phàm sinh linh mới rất cao. Dục Vọng Thần Thụ cảm thấy mình đã gặp may mắn lớn rồi. Vậy mà lại phát hiện ra được một không gian thế giới chất lượng tốt như vậy. Chỉ cần hắn thành công hấp thu được bản nguyên của thế giới Nhân tộc này, vậy hắn tiến giai Trung Vị Thần chắc chắn sẽ có hy vọng. Vì thế, dù tốn bao nhiêu thần lực, hắn cũng không hề từ bỏ việc đầu tư vào người Từ phụ. Bởi vì bản nguyên của thế giới có chất lượng tốt như vậy thực sự rất hiếm có. Hắn không nỡ bỏ. Nhưng giờ xem ra, Từ phụ này cũng không phải là một người có lương tâm làm ăn gì cả. Tim hắn đen thùi lùi. Hoàn toàn không đơn giản như hắn đã nghĩ. Hơn nữa còn không đủ tôn trọng hắn cái vị Thần Minh này. Tình cảnh của gã gian nan như thế, vậy mà vẫn muốn tìm đến bản tôn để làm trợ lực, thật sự là tính toán giỏi thật. Hắn bỏ ra cũng nhiều quá rồi. Gần 10% thần lực, cuối cùng chỉ ngưng kết được một thần thai. Dựa theo hiệu suất này, chỉ một mình Từ mẫu thôi chẳng phải là sẽ hút cạn thần lực của bản thể hắn sao.
Trong hư không xám xịt, một thế giới Thâm Uyên đen ngòm chiếm cứ ở đó, dây leo đã bao phủ toàn bộ không gian thông thiên cự thụ. Trên thân cây khô một gương mặt biểu tình sầu não, đang ngửa mặt lên trời thở dài. Thời đại này, muốn làm gì cũng khó khăn. Quá khó khăn. Mệt chết bản thần rồi.
Từ mẫu nằm ườn ở trên giường, nàng nghỉ ngơi một lát, thể năng lại khôi phục không ít. Nàng đứng dậy nhìn về phía Từ phụ đang như chó chết, mồ hôi nhễ nhại, ở bên cạnh lè lưỡi, thở hổn hển. Sắc mặt nàng ửng hồng, vẻ mặt kiều mị nói: "Lão công, kỹ thuật đánh bài của ngươi lợi hại quá." "Ta đã rất nhiều năm, chưa từng đánh bài thua ngươi đấy." "Ngươi còn mạnh hơn so với lúc chúng ta mới quen nhau nữa." "Lão công ngươi nghỉ ngơi một chút, chúng ta lại đến, ta còn muốn đánh thêm một ván nữa~"
Từ phụ vốn dĩ đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Vì thần lực mà Dục Vọng Thần Thụ lưu lại trong cơ thể hắn không còn nhiều, cho nên đến sau cùng hắn hoàn toàn cũng là cắn răng kiên trì. May mà trạng thái thần lực của hắn còn một chút, cho nên mới miễn cưỡng chiến thắng được. Bây giờ nghe Từ mẫu nói, Từ phụ trong lòng rung động. Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu giả chết. Cái bà nương này, còn chưa hết sao? Thật muốn mạng lão công ngươi hả? Ta đây thật là liều mình bồi bà điên. Vì muốn có con, ta dễ dàng sao? Ta?
Từ phụ nằm ở trên giường, nghĩ đến cái giá mình đã trả. Khóe mắt cũng rơm rớm nước mắt thống khổ. Lúc này hắn lại nghĩ đến đứa con trai lớn của mình, Từ Hiển Khôn, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đều tại đám đồng đội ngu xuẩn các ngươi cả đấy! Trong gia tộc phàm là có người dùng được, có thể giúp ta một chút. Hắn Từ Thiên Trường, cần gì phải tìm đến một Ngụy Thần dị tộc để giúp chứ? May là Từ phụ hắn cũng không phải kẻ ngốc, cái tên Ngụy Thần kia muốn phát triển ở Nhân tộc, nào có dễ dàng như vậy? Không ép khô giá trị của ngươi thì bọn ta có mà thiệt. Đợi đến ngày Từ gia quật khởi, chính là lúc lũ các ngươi bị diệt vong. Bao gồm cả tên Ngụy Thần ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng này nữa. Thế giới Nhân tộc, cũng là nơi mà ngươi có thể mơ ước hay sao? Ngươi có biết các lão tổ Nhân tộc mạnh đến cỡ nào không? Cái thứ vừa mới đạt đến cửu giai như ngươi, các lão tổ Nhân tộc chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền nát ngươi không khác gì con kiến. Trộm cướp lại trúng ngay vào đại bản doanh của Nhân tộc, cái tên Ngụy Thần này xem ra cũng là một kẻ quê mùa. Hoàn toàn không biết sự đáng sợ của Nhân tộc. Bất quá ta sẽ không nói, ta cứ chơi vậy thôi. Cái tên không biết trời cao đất rộng kia, cứ ở bên ngoài cho ta ngoan ngoãn làm tốt nhiệm vụ cục pin nạp điện của ta đi. Chờ Từ gia ta trưởng thành, con cháu ta nhất định sẽ đến hư không xám xịt tìm ngươi, chém giết ngươi, thu hoạch thần hỏa. Lấy thân của ngươi để thành tựu Chân Tiên đầu tiên của Từ gia ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận