Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 198: Cái này phó bản nước quá sâu, các ngươi nắm chắc không được

Trần Mặc nhìn Lý Mạn hăng hái bay lên rời đi, cũng xoay người xuống giường. Hắn bảo khô lâu đầu bếp chuẩn bị điểm tâm. Trần Mặc đoán chừng, một lát nữa, Lý chỉ huy chắc sẽ dẫn Lý Mạn trở về, tìm mình tính sổ. Ai bảo hắn dám dẫn con gái người ta, lại đi cái phó bản suýt chút nữa lấy mạng Lý Mạn? Chuyện này, đặt lên bất cứ bậc phụ huynh nào không hiểu rõ tình huống, họ đều sẽ nổi đóa lên. Huống chi là người từng trải, lúc đó Lý Chấn Võ đâu? Mà lúc này, Lý chỉ huy cũng vừa rời giường, đang ở trong sân thả lỏng gân cốt. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, liền thấy Lý Mạn đang mang đôi cánh Chiến Long tạo thành từ năng lượng đỏ như m.á.u, từ trên trời giáng xuống. "Ơ?" "Tiểu Mạn, con đây là lúc nào..." "Lão cha, mẹ con đâu?" Lý chỉ huy nhìn cánh Chiến Long của Lý Mạn, hắn vừa định hỏi cho rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào? Trong nhận thức của hắn, kỹ năng của Lý Mạn vốn chỉ là cấp Hoàng Kim, căn bản không có khả năng bay được. Vốn dĩ hắn đã muốn tìm cách nâng cấp kỹ năng Chiến Long chi dực của Lý Mạn, để con gái cưng có khả năng sinh tồn tốt hơn khi ở nơi hoang dã. Như vậy khi Lý Mạn ra ngoài luyện cấp, hắn cũng có thể yên tâm hơn phần nào. Nhưng hắn nghĩ đủ mọi cách cũng không kiếm được quyển trục nâng cấp kỹ năng phẩm chất cao. Nên chuyện này chỉ có thể bất đắc dĩ gác lại. Không ngờ hôm nay hắn lại thấy Lý Mạn thi triển Chiến Long chi dực thành công bay lên. Lý chỉ huy nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ, vừa muốn hỏi thì đã nghe Lý Mạn, hoàn toàn coi như không thấy mình, hỏi thẳng mẹ ở đâu. Điều này khiến Lý Chấn Võ trong lòng đau nhói. Ôi chao, câu nói này sức sát thương với một ông bố mà nói thì thật thấm thía. Cái áo bông này, bất kể là gọi điện thoại hay là vừa về đến nhà. Gặp mặt đều là câu: "Cha, mẹ con đâu?". Lý Chấn Võ trong lòng phiền muộn, bất đắc dĩ trả lời: "Mẹ con ở trong phòng, nàng mới dậy, chắc là đang dọn dẹp đồ đạc thôi". "Há, vậy được, lão cha qua đây, con vừa vặn có chuyện muốn nói với cha mẹ". Lý Mạn phe phẩy cánh Chiến Long đỏ rực, lơ lửng giữa sân một hồi lâu. Sau khi triển lãm xong với Lý Chấn Võ, nàng mới đắc ý thu lại kỹ năng, vững vàng đáp xuống mặt đất. Sau đó dẫn Lý Chấn Võ vào trong phòng... "Con nói cái gì?" "Ý hai người là muốn đi đánh phó bản miếu thờ bỏ hoang kia?" "Không được, ta không đồng ý!" Lý Chấn Võ theo Lý Mạn vào nhà, tâm tình đã không tốt, kết quả còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì hắn đã nghe thấy Lý Mạn đề nghị đi đánh phó bản. Điều này khiến ông sốt ruột, lập tức đứng lên từ chối. Đùa cái gì vậy? Lần trước Lý Mạn dẫn đội vào phó bản miếu thờ bỏ hoang, Lý gia bọn họ đã phải xuất động một tiểu đội năm người. Trong đội đều là những nhân tài cấp bậc linh cốt trở lên. Hơn nữa, trang bị và phối hợp nghề nghiệp tương đối đầy đủ, hoàn toàn có thể ứng phó với mọi loại chiến đấu. Vậy mà kết quả? Chính một đội tinh anh cấp bậc nghề nghiệp như thế lại gần như bị tiêu diệt toàn bộ trong phó bản miếu thờ bỏ hoang cấp Ám Kim kia. Cuối cùng, chỉ có một mình Lý Mạn khó hiểu sống sót đi ra. Lần này, ông có nói gì cũng sẽ không để con gái mình mạo hiểm đi vào đó nữa. Muốn luyện cấp thì chỗ nào mà không được, nhất thiết phải đâm đầu vào cái phó bản quỷ quái kia để chịu tội hay sao? Mấy đứa trẻ các người có sở thích thích thể loại mạo hiểm vậy à? Không kích thích thì không vui có đúng không? Cái tên Trần Mặc này cũng thế, vốn là nhìn thấy rất ra dáng người lớn, hôm nay không hiểu sao lại xúi giục Lý Mạn, lại còn muốn dẫn con bé vào cái phó bản nát bét kia. Trong đó liên quan đến nhiều vấn đề quá, hai tên nhóc này căn bản không gánh nổi. Lý Chấn Võ càng nghĩ càng sốt ruột, ngồi không yên. Hôm nay nhất định phải dập tắt ngay suy nghĩ của hai đứa, không thể để chúng nó đến nơi đó tìm c.h.ết. Lý Chấn Võ liền gọi Lý mẫu phía trên, một tay kéo Lý Mạn, đi ra ngoài tìm Trần Mặc hạch tội. Lý mẫu thường ngày tuy khá bá đạo trong nhà. Nhưng với chuyện đại sự liên quan đến nghề nghiệp giả như này, bà đều sẽ nghe theo ý Lý Chấn Võ. Thế nên bà cũng không nói thêm gì, vừa an ủi Lý Mạn, vừa đi theo Lý Chấn Võ ra sau. Ba người cùng nhau đi đến nhà Trần Mặc. Trần Mặc dọn dẹp xong chiến trường hôm qua cùng học tỷ xong, vừa mới ngồi vào bàn chuẩn bị đợi khô lâu đầu bếp dọn cơm lên. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, vợ chồng Lý Chấn Võ đã dẫn theo Lý Mạn đến. Lúc Lý Mạn ra đi kiêu ngạo thế nào, thì bây giờ lại ngoan ngoãn đến thế. Cứ như vậy mà ôm cánh tay Lý mẫu, đi theo sau lưng Lý Chấn Võ. Dù sao Lý Chấn Võ nổi nóng lên, cô cũng sợ lắm. Trần Mặc đứng lên đón ba người vào nhà. Vừa chỉ đạo khô lâu đầu bếp đem đồ ăn dọn lên. "Hôm nay cứ từ từ ăn cơm đã". "Trần Mặc ta hỏi con, có phải con xúi giục Lý Mạn muốn đi phó bản miếu thờ bỏ hoang kia không?" "Ta nói hai đứa, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?" "Con có biết bên trong cái phó bản đó nguy hiểm như thế nào không?" "Phẩm cấp kỹ năng ma pháp nguyền rủa trong phó bản kia rất cao, vô cùng quỷ dị, ta đối phó còn không nổi đây". "Hai đứa vậy mà không biết lượng sức mình, còn muốn khiêu chiến phó bản miếu thờ bỏ hoang đó?" "Đừng nghĩ rằng có vài con khô lâu triệu hồi chiến lực mạnh một chút thì đã cảm thấy bản thân mình hơn người, lợi hại đến mức nào". "Nói cho con biết, ta Lý Chấn Võ có thể luyện đến đẳng cấp như hôm nay, những tên thiên kiêu nghề nghiệp giả có tiềm năng xuất sắc kia, ta cũng đã gặp nhiều rồi". "Cho dù là đạo cốt thượng phẩm cấp cao nhất, mỗi năm tại Tiên Tần đế quốc cũng không biết có thể xuất hiện bao nhiêu". "Nhưng mà kết quả thế nào?" "Trong những người này, có mấy ai có thể tăng cấp đến giai đoạn của ta, được mấy người?" "Còn không phải là đều ch.ết trên đường đi?". "Đừng có cảm thấy mình có bao nhiêu thiên phú, đến mức nào thì cũng phải coi chừng đấy". "Kẻ lợi hại thì nhiều lắm". "Có thể sống được đến cuối cùng, căn bản chẳng có mấy người đâu". "Nghe chú Lý khuyên một câu, nghề nghiệp giả phải luôn cẩn trọng đặt lên hàng đầu, đừng để thiên phú làm mù mắt". "Nước trong phó bản này quá sâu, hai đứa nắm chắc không nổi đâu, vẫn là để chú đến đó". "Ta bây giờ đã điều tra ra được một số tin tức liên quan đến cái tà ác Thần Minh đứng sau phó bản miếu thờ bỏ hoang kia". "Tin rằng rất nhanh sẽ có thể dựa theo những tin tức này tìm ra sào huyệt của nó ở trong hư không hỗn độn". "Đến lúc đó chú sẽ nhờ các tiền bối trong hư không của Nhân tộc đến thu phục nó là xong thôi". "Hai đứa cũng đừng nhúng tay vào làm gì". "Việc bây giờ của hai đứa là ngoan ngoãn luyện cấp, hoàn thiện mỗi ngày". "Được rồi, ta nói xong rồi, còn lại tự các con lĩnh ngộ đi". "Chúng ta mau ăn cơm thôi, ta đói lắm rồi".
Bạn cần đăng nhập để bình luận