Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 113: Sử Thi cấp kỹ năng lộ tẩy

Chương 113: Kỹ năng cấp Sử thi bị lộ
Tạ Vĩnh Lâm bị mấy lão già này hỏi dồn dập như tra khảo, đến mức mặt mày đỏ bừng, phẫn hận nói: "Ai mà biết được cái tên nhóc này lại giả bộ giỏi như vậy chứ, lúc ta đi thì hắn vừa đúng lúc dẫn đội phá kỷ lục phó bản tân thủ, tăng cấp.""Kết quả cái tên nhóc đáng ghét này nộp báo cáo tin tức nghề nghiệp lại còn nói là tự mình tiến hóa trong lúc lũ khô lâu binh lính kia đánh quái.""Ta chỉ là quá tin tưởng vào phán đoán của trưởng lão thần điện, thật sự cho rằng hắn là căn cốt cấp phàm, dù sao nghi thức chuyển chức nhiều năm như vậy cũng chưa từng xảy ra sai sót gì.""Không ngờ lại xuất hiện một tên quái thai như hắn, mà lại còn trẻ đã vậy lại còn biết nhẫn nhịn, đối mặt với sự cám dỗ đặc chiêu của học viện thế mà còn có thể mở to mắt làm bộ không quan tâm.""Nếu không phải hai ngày trước cái tên nhóc này đốt côn trùng ở Tây Trạch sơn làm náo động quá lớn nên bị lộ, thì ta còn không phát hiện ra cái tên ranh ma này đang giả bộ.""Mẹ nó thật là..."
Tạ viện trưởng bị đám lão già này hỏi đến mức mất hết bình tĩnh, bắt đầu mắng chửi.
"A... Ta hiểu rồi, ngươi đây là trừng hai con mắt bóng đèn mà nhìn nhầm, một tháng trước không phát hiện ra tên nhóc này lợi hại như vậy, giờ thì phát hiện ra rồi, kết quả lại bị Khương đại nhân cuỗm mất."
"Mắt ngươi cũng kém quá đấy, phí cả công ta vừa mới khen ngươi, chiến lực của tên nhóc này không mạnh hơn mấy cái tên có đạo cốt thượng phẩm kia sao?"
"Ta không nói thì ngươi còn chưa phát hiện, ngươi xem cái con khô lâu pháp sư kia của hắn, duy trì cái hỏa diễm pháp thuật cấp Sử thi kia đã bao lâu rồi? Một chức nghiệp giả cấp mười mấy sao có thể có nhiều tinh thần lực đến vậy? Huống chi đó lại còn là triệu hoán vật nữa."
"Đúng đó, chức nghiệp giả sơ cấp mà học kỹ năng cấp Sử thi vốn đã là lãng phí, cái mức tiêu hao tinh thần lực kia căn bản không phải đẳng cấp của bọn họ có thể gánh nổi, mà con khô lâu triệu hoán vật của tên nhóc này là chuyện gì?"
"Chắc là có kỹ năng hồi phục tinh thần lực nào đó, nếu không thì với cái tinh thần lực cấp mười mấy kia, duy trì pháp thuật lâu như vậy chắc đã bị rút khô não tủy rồi."
"Nghe nói vậy thì kỹ năng khôi phục tinh thần lực của hắn phẩm giai cũng không thấp đâu, nếu không căn bản không thể chịu được sự tiêu hao tinh thần lực khổng lồ như vậy."
"Tê..."
Nghe người cuối cùng phân tích xong, mọi người trong đại điện cùng nhau hít một hơi khí lạnh, cả đại điện trong nháy mắt lại lạnh thêm mấy phần.
"Song kỹ năng cấp Sử thi?" Một vị đại lão môi run rẩy thốt ra phán đoán của mình.
"Chắc chắn không sai, nếu không căn bản không thể giải thích được tại sao tên kia có thể duy trì pháp thuật được lâu vậy, hiện giờ chúng nó sắp đến khu thành thị rồi mà ngọn lửa pháp thuật vẫn chưa dừng, cái này còn gần giống như động cơ vĩnh cửu ấy."
"Ừm, ít nhất cũng phải là kỹ năng hồi phục tinh thần lực cấp Sử thi, thậm chí có khi còn cao hơn nữa."
"Mấy người nói xem, mấy cái kỹ năng cấp Sử thi này, có khi nào là Khương viện trưởng học viện Tiên Hoa cho hắn không?"
Nghe người này nói vậy, đám đại lão vốn còn đang kích động cũng tỉnh táo lại.
Bọn họ nhớ đến Khương Thanh Uyển có thực lực khủng bố, đúng là có khả năng đó.
Khương Thanh Uyển từ sớm đã tiến vào vùng hư không mờ mịt, ở đó mở ra một không gian lĩnh vực, khám phá những điều huyền bí ở nhiều thế giới khác nhau trong hư không.
Nàng có thể có vài quyển trục kỹ năng cấp Sử thi trở lên cũng là chuyện bình thường thôi.
Chỉ là không ngờ nàng lại sủng ái tên nhóc này đến vậy, mới cấp mười mấy mà đã xa xỉ cung ứng tài nguyên thế kia.
Mà lại nàng còn đồng ý cho Trần Mặc đem sách kỹ năng trân quý, hiếm có đó, đút cho triệu hoán vật học nữa chứ.
Nghĩ tới đây, Tạ viện trưởng cũng bình thường trở lại phần nhiều.
Thì ra là đại nhân Khương Thanh Uyển cung cấp tài nguyên để nuôi tên nhóc này lớn lên, vậy xem ra không phải mình mắt mù, không nhìn ra tiềm lực của tên nhóc này.
Đúng rồi, vừa rồi ai nói ta thế hả? Đám tiểu tử thối này.
Ta mẹ nó nhớ hết rồi, lão đây không làm gì được, nhưng tiểu tử nhà ngươi trong học viện ta thì ta không trị được sao?
Ngay lúc đám đại lão nhìn thấy biểu hiện kinh diễm của Trần Mặc, đang bàn tán xôn xao thì.
Hỏa diễm long quyển của Trần Mặc đã tiến vào vị trí trung tâm thành phố bỏ hoang.
Bất quá toàn lực thúc đẩy Liệt Diễm Phong Bạo, mức tiêu hao tinh thần lực đúng là vô cùng khủng khiếp.
Khi tiến vào thành phố, số lượng ma quái khá nhiều, may là có kỹ năng hào quang hấp thụ pháp lực cấp Sử thi mới có thể nhanh chóng hồi phục tinh thần lực, giữ cho cân bằng được.
Bây giờ tới khu trung tâm thành phố, số lượng ma quái bỗng giảm đi, mà bọn chúng lại thông minh hơn rất nhiều.
Nhìn thấy hỏa diễm long quyển đáng sợ như vậy, sợ đến nỗi tất cả đều bỏ chạy tứ tán.
Không có ma quái để cung cấp hấp thụ pháp lực, tinh thần lực tự nhiên không theo kịp, Trần Mặc cũng đành cho khô lâu pháp sư tan biến kỹ năng Liệt Diễm Phong Bạo.
Dù sao cũng đã xông đến khu trung tâm thành phố rồi, không cần phải hành quân gấp nữa.
Nhìn thấy con khô lâu pháp sư cuối cùng cũng không chống đỡ được, tan biến Liệt Diễm Phong Bạo, đám đại lão bên ngoài quan sát Trần Mặc cũng thở phào một hơi.
Nếu không, bọn họ đã thật sự nghĩ triệu hoán vật này có thể thi triển kỹ năng vô hạn mất rồi, vậy thì quá kinh khủng.
Nếu thật sự như thế thì kỹ năng khôi phục tinh thần lực này ít nhất phải cấp Sử thi trở lên, thậm chí là cấp Truyền Thuyết.
Kỹ năng cấp Truyền Thuyết, trong đám lão già này không có mấy ai có được, nếu thật sự xuất hiện trên người một thằng nhóc mười mấy tuổi, bọn họ thật muốn điên mất thôi.
Từ khi có được cam đoan của Khương Thanh Uyển, Trần Mặc đã sớm muốn thử xem vị sư phụ mà mình bái đại nhân, rốt cuộc có thật sự lợi hại như nàng khoác lác hay không.
Rốt cuộc nàng có đáng tin hay không, không ai dám đi trêu chọc cả.
Dù sao bản thân tung ra một trận Liệt Diễm Phong Bạo thế này, chiến lực chắc chắn đã bị lộ.
Tiếp theo thì phải xem uy vọng của sư phụ mình có thể trấn áp được bọn người kia không.
Vốn đang một mình vui vẻ thì tự nhiên bị bắt nhận sư phụ, trong lòng Trần Mặc vẫn có chút khó chịu.
Hắn mượn cơ hội này để thử xem chất lượng sư phụ thế nào.
Nếu như vẫn không ai dám đến trêu chọc hắn, vậy hắn lập tức sẽ nhận thua, khi thực lực còn thấp thì vẫn nên giữ mạng mới là điều quan trọng.
Dù sao lá bài tẩy thật sự trong không gian triệu hoán của mình vẫn chưa lộ ra, chỉ cần đừng chọc vào những lão già nhiều chuyện kia thì việc bảo toàn cái mạng nhỏ này vẫn có chút nắm chắc.
Khô lâu pháp sư thu hồi pháp thuật Liệt Diễm Phong Bạo, Trần Mặc liên hệ với cảm giác của khô lâu binh lính, bắt đầu tìm kiếm ma quái Boss trong khu vực trung tâm.
Hắn gấp gáp xông đến đây cũng chỉ vì săn giết những ma quái cấp cao này, bây giờ bọn chúng đều bị cái hỏa diễm long quyển có nhiệt độ cao đáng sợ kia dọa cho chạy mất hết cả rồi.
Bây giờ phải tìm từng con một thôi.
Trần Mặc vừa đi vừa tìm, rất nhanh, hắn đã cảm nhận được vài bóng dáng ma quái trong một tòa cao ốc bỏ hoang.
Hắn hưng phấn mang theo đội khô lâu đi về phía tòa nhà cao ốc đó.
Mấy con dị thú hình hổ, thân hình to lớn, mắt đỏ ngầu đang trốn trong đại lâu, nhìn thấy Trần Mặc dẫn theo khô lâu binh lính đi thẳng về hướng này.
Biết mình đã bị phát hiện, hơn nữa ngọn lửa long quyển đáng sợ kia đã biến mất.
Bây giờ nhìn thấy miếng thịt di động phía trước, bản tính khát máu của các dị thú lại nổi lên.
Một con có lớp da lông thối rữa, đường vân hổ hình đều bị mục nát không rõ, khẽ gầm lên một tiếng, chân sau dùng lực nhảy lên.
"Oanh" một tiếng.
Sức mạnh khổng lồ của nó dẫm lên tòa nhà làm nứt ra từng đường.
Thân hình lao ra, đập xuống từ trên không trung xuống, nhắm thẳng vào Trần Mặc phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận