Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 15: Đây là cái gì xoát bản tốc độ?

"Chương 15: Đây là tốc độ cày bản gì vậy?"
"Được rồi, tốt rồi, U Ám Mật Lâm tốt rồi, bản đồ chắc chắn không lớn như vậy, chúng ta cũng có thể giúp đỡ một tay." Bạch Vi vừa gặm thịt khô, nghe xong cũng thấy tâm lý thoải mái hơn. Mặc bộ khải giáp kim loại chạy cả nửa ngày, vừa buồn chán vừa nóng, nàng thật sự có chút sợ. Đối với việc này, nàng thà xông lên đánh nhau với ma quái còn hơn.
Ăn cơm xong, thu dọn đồ đạc xong. Bốn người rút khỏi phó bản Sói Hoang Hoang Dã, trở về đại sảnh phó bản. Lúc này đã xế chiều, người trong đại sảnh đã vãn đi nhiều, phần lớn đều đã tìm được đội ngũ để tiến vào phó bản. Chỉ còn một số con buôn bán đồ cùng một vài người vì sự cố mà phải rút ra khỏi phó bản đang nghỉ ngơi, tiếp nhận trị liệu trong đại sảnh.
Nhìn thấy Trần Mặc mấy người đi ra, vị lão sư trực ban ở cửa bước tới. "Bạn học của các em bị thương à? Ngồi ở ghế kia đi, ta trị liệu cho."
"Thưa thầy, chúng em không ai bị thương, chúng em cày xong phó bản rồi, nên đi ra thôi ạ." Đường Duyệt Nguyệt trả lời.
"Cái gì? Các em cày xong phó bản rồi?" Lão sư cảm thấy hơi buồn cười, nghĩ rằng Đường Duyệt Nguyệt có lẽ không hiểu thế nào là thông quan phó bản. Các nàng cho rằng cứ vào đánh một ngày, nửa đường lui ra thì tính là cày xong sao? Đúng là tân thủ mà, đoán chừng đến Boss còn chưa nhìn thấy. Mà, các em không xem hướng dẫn trước khi cày phó bản à? Ít nhất cũng phải biết, không có chuyện gì thì tuyệt đối đừng nửa đường rút khỏi phó bản. Nếu không phó bản sẽ thiết lập lại, ngày mai lại vào thì còn phải đánh lại lần nữa.
Lão sư cầm lấy tờ đăng ký phó bản trên bàn, mở ra xem. "Các em tên là gì?"
"Thưa thầy, em tên là Đường Duyệt Nguyệt, bọn em vào phó bản cấp đơn giản, Sói Hoang Hoang Dã ạ." Nghe Đường Duyệt Nguyệt trả lời, lão sư nhanh chóng tìm được thông tin của mấy người trong tờ đăng ký. Nhìn vào thông tin đã ghi, bọn họ vào phó bản lúc 9 giờ 50 phút sáng. Tính từ lúc vào phó bản đến giờ, vẫn chưa tới 6 tiếng. Với chừng đó thời gian, đánh được một phần ba phó bản đã là giỏi rồi. Lão sư phỏng đoán một chút trong lòng.
"Đường bạn học, cày phó bản phải cẩn thận ứng phó, xem nhiều hướng dẫn, tốt nhất đừng nửa đường rút khỏi khi đang cày. Nửa đường rút khỏi phó bản, tiến độ phó bản sẽ bị thiết lập lại, vậy là một ngày hôm đó coi như không đánh được. Hôm nay coi như bỏ qua đi, các em về nghỉ ngơi cho khỏe, chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai không được tùy tiện rút ra như thế, biết chưa?"
Nghe lão sư nói, Đường Duyệt Nguyệt có chút gấp gáp, vội nói: "Thưa thầy, bọn em đã thông quan rồi, cả con Bạch Lang Vương kia cũng bị đánh chết rồi ạ." Đương nhiên, là bị tên khô lâu cung thủ biến thái kia bắn cho chết tươi. Đường Duyệt Nguyệt nghĩ bụng chứ không nói ra miệng.
Nghe Đường Duyệt Nguyệt nói xong, nữ lão sư quả thực không tin vào tai mình. Chuyện này sao có thể? Bản đồ bên trong ít nhất cũng phải hơn 30km. Cho dù không làm gì, chỉ chạy hết quãng đường cũng phải mất mấy tiếng. Chẳng lẽ các nàng không đánh quái à?
"Bạn học, em có thể cho cô xem thông tin cấp bậc của các em được không?" Lão sư nhỏ giọng hỏi Đường Duyệt Nguyệt. Nàng muốn xác nhận xem liệu mấy người này có thực sự đã cày xong hay không.
"Đương nhiên cô chỉ là tò mò thôi, nếu em không tiện cũng không sao." Cô giáo trẻ giải thích.
"Đương nhiên là được chứ ạ, thưa thầy, em đã thiết lập thông tin công khai rồi, cô xem đi." Cơ hội khoe khoang tốt như thế, Đường Duyệt Nguyệt đương nhiên không từ chối. Mình vất vả chạy trong phó bản cả nửa ngày trời, sao có thể tay không mà về được. Đương nhiên là phải cho mọi người thấy rồi. Nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô giáo, Đường Duyệt Nguyệt thấy rất thỏa mãn. Thì ra đây chính là cảm giác của một học thần, thi nhất trường, lại còn có thể nộp bài sớm. Thật là tuyệt.
Đường Duyệt Nguyệt cố gắng nhịn cười, giữ vẻ mặt nghiêm túc, lạnh nhạt. Nàng nghĩ học thần chắc chắn là như vậy. Vì ca ca Trần Mặc chính là như vậy, chắc chắn là không sai. Nữ lão sư dùng Kỹ năng Thăm dò lên Đường Duyệt Nguyệt. 【 Đường Duyệt Nguyệt, Mục Sư cấp 3 】
Nữ lão sư sau khi nhìn thấy cấp bậc của Đường Duyệt Nguyệt, thì hoàn toàn ngây người. Chuyện này lại là thật sao? Bọn họ thực sự đã cày xong toàn bộ phó bản? Thật là không thể tin nổi. Bọn họ thực sự đã hoàn thành toàn bộ chặng đường trong 6 tiếng, đồng thời tiêu diệt toàn bộ quái vật trong đó. Nếu không, không thể nào lên được cấp 3 trong thời gian ngắn như vậy. Là một giáo viên, nàng tương đối hiểu rõ về giá trị kinh nghiệm của quái vật trong phó bản.
Chức nghiệp giả mới vào, ít nhất phải cày hết phó bản Sói Hoang Hoang Dã cấp đơn giản. Trong khi tiêu diệt tương đối sạch sẽ lũ quái nhỏ, đồng thời phải giết Boss mới có thể lên được cấp 3. Có điều việc này cũng quá khoa trương rồi. Bọn họ làm thế nào vậy? Ngay cả đội ngũ chức nghiệp giả cấp tinh anh, nhanh nhất cũng phải chiến đấu hai ngày mới có thể thông quan rồi đi ra. Bởi vì bọn họ không chỉ đánh quái trong phó bản, mà còn phải di chuyển nữa. Chức nghiệp giả cũng là người, cũng biết mệt mỏi, đói bụng. Trên đường cày quái còn phải nghỉ ngơi, ăn cơm uống nước, những thứ này đều mất thời gian cả.
Dù là phó bản cấp đơn giản, quái vật không mạnh, nhưng bên trong cũng phải có ít nhất hơn trăm con quái. Giết nhiều quái như vậy, chỉ riêng vung vũ khí cũng đã phải mấy trăm lần. Huống chi còn phải chạy một quãng đường xa như vậy mới có thể tới vị trí Boss. Sau đó lại phải tiêu diệt bầy sói hoang, rồi giết chết Boss Bạch Lang Vương. Mà làm toàn bộ trong 6 tiếng này thì phải không ngừng nghỉ, liều mạng mới có chút khả năng.
Nữ lão sư đưa ra kết luận như vậy, ánh mắt kỳ dị liếc qua bốn người Trần Mặc. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, cũng không thấy có vẻ gì là mệt mỏi cả, hô hấp nhẹ nhàng, đi lại vẫn có lực. Nếu là người bình thường đi hết một phó bản thế này, không mệt đến kiệt sức mới là lạ. Điều này chứng tỏ các nàng hoặc có thể lực kinh người, hoặc là có công cụ hỗ trợ di chuyển, hoặc là có thủ đoạn giết quái nhanh chóng, thì mới có thể. Nữ lão sư tuy tò mò muốn chết, nhưng cũng nhịn lại không hỏi nhiều.
Mỗi chức nghiệp giả đều có bí mật của mình, dù là lão sư cũng không thể tùy tiện dò hỏi chuyện người khác. Nàng phất tay, ra hiệu cho mấy người có thể đi. Bạch Vi đã cất khải giáp vào ba lô lúc nghỉ ngơi trong phó bản. Nàng thay bộ quần áo thoải mái hơn, làm nổi bật lên vóc dáng thon dài hoàn mỹ, trông khí chất càng thêm chín chắn, trầm ổn. Nàng cũng không để ý mấy hành động khoe khoang như con nít của Đường Duyệt Nguyệt, ra khỏi phó bản liền lấy điện thoại trong ba lô ra, gọi một cuộc.
Bốn người vừa đi ra khỏi đại sảnh thì đã có một chiếc xe đỗ ở cửa đại sảnh phó bản đợi sẵn. Chính là tài xế mà Bạch Vi đã gọi từ nhà đến. Đã có xe để đi thì có thể tiết kiệm được không ít thời gian, còn không cần phải tốn tiền, Trần Mặc cũng không khách sáo, cùng nhau lên xe rồi về thành phố.
Nhìn mấy người rời đi, các bạn học nhìn hồi lâu nãy giờ hóng hớt trong đại sảnh lúc này mới tò mò vây quanh vị lão sư. "Lão sư ơi, lão sư, vừa rồi cô bé kia nói có thật không? Bọn họ thật sự đã cày xong Sói Hoang Hoang Dã trong một ngày sao?"
"Giả chắc? Bọn mình vừa mới vào nè, cái bản đồ đó, nhìn xa còn không thấy được đầu."
"Thời gian một ngày, chưa nói đến đánh quái, chỉ đi bộ hết quãng đường thôi đã đủ mệt chết người rồi." Mấy bạn học bị thương bất ngờ phải tạm thời rút khỏi phó bản, cũng không thể tin được.
Nhưng sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cô giáo, trong đại sảnh bỗng trở nên lạnh đi vài phần, đâu đâu cũng có tiếng hít hà khí lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận