Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 171: Mẫu lão hổ bão nổi

Một quyển sách kỹ năng cấp Ám Kim màu tím, cũng có thể khiến một số gia tộc Siêu Phàm tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán. Nhìn dáng vẻ thành thạo của đám khô lâu binh lính Trần Mặc, phẩm cấp kỹ năng của chúng có lẽ còn cao hơn nữa. Chẳng lẽ tên khô lâu binh cầm thuẫn kia, học được một quyển kỹ năng khải giáp nguyên tố Thổ cấp Truyền Kỳ màu đỏ? Tê, thật tê. Sách kỹ năng cấp Truyền Kỳ màu đỏ, với thực lực gia tộc đứng đầu bắc cảnh như Lý gia bọn họ, cũng chưa từng thấy qua mấy quyển. Nếu gia tộc Siêu Phàm nào đạt được một quyển sách kỹ năng phẩm cấp này, chắc chắn sẽ coi như bảo vật vô giá. Chỉ là việc đem quyển kỹ năng này cho ai trong gia tộc học, họ e là cũng phải nghiên cứu, kiểm tra rất lâu mới đưa ra quyết định được. Kết quả là, Trần Mặc lại cứ thế tùy tiện cho một con khô lâu triệu hồi vật học một quyển sách kỹ năng cấp Truyền Kỳ màu đỏ? Rốt cuộc Trần Mặc lấy đâu ra nhiều kỹ năng cấp cao thế? Mấu chốt là, hắn có nhiều kỹ năng giá trị liên thành như thế, lại nỡ lòng cho đám khô lâu triệu hồi vật học hết? Phải biết Trần Mặc đâu chỉ có một khô lâu binh, chiến lực của những con khác cũng xấp xỉ hai con này, hắn còn có mấy con nữa cơ mà. Nhiều khô lâu binh thế này, vậy phải học bao nhiêu sách kỹ năng? Hơn nữa, chiến lực của đám khô lâu binh này cũng tương đương nhau, điều đó chứng tỏ, phẩm cấp kỹ năng chúng học cũng không kém nhau là mấy. Nói cách khác, những kỹ năng mà lũ khô lâu binh này học được, ít nhất cũng phải là cấp Ám Kim màu tím? Nhà hắn phải giàu cỡ nào, mới dám tiêu pha như thế? Thảo nào, trong kỳ sát hạch ở học viện, khô lâu binh lính của Trần Mặc đánh cho mấy thí sinh kia chỉ biết đứng bên cạnh nhìn, chẳng dám lên cướp quái. Mẹ nó, dân thường cày chay, sao mà so được với đại gia nạp tiền? Trải nghiệm game của hai bên khác nhau một trời một vực, được chưa? Lý mẫu nghĩ tới đây, nhìn Trần Mặc bằng ánh mắt ngày càng hiền hòa, càng nhìn càng thấy hài lòng. Tiểu tử này không chỉ có thực lực mạnh, tướng mạo cũng tuấn tú, cao lớn vạm vỡ, so với Lý Mạn vốn đã cao ráo, còn cao hơn cả một cái đầu. Mà nhìn dáng vẻ, điều kiện gia đình của hắn cũng tốt, ít nhất không kém gì Lý gia. Trong mắt Lý mẫu, đám khô lâu binh lính này của Trần Mặc hoàn toàn là dùng tiền để đắp ra. Cho dù là một phế vật cấp phàm cốt, học được kỹ năng cấp Truyền Kỳ màu đỏ, trước khi cạn kiệt tinh thần lực, cũng có thể đứng sừng sững như một trụ trời. Đương nhiên, sẽ không ai làm chuyện ngốc nghếch như vậy cả. Kỹ năng cấp Truyền Kỳ màu đỏ, ai mà không thèm? Ngay cả mấy đại lão chức nghiệp giả cao giai chưa chắc đã có được, chứ nói gì một tên chức nghiệp giả cấp phàm cốt bé tí? Vậy mà nhà Trần Mặc có thể giúp hắn nuôi ra đám khô lâu binh hung hãn thế này, thì gia cảnh có thể kém được sao? Lý mẫu cũng chỉ mới nghe về Trần Mặc hôm trước, còn chưa kịp hỏi han, nên cũng chưa hiểu rõ về hắn. Nhưng bà vẫn cảm thấy, Trần Mặc và con gái bà là Lý Mạn, hai người đích thực rất xứng đôi. "Ôi chao, các ngươi cứ ngơ ngác đứng ngoài này làm gì vậy? Một hồi lại làm Trần Mặc lạnh cóng mất." "Hắn từ nhỏ đã lớn ở bên Vân Hải thành, sao có thể thích nghi với khí trời Tuyết Long thành nhanh thế được?" "Chúng ta vẫn là nhanh vào nhà thôi." Lý mẫu thấy hoa tuyết rơi xuống người Trần Mặc, liền lập tức phản ứng lại, vội vàng gọi Lý Mạn và Trần Mặc, kéo Trần Mặc vào nhà. Thực ra Trần Mặc chẳng hề thấy lạnh, hiệu quả tăng 60% kháng tính băng sương của Băng Linh Đan vẫn còn chưa hết thời gian mà. Hiện tại hắn thậm chí còn cảm thấy mình mặc hơi nhiều, đứng bên ngoài hơi nóng nữa chứ. Nhưng thấy Lý mẫu nhiệt tình như vậy, Trần Mặc cũng chiều theo ý bà, bị Lý mẫu kéo vào nhà. "Cha, phòng này con đã để cho Trần Mặc rồi, nhưng mà hắn không có xin từ nhà mình chúng ta." "Vừa nãy Từ Hiển Khôn thua cho hắn một căn bên cạnh, vậy mình đổi một chút, để lại cái nhà kia cho đại ca đi." "Nên là phòng này là do chính Trần Mặc kiếm được, không phải của Lý gia đâu nha." "Khi ra ngoài, ba đừng có nói lung tung đó." "Nhất là khi u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u, càng không được phép nói bậy." Lý Chấn Võ đi theo phía sau mọi người vào nhà, vừa định ngồi xuống, thì nghe thấy cái bà vợ mình, đang lo lắng dặn dò, mặc áo bông kín mít, lại còn dặn dò ông. Tâm tình vui vẻ vừa nãy mới trở lại một chút của ông, lập tức lại cảm thấy rét lạnh. Con gái này, đến cùng là không yên lòng về ông tới mức nào vậy? Ta là kiểu người thích nói bậy bạ, lẻo mép khắp nơi sao? Thảo nào Lý Mạn trước khi bị Từ Hiển Khôn khiêu khích lại đòi cái này đòi cái nọ, thì ra là để ngăn miệng của ba mình lại. Sợ Trần Mặc thấy ngại vì dùng đồ của Lý gia, cảm thấy không có ý tứ. Con muốn quan tâm tới tâm tình của hắn thì nhắm vào ba ruột mình mà đ·â·m, h·ạ·i đ·i. Nói gì thì nói, nếu hai đứa nó thành đôi thì Trần Mặc cũng là người của Lý gia mà, ta cho con mấy thứ đó chẳng phải là lẽ thường sao? Thế mà vẫn chưa xong, cái cô Lý Mạn này cứ sòng phẳng rõ ràng với ba mình như vậy. Con gái lớn đúng là không giữ trong nhà được mà. "Hắn dám?" "Tiểu Mạn cứ yên tâm, nếu ba ngươi dám ra ngoài u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u nói lung tung, coi chừng ta xé cái miệng thúi của hắn ra." "Tiểu Mạn nói không sai, hai căn nhà này cũng giá trị tương đương nhau, phòng này đúng là do Trần Mặc tự kiếm được, hắn muốn ở đâu cũng được, mẹ không ý kiến gì cả." "Còn ông già kia ngồi đấy nghĩ cái gì? Không nghe Tiểu Mạn nói chuyện với ông à? Hả? Ông bị câm hả?" "Lúc ông đi nhậu với bạn, sao cái miệng nhỏ của ông lia lịa dữ vậy?" Lý mẫu thấy Lý Chấn Võ cứ ngồi lì trên sofa không nói một lời, trong lòng càng tức giận, nổi cơn tam bành lên ông. "Ta đâu phải là người ăn nói vô duyên đâu, sao mà các người không ai yên lòng về ta thế?" Lý Chấn Võ vừa mới nhỏ giọng lầm bầm một câu, lại lần nữa bị Lý mẫu làm cho nghẹn lời tới mức muốn tự bế luôn. "Ông không phải thì ai là? Cái rắc rối hôm nay là ai gây ra?" "Còn không phải là do cái lão già ông, hết đi tìm người này đến người khác nhậu nhẹt, uống say rồi cái gì cũng dám nói, nếu không thì sao lại sinh ra mấy cái chuyện này hôm nay?" "Việc hôn sự của Tiểu Mạn, là do ông già này có quyền quyết định hả?" "Tôi đã đồng ý chưa? Ông có hỏi ý kiến Tiểu Mạn không?" "Chính ông thì cứ sợ sệt như thế, còn muốn ép duyên người ta?" "Nếu ông thích nhà họ Từ đến vậy, thì tự ông đi mà gả đó, vừa hay để lão nương ở nhà nhìn thấy mặt ông mà ngứa mắt." Lý mẫu nghe thấy Lý Chấn Võ vẫn còn dám cãi, cơn giận trong lòng càng bốc lên cao. Hôm nay là lần đầu tiên Trần Mặc gặp mặt người nhà, vậy mà lại xảy ra những chuyện bực mình thế này. Vậy thì bà nhất định phải nói cho rõ đầu đuôi ngọn ngành cho Trần Mặc biết. Nếu không Trần Mặc nghĩ sao? Trong lòng hắn có thấy vướng bận gì không? Về sau Lý Mạn và Trần Mặc sẽ chung sống thế nào? Trần Mặc sẽ nhìn nhận nhà họ Lý ra sao? Nghĩ tới đây, Lý mẫu càng tức hơn, bà bỗng đứng phắt dậy, tiến đến đá mạnh một cái vào người Lý Chấn Võ đang ngồi trên ghế sofa. Một cú đá bất ngờ khiến Lý Chấn Võ tỉnh mộng luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận