Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 22: Rừng rậm hành quân, lại là đi đường một ngày

Chương 22: Hành quân trong rừng rậm, lại một ngày đi đường
Liếc nhìn số tinh thần lực còn lại, Trần Mặc không chọn tiếp tục triệu hồi. Dùng tinh thần lực quá độ sẽ khiến đại não mê man, đau đầu. Cảm giác đó thật sự không dễ chịu chút nào, vẫn nên chờ tinh thần lực hồi phục một chút rồi tiếp tục triệu hồi thì tốt hơn. Trần Mặc lấy từ trong ba lô ra một chiếc khiên gỗ trắng và một thanh trường kiếm, đưa cho những khô lâu binh lính vừa mới được triệu hồi ra. Hiện tại bên cạnh Trần Mặc có 2 khô lâu binh lính cầm khiên bảo vệ ở hai bên, cảm giác an toàn tăng lên rất nhiều. Tiểu đội mấy người tiếp tục chiến đấu cả buổi sáng, bây giờ đã vừa đói vừa mệt. Vừa vặn hiện tại lên cấp, mọi người ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, ăn chút gì đó, xem xét giao diện thuộc tính sau khi thăng cấp. Cơ Quan Thú của Nhậm Tiểu Văn được gắn thêm nỏ có thể công kích từ xa, hiệu suất công kích xác thực tăng lên rất nhiều. Không chỉ có thể đứng sau đội hình cung cấp bảo vệ, còn có thể dùng nỏ tấn công từ xa, trợ giúp chiến đấu phía trước. Tăng lên rất nhiều hiệu suất g·iết quái của cả đội. Đường Duyệt Nguyệt trên đường không ngừng hò hét, khen Nhậm Tiểu Văn không ngớt. Làm cho cô nàng rụt rè xấu hổ, vài lần muốn bịt miệng của nàng lại. Ăn xong, nghỉ ngơi một lát, Trần Mặc và những người khác lại tiếp tục cày quái. Có thể đi nửa ngày mà cũng không gặp con ma quái nào. Bạch Vi trong lòng có một dự cảm không tốt, bắt đầu tăng tốc độ đi thẳng về phía trước. Cho đến khi trên đường gặp được vài đợt t·h·i t·hể ma quái. Bạch Vi và hai cô gái khác đều biết đây là do tên khô lâu cung thủ biến thái kia g·iết ở phía trước. Trong lòng nghĩ thầm, quả nhiên đến rồi, lại đến phân đoạn đi đường nhàm chán. Trần Mặc cảm nhận một chút tình hình của khô lâu cung thủ, hiện tại nó đang ở trong rừng rậm tìm khắp nơi g·iết quái. Quái vật trong rừng rậm này phân bố không dày đặc lắm, lại phần lớn ở trên cây, không dễ tìm. Nhìn con đường khô lâu cung thủ tiến tới, khoảng cách giữa nó và Trần Mặc cũng không còn quá xa. Quái ở chỗ này đích thực đã bị nó g·iết sạch rồi. Không có quái để đ·á·n·h, mọi người đành phải tăng tốc đi đường. May mà lần này môi trường rừng rậm phức tạp, vì lý do an toàn, mọi người không đi theo sát bước chân của khô lâu cung thủ. Trong rừng rậm khắp nơi đều là cỏ dại, cành cây, xe kéo của Trần Mặc cũng không dùng được. Trần Mặc liền để một khô lâu binh lính cầm trường kiếm, phía trước chặt cỏ dại, mở đường. Một khô lâu binh lính khác thì ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho bản thân. Để ba cô gái đi theo phía sau hắn, thay phiên nhau ngồi trên Cơ Quan Thú để nghỉ ngơi. Đi như vậy cũng mất nửa ngày. Đi thẳng đến chập tối, bọn họ đã đến khu vực trung tâm của Rừng U Ám, gần động Goblin. Mấy người cũng hơi mệt. May là lần này tốc độ tiến lên không nhanh, lại thêm các cô gái nửa đường đều có nghỉ ngơi, ngược lại không xảy ra tình trạng kiệt sức như ngày hôm qua. Lúc này trời cũng đã tối. Bọn họ vừa vặn đến một bãi đất trống, mọi người thương nghị một chút, quyết định hạ trại tại chỗ. Dựng lều xong, tùy tiện ăn chút gì đó. Trần Mặc ngồi trong lều bắt đầu minh tưởng, hồi phục tinh thần lực. Hắn phải tranh thủ thời gian triệu hồi thêm khô lâu binh lính, sớm làm đầy không gian triệu hồi, trong lòng cũng an tâm hơn. Không biết từ khi nào, trời đã khuya, tinh thần lực của Trần Mặc đã hồi phục được 352 điểm. Bên ngoài không còn nghe thấy tiếng ba cô gái nói chuyện phiếm nho nhỏ, chắc là đều đã ngủ rồi. Trần Mặc mở mắt, định triệu hồi thêm một khô lâu binh lính nữa rồi đi ngủ. “Sử dụng kỹ năng Khô Lâu Triệu Hồi thuật.” Trần Mặc tiêu hao 240 điểm tinh thần lực, trận pháp triệu hồi hiện ra trước lều. Một khô lâu binh lính cấp Bạch Ngân với đôi mắt bốc lửa lục, từ trong xoáy đen của trận pháp bước ra. Trần Mặc lấy ra chiếc khiên gỗ trắng và trường kiếm từ trong ba lô, trang bị cho khô lâu binh lính vừa triệu hồi, để nó bảo vệ xung quanh doanh địa. Hiện tại bên ngoài lều của Trần Mặc, trong doanh trại đã có 3 khô lâu binh lính tay cầm kiếm, khiên bảo vệ. Còn có một khô lâu cung thủ đang cày quái đơn độc ở bên ngoài. Nhìn giao diện thuộc tính, số lượng không gian triệu hồi của Trần Mặc đã đạt 4/10. Triệu hồi hoàn tất, Trần Mặc vừa định nằm xuống nghỉ ngơi trong lều. Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng vải bị xé rách. Ngay sau đó là tiếng hét của Đường Duyệt Nguyệt cùng tiếng đ·ánh nhau của Bàn Bóng. Trần Mặc vội bò ra khỏi lều, xem xét tình hình. Nguyên lai là một con Mèo Yêu vuốt nhọn không biết từ đâu xông đến. Từ trên ngọn cây lao xuống, tấn công lều của Đường Duyệt Nguyệt và Bạch Vi. May là 3 khô lâu binh lính đang bảo vệ xung quanh. Vì bị lều vải cản lại nên chúng đã kịp thời có thời gian phản ứng. Mèo Yêu vuốt nhọn vừa mới xé rách lều vải thì đã bị khô lâu binh lính xông đến g·iết. Đường Duyệt Nguyệt và Bạch Vi chỉ là hoảng sợ một chút, không bị thương gì. Bạch Vi kéo Đường Duyệt Nguyệt ra sau lưng mình. Các nàng cũng không ngờ rằng đi nửa ngày mà không gặp ma quái nào. Kết quả đến đêm lại bị ma quái tập kích. Con Mèo Yêu vuốt nhọn này cũng rất biết chọn mục tiêu. Tổng cộng có ba cái lều, lều của Trần Mặc thì vừa triệu hồi một khô lâu binh lính, nhìn thì không dễ chọc. Cửa lều của Nhậm Tiểu Văn thì nằm một Cơ Quan Thú. Chỉ có lều của Đường Duyệt Nguyệt và Bạch Vi, cách các khô lâu binh lính dò xét xung quanh doanh trại có hơi xa một chút. Hơn nữa, ban ngày khi đ·ánh quái bọn họ là những người tốn sức nhất, lại còn đi cả buổi chiều, thực sự đã có chút mệt mỏi. Hai người sớm đã chui vào lều ngủ, kết quả thành mục tiêu đ·á·n·h lén của miêu yêu. Cũng may đó chỉ là một con miêu yêu cấp phổ thông, chỉ xé rách lều vải, chứ không gây t·h·ư·ơng tích cho người ở bên trong. Thấy các nàng không sao, Trần Mặc yên tâm, cũng có chút may mắn. Cũng may lúc cày phó bản, đã mang theo các nàng. Nếu không, lỡ bị ma quái đ·á·n·h lén, chẳng phải sẽ là mình sao? Lão sư nói quả không sai, đông người thì an toàn hơn. Bạch Vi hai người không bị thương, nhưng lều vải bị rách một lỗ lớn, không thể ở được nữa. Lần này đi cày phó bản, ba cô gái chỉ mang theo hai cái lều vải. Không còn cách nào, lúc này chỉ có thể chen chúc nhau trong một chiếc lều để ngủ. Ban ngày chiến đấu với ma quái, Trần Mặc là để khô lâu binh lính ra trận, Nhậm Tiểu Văn thì chủ yếu dựa vào Cơ Quan Thú. Bản thân hai người bọn họ không cần chiến đấu, chỉ cần đứng bên cạnh quan sát, chỉ huy là được. Chỉ có Bạch Vi và Đường Duyệt Nguyệt là cần bỏ sức, một người phải ở phía trước dụ quái chiến đấu, một người ở phía sau thi pháp hồi phục sinh mệnh cho Bạch Vi, còn phải thường xuyên chú ý thả hộ thuẫn để bảo vệ. Hai người bọn họ xác thực đã mệt mỏi, đổi chỗ, chui vào lều của Nhậm Tiểu Văn, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ. Nhậm Tiểu Văn vốn đang đọc sách trong lều, còn chưa ngủ. Lều của Đường Duyệt Nguyệt bị tấn công, khiến nàng giật nảy mình. Chạy ra thấy các nàng không có gì, liền giúp hai người cùng nhau chuyển nệm vào lều của mình. Ở ngoài lều mượn ánh đèn dã chiến xem sách một lát. Đang chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện không có chỗ. Bạch Vi và Đường Duyệt Nguyệt ngủ trong lều lộn xộn hết cả. Cái lều vốn dĩ đã không lớn, bây giờ lại càng không thể nằm thêm người nào nữa. Nhậm Tiểu Văn hơi xấu hổ, cố gắng đẩy bắp đùi của Đường Duyệt Nguyệt. Chỉ lấy ra một vị trí miễn cưỡng ngồi vừa ở cửa lều. Sau khi ngồi xuống, vì lều vải có hình bán nguyệt nên đầu của nàng còn phải lộ ra ngoài. Ngủ thì không ngủ được, nàng chỉ có thể lấy sách trong ba lô ra. Ngồi ở trong lều, mượn ánh đèn phía ngoài để tiếp tục đọc sách, giết thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận