Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 168: Một kích phân thắng thua

Sau đó một cây trường thương màu bạc trắng, phía trên còn lóe ra hồ quang điện màu lam, liền đâm thẳng tới trước mắt hắn. Từ Hiển Khôn thậm chí không kịp phản ứng né tránh, liền bị cây trường thương kia chọc vào cổ họng. Mũi thương lạnh lẽo kích thích toàn thân hắn nổi da gà, cộng thêm cảm giác tê dại từ hồ quang điện trên thương truyền tới. Hắn nhìn thấy kẻ đang giơ trường thương, trong mắt tỏa ra ngọn lửa linh hồn màu tím, tốc độ nhanh như một bộ xương khô u linh võ giả. Từ Hiển Khôn cảm giác mình sắp đái ra quần. Trần Mặc, những cái tên lính khô lâu này, rốt cuộc là thứ quái thai gì vậy? Chỉ bằng một tay liền có thể vây khốn vòng Huyền Băng đao bạo phá. Một chiêu liền đánh tan pháp sư hộ thuẫn của mình. Mình là một chức nghiệp giả cấp đạo cốt, vậy mà ngay cả một tên lính khô lâu nhỏ này cũng không đánh lại? Tuy rằng lúc chiến đấu với mình, Trần Mặc điều hai lính khô lâu, nhưng Từ Hiển Khôn không hề nghĩ rằng mình có thể đánh lại bất kỳ tên khô lâu nào. Chưa kể đến tốc độ nhanh như chớp, công kích lại cực kỳ cao, chỉ một chiêu đã phá tan pháp sư hộ thuẫn của mình, giờ lại còn dùng trường thương chọc vào cổ họng của mình, cái tên khô lâu võ giả này. Còn cả tên người đá khổng lồ kia nữa, nó cầm khiên, cái tên khô lâu Tank đó. Lúc này nó đang nâng trên tay quả cầu nguyên tố đất to lớn, bao bọc vòng Huyền Băng đao. Chỉ cần nó ném quả cầu qua đây thôi, mình chắc chắn tèo. Quả cầu đất to như vậy, chỉ riêng trọng lượng của nó thôi, mình cũng đã không chịu nổi, nếu bị nó nện trúng thì có khi mình biến thành bánh thịt luôn. Lúc này Từ Hiển Khôn thấy may mắn khi mình đang ở nhà Lý Mạn, hơn nữa còn có Lý Chấn Võ đứng xem ở bên cạnh. Nếu không với cái bộ dạng ngông cuồng vừa rồi của mình, có lẽ mình đã thấy được kết cục thê thảm của mình rồi. Không cần phải nói người khác, nếu như đối phương là mình, có một kẻ trước mặt mình cứ thế mà khiêu khích nhảy nhót. Mà thực lực của kẻ đó lại không có gì đáng nói, thì chắc chắn hắn phải cho kẻ đó xong đời trong vài phút. Từ Hiển Khôn nghĩ tới đây, bỗng cảm thấy giá mà Lý Mạn đưa ra, thật sự không cao chút nào. May mắn có Lý Chấn Võ ở bên cạnh xem chừng, nếu không cái Thổ Cầu kia ném tới. Thì chắc là mình chỉ còn cách lấy xẻng xúc ra để mà gom thôi. Cái cô Lý Mạn này rốt cuộc tìm đâu ra được cái tên yêu nghiệt thế này để mà làm bạn trai? Đạp mẹ, cái tên Lý Nhị hại ta rồi. Ta coi ngươi là huynh đệ, ai ngờ ngươi lại coi ta là thương sứ? Lý Nhị ngươi cái tên chó chết này còn có phải là người không hả? Thằng chó chết này chắc chắn là đã biết từ trước thực lực thật sự của bạn trai Lý Mạn. Nếu không thì tại sao mình đến tìm Lý Mạn, mà hắn không dám lộ mặt luôn? Cái tính thích hóng chuyện bát quái của Lý Nhị, gặp chuyện cẩu huyết như này, sao hắn có thể nhịn không đến xem chứ? Đạp mẹ cái thằng chó chết này biết rõ thực lực của Trần Mặc, mà còn không nói cho mình. Mà lại còn đột nhiên nói với mình là Lý Mạn đã về Tuyết Long thành, còn tìm được bạn trai, xong rồi lại im luôn. Chắc chắn thằng chó chết này biết mình tới đây sẽ không có kết quả tốt đẹp, sợ mình sẽ gây hoạ cho hắn, nên hắn đến hóng chuyện cũng không dám đến. Hơn nữa, hắn lại chẳng nói gì cả, mình dù có đi tố cáo hắn với Lý Chấn Võ, người ta cũng dễ dàng phủi sạch trách nhiệm. Lý Nhị chẳng qua chỉ nói với Từ Hiển Khôn một vài thông tin có thật thôi, chứ hắn có xúi giục mình gây chuyện đâu. Là do chính mình ngu ngốc tự tìm đến đây, tự đưa mặt mình ra cho người ta đánh. Hắn cố ý trêu mình mà thôi, cố ý để cho mình mất mặt đây mà. Lúc bị khô lâu võ giả lấy trường thương đè vào cổ, trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết. Đầu óc Từ Hiển Khôn như khai khiếu, lập tức hiểu ra hết mọi chuyện. Hắn đứng đơ người tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám. Vừa rồi hắn ngông cuồng bao nhiêu, thì hiện tại lại hèn mọn bấy nhiêu. Hết cách rồi, ngông cuồng mà không có thực lực chống lưng, thì chỉ thành trò cười thôi. Huống chi, tính mạng đang nằm trong tay người khác, không thành thật không được. Chờ sau này trở về, nhất định phải cho tên Lý Nhị đáng chết kia một trận đẹp mặt. Từ Hiển Khôn thành thật đứng tại chỗ, y như lần đầu đứng ngoài cổng bị Lý Mạn giáo huấn. Nhưng trong lòng hắn lại âm thầm nhớ kỹ chuyện này. Hiện tại đến gây sự, kết quả lại đánh không lại, Từ Hiển Khôn đúng là lưu manh, hắn từ bỏ giãy dụa, định bụng trực tiếp nhận thua. Ngay lúc đó lại nghe ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào náo động, hình như có một đám người đang từ bên ngoài chạy tới. Chẳng mấy chốc, cánh cửa sân bị người ta đẩy ra, một đám người đi vào. Nhìn những người vừa bước vào trong sân, Từ Hiển Khôn chỉ muốn tìm chỗ mà tự tử cho xong chuyện. Trong đó có cha mẹ mình, còn cả cái tên đáng chết Lý Nhị, đúng là cố tình tới vào lúc này mà. Mà Từ Hiển Khôn còn hoảng sợ phát hiện ra một chuyện, đó là Lý Mạn không biết từ lúc nào, đã cầm điện thoại quay lại cảnh tượng trong sân. Chẳng phải là đang nói, cảnh mình bị đánh thua trận vừa rồi, sẽ bị phơi bày ra trước bàn dân thiên hạ đó sao? Má ơi, Lý Mạn, cô nàng trẻ tuổi này, không hề có đạo đức võ lâm gì hết vậy! Cô định dồn ép cho ta vào đường cùng đấy à~ Thôi thì sống chết cũng vậy, có ai đến cứu tôi với? Từ Hiển Khôn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng dùng chân vẽ ra ba phòng ngủ một phòng khách trên mặt đất, rồi trốn vào trong đó không ra nữa. "Ai nha, Lý huynh, đây là _ _ _?" Lão cha Từ Hiển Khôn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, có chút không hiểu mà hỏi thăm Lý Chấn Võ. Ông vừa bước chân vào sân đã thấy con trai bảo bối của mình đang bị một tên lính khô lâu giơ trường thương đâm vào cổ họng. Con trai ông thì đứng đó mặt cắt không còn hột máu, thân thể run cầm cập như chim cút. Hơn nữa khi con trai nhìn thấy ông tới, chẳng những không có nửa điểm vẻ mặt vui mừng mà còn nhắm tịt mắt lại. Cái gì thế? Thấy cha ruột, con cảm thấy dơ mắt hả? Thằng chó, chờ về nhà xem tao thu dọn mày như thế nào. Tuy rằng Từ phụ bất mãn trước thái độ của con trai dành cho mình, nhưng hiện tại cũng không phải lúc để giáo huấn con. Không thấy rõ ràng là con mình đang bị người khác bắt nạt đó hả? Nó đứng ở đó một động tác nhỏ cũng không dám. Mà đối phương rõ ràng là không xem ông ra gì, khi thấy ông đến rồi, cũng không hề thả con trai của mình ra. Những người đứng ở đây, thì Lý Chấn Võ cùng ông có mối quan hệ không tệ lắm. Thế mà đối phương cứ thế đứng đó, thấy Từ Hiển Khôn bị người ta đe dọa cũng không quan tâm. Tuy rằng trong lòng Từ phụ bất mãn chuyện này, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để mà phát tiết. Ông cần tranh thủ thời gian để hỏi cho rõ, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra. "Chú Từ à, chúng ta người một nhà đang ở đây chuẩn bị tiệc gia đình, bởi vì đây là bạn trai của con, Trần Mặc, ngày đầu tiên ra mắt ba mẹ con.""Kết quả bọn con đang vui vẻ nói chuyện, con trai của chú Từ Hiển Khôn thì tự dưng tới gây sự.""Còn nói là Trần Mặc cướp bạn gái của hắn, nhất quyết đòi đơn đấu với bạn trai con.""Đương nhiên, hiện tại thì kết quả chú cũng thấy đó, quá rõ ràng rồi, con trai của chú đánh không lại bạn của con.""Hơn nữa, trước khi chúng con đơn đấu cũng đã có cá cược, đó là căn biệt thự bên cạnh nhà của các chú, hiện tại Từ Hiển Khôn thua, thì căn nhà đó sẽ là của chúng con.""Còn có một việc, con muốn hỏi chú Từ một chút, là nhà của hai chúng ta định thân hồi nào vậy ạ? Sao con không biết chuyện này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận