Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 156: Hở áo khoác bông

Rất nhanh, những con ma quái mất mạng ngã xuống đất dưới lưỡi đao của khô lâu thích khách, lại lần nữa đứng lên trong tiếng kêu gọi của khô lâu triệu hồi sư. Trong mắt chúng đều bùng cháy ngọn lửa màu lam băng hạnh phúc, cuồng nhiệt vây quanh khô lâu triệu hồi sư được bọc trong ba tầng phòng ngự. Nhìn thấy khô lâu triệu hồi sư toàn thân mặc băng giáp tiến lên chậm rãi và khó khăn như vậy, người tuyết quái hiểu chuyện đi lên trước, nâng khô lâu triệu hồi sư đặt lên bờ vai rộng lớn của mình. So với người bình thường thì khô lâu triệu hồi sư lớn hơn một chút, ngồi trên vai người tuyết quái băng nguyên có hình thể to lớn vậy mà lại thích hợp và vững vàng một cách kỳ lạ. Khô lâu triệu hồi sư khống chế những dị quỷ bộ hạ vây quanh bên cạnh người tuyết quái khổng lồ để bảo vệ an toàn cho mình. Hai tay nó mở ra, một đạo băng tuyết bắt đầu xoay tròn bay múa trên mặt đất, cuối cùng ngưng tụ lại trên thân những dị quỷ đứng cạnh khô lâu triệu hồi sư. Toàn thân bọn chúng đều được bao phủ một bộ khải giáp hàn băng, thậm chí trên tay những dị tộc hình người kia còn có các loại vũ khí được hàn băng kết dính. Có trường kiếm, cự phủ, tiêu thương, thuẫn bài, còn trên tay người tuyết quái khổng lồ dưới thân khô lâu triệu hồi sư là một thanh gậy gộc hàn băng to lớn. Năng lực này chính là kỹ năng 【 Hàn Băng Vũ Trang 】 của khô lâu triệu hồi sư. Bao gồm cả bộ khải giáp băng sương trên người nó, cũng là do kỹ năng này ngưng kết mà thành. Tiểu đội dị quỷ hàn băng tập kết hoàn tất, chúng dưới sự chỉ huy của khô lâu triệu hồi sư, trùng trùng điệp điệp hướng về phía khe nứt không gian tiếp theo cực nhanh tiến tới. Có tọa kỵ là người tuyết quái khổng lồ, tốc độ của khô lâu triệu hồi sư tăng lên rất nhiều. Không còn vì ngưng kết khải giáp hàn băng quá mức cẩn trọng mà ảnh hưởng đến tốc độ. Khô lâu thích khách bởi vì tiềm hành trong bóng tối, không cần khải giáp hàn băng, nó chui vào bóng tối, hộ vệ xung quanh khô lâu triệu hồi sư. Đi theo tiểu đội dị quỷ chạy tới địa điểm mục tiêu tiếp theo. Hai khô lâu binh lính này đã chính thức tiếp nhận công tác của vị Băng Ma tộc lão giả kia, bắt đầu thu thập quân đoàn dị quỷ ở bắc cảnh. Khô lâu thích khách sau khi gϊếŧ chết ma quái, khô lâu triệu hồi sư có thể dùng kỹ năng tử linh phục sinh, biến chúng thành dị quỷ, thu làm đàn em. Có khô lâu triệu hồi sư, Trần Mặc cũng có thể bắt đầu bạo binh, thu thập quân đoàn Tử Vong. Hơn nữa còn không cần chính mình đi gian khổ triệu hồi trong hoang dã, chỉ cần nằm trong chăn, chờ khô lâu triệu hồi sư cần cù gian khổ làm việc ở phía trước là được. Trần Mặc ăn xong bữa tối, hôm nay đã trải qua mấy lần thủy triều trùng kích, tinh lực của hắn tiêu hao khá nhiều. Hơn nữa sau khi ăn no lại nằm trên giường, hắn lại bắt đầu hoài niệm cái cảm giác sóng nước nhộn nhạo kia. Nhưng quả thực có chút mệt mỏi. Huống hồ liệp ma thành bảo không còn, ngày mai hắn còn không biết đi đâu đây. Nghĩ tới đây, Trần Mặc cũng có chút đau lòng cho địa hỏa trận pháp ở liệp ma thành bảo, nơi sinh sản bảo địa tốt đến thế, đáng tiếc lại bị những con dị quỷ đáng chết kia làm hỏng mất. Chỉ có thể chờ xem ngày mai, Vệ doanh trưởng thông báo sắp xếp. Không biết liệp ma thành bảo không còn, hắn có phải có thể tự do không. Nếu như không cần phòng thủ ở chỗ này, vậy hắn có thể chọn một nơi hoang dã, tiếp tục luyện cấp đánh quái kiếm tiền. Ở nơi hoang dã thì kiếm tiền có thể nhanh hơn so với luyện đan luyện khí trong thành. Cũng may hiện tại có khô lâu thích khách và khô lâu triệu hồi sư, hai người chúng nó đã bao trọn hết đám ma quái ở bắc cảnh, hiện tại hai người này lại càng đang du đãng giữa mỗi khe nứt không gian. Giá trị kinh nghiệm của Trần Mặc ngược lại là không hề đình trệ, vẫn một mực tăng lên. Chỉ là không nhanh bằng tham gia bảo vệ thành Tuyết Long và đi đốt rừng ở Tây Trạch sơn, nhưng cũng tốt hơn là không có gì. Tạm thời chỉ có thể thế này trước, chờ xem học viện sắp xếp ngày mai. Trần Mặc mong đợi nghĩ đến, hắn sớm nằm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi. Lý Chấn Võ sắp xếp xong chuyện công tác, hắn về đến nhà, vừa vào nhà đã thấy Lý Mạn cùng vợ đang ngồi trước bàn ăn cơm. Hai người ngồi trước bàn ăn, nhỏ giọng nói chuyện gì đó, cũng không biết đang nói cái gì. Hơn nữa chủ yếu là vợ của hắn đang nói, còn Lý Mạn thì ngoan ngoãn ngồi đó đỏ mặt lắng nghe. Hai người thấy Lý Chấn Võ đi vào, cuộc đối thoại bị gián đoạn, Lý mẫu hơi thiếu kiên nhẫn liếc mắt. "Hôm nay sao ngươi về sớm vậy? Bên ngoài không còn việc gì nữa sao?" "Ừm, hôm nay Tiểu Mạn ra khỏi thành đi xem rồi, những con dị quỷ đó đều đã lui, tối nay chắc là không có việc gì." Nghe Lý Chấn Võ trả lời, Lý mẫu đành phải tạm tha cho Lý Mạn, đứng dậy đi lấy cơm cho hắn. Lý Chấn Võ cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống cạnh bàn ăn, hắn nhìn Lý Mạn, muốn nói gì đó. Nhưng vì có Lý mẫu ở đó, hắn không thể không kiềm chế tâm tư, chỉ có thể cắm đầu ăn cơm. "Cha, nhà chúng ta có kiểu nhà có trận pháp địa hỏa đơn độc cung cấp ấm, không gian rộng rãi mà lại yên tĩnh hơn không?" Lý Chấn Võ nghe con gái hỏi vậy, trong lòng sững sờ, hắn suy nghĩ một chút. "Ngược lại thì có, chính là căn biệt thự lưng chừng núi kia, nhưng đó là để dành cho anh trai con cưới vợ..." "Con muốn." Lý Chấn Võ chưa dứt lời, Lý Mạn đã cắt ngang, nói thẳng. Nghe Lý Mạn nói, Lý Chấn Võ cũng phản ứng lại. "Nếu con gái bảo bối muốn thì cứ cho con, chỉ là một căn nhà nhỏ thôi, ở chỗ chúng ta cũng không đáng bao nhiêu tiền." "Dù sao anh trai con cũng chưa có đối tượng, nhà con cứ lấy dùng trước, còn phòng của nó thì chờ sau này nó kết hôn rồi tính." "Nhưng mà con hãy nói thật với cha, con với thằng Trần Mặc kia, hiện tại đã phát triển đến mức nào rồi?" "Hơn nữa ở trong nhà không tốt sao? Sao con còn muốn dọn ra ngoài ở?" Lý Chấn Võ nhịn đã nửa ngày, nghe Lý Mạn chủ động mở miệng, hắn lập tức hỏi một tràng như bắn liên thanh. Vốn dĩ hắn đã hơi kỳ quái về hành động của Lý Mạn rồi, phát hiện sao cô đi theo Trần Mặc ra khỏi thành một chuyến, sau khi trở về lại khác lạ như vậy. Không những tịch thu cả xe bọc thép hai người ngồi ra ngoài đi dò xét, mà còn không cả chào hỏi Vệ thúc thúc. Sao mới có mấy năm không gặp, càng sống càng quay về thế? Vốn là cô gái thẳng thắn sáng sủa hoạt bát, không sợ trời không sợ đất, hôm qua về lại e thẹn như một cô nương lớn. Còn có một chuyện nữa, là Lý Chấn Võ phát hiện hôm nay. Lý Mạn lái xe về thành, sao bước đi lại còn nhăn nhó nữa thế này? Trước đây cô bé toàn bước đi như bay, hùng hùng hổ hổ cơ mà. Cũng nói uy lực của yêu đương, lớn đến thế sao? Nhớ đến lúc mình cùng mẹ Lý Mạn xem mắt, cũng không phải thế này mà. Lý Chấn Võ cảm thấy mình sắp không nhận ra nổi con gái mà mình đã nuôi nấng từ nhỏ nữa rồi. Lý Mạn nghe Lý Chấn Võ hỏi vậy, hơi đỏ mặt, nhưng nàng rất nhanh trả lời. "Phòng đó không phải con ở, mà là để Trần Mặc ở." Mặc dù Lý Chấn Võ đã chấp nhận Trần Mặc, còn cổ vũ con gái mình theo đuổi hắn, thậm chí cả tin tức về Trần Mặc ở Tuyết Long thành cũng do ông báo cho con gái. Nhưng hai người trẻ tuổi này mới đi ra ngoài hơn nửa ngày, sau khi trở về con gái tìm mình đòi cái này cái nọ. Cái kiểu cưng chiều như vậy, vồ nhanh quá đi mất?
Bạn cần đăng nhập để bình luận