Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 267: Đi ra lăn lộn là muốn giảng bối cảnh

Chương 267: Đi ra lăn lộn là phải xem bối cảnh Kẻ vốn còn muốn đưa ra nghi vấn, chuẩn bị tìm lý do, cùng mọi người chia cắt con Băng Sương Cự Long này. Lúc nghe Trần Mặc nói về việc đi săn con Băng Sương Cự Long này, Lý Chấn Võ cũng đã tới hỗ trợ. Đồng thời viện trưởng Khương của Tiên Hoa học viện cũng biết chuyện này. Bọn hắn quả quyết ngậm miệng lại. Có Lý Chấn Võ ra tay, với thực lực của hắn, muốn bắt lại con Băng Sương Cự Long này, quả thật không có bất cứ vấn đề gì. Vốn là bọn họ còn có chút ý nghĩ với con Băng Sương Cự Long này, đến xem có cơ hội nào đạt được chút lợi lộc hay không. Khi nghe Trần Mặc nói về bối cảnh, tất cả mọi người lập tức liền dập tắt ý nghĩ đó. Trần Mặc này quá không có đạo đức, vừa mới xuất hiện đã mang người ra dọa. Ngươi mang người không ghê gớm sao? Thì cứ cho là ngươi có bối cảnh hùng hậu à? Cứ như là nhà ai không có vài ba cái thân thích lợi hại vậy. Bọn hắn cẩn thận nghĩ một chút, hình như thật sự không có, cho dù có, cũng không lợi hại bằng hai người sau lưng Trần Mặc kia. Trong thế giới Nhân tộc, không còn mấy ai so với Lý Chấn Võ lợi hại hơn. Mà ở bên ngoài thế giới Nhân tộc trong màn sương xám hư không kia, thực lực của Khương Thanh Uyển cũng là hàng đầu trong Nhân tộc. Có hai người kia làm chỗ dựa, trách sao Trần Mặc chỉ là một chức nghiệp giả chưa đến cấp 20 mà đã dám cưỡi Băng Sương Cự Long nghênh ngang đi lại trong thế giới Nhân tộc. Bọn hắn dù nhìn thèm thuồng, nhưng ai dám nhúng tay? Không muốn sống nữa sao? Bọn họ tin chắc, chỉ cần ai trong thế giới Nhân tộc dám nhòm ngó con Băng Sương Cự Long này, gia tộc của kẻ đó chắc chắn sẽ gặp đại họa. Bản thân Trần Mặc thực lực thì chưa tới cấp 20, nhưng bối cảnh của người ta rất mạnh, một là bắc cảnh Lý gia, hai là Tiên Hoa học viện. Tại Tiên Tần đế quốc, hai thế lực này cũng là những tồn tại đứng đầu. Cho nên dù hắn có cưỡi Băng Sương Cự Long trên trời lượn lờ, cũng tuyệt đối không ai dám có ý đồ gì với hắn.
Trần Mặc thấy đám người này đều không lên tiếng, bầu không khí có chút ngượng ngùng. "Hiệu trưởng Cao, ta còn có việc, xin phép đi trước." "Ồ, à, được, Trần Mặc học sinh, cậu cứ đi đi… Chờ sau này cậu có cơ hội trở lại Vân Hải thành, chúng ta trò chuyện tiếp." Hiệu trưởng Cao nghe Trần Mặc muốn đi, vội vàng xua tay. Bây giờ Trần Mặc không còn là cậu học sinh mới ra khỏi Vân Hải thành nữa. Bây giờ người ta đã có thể cưỡi Băng Sương Cự Long trên trời lắc lư, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt dòm ngó của người khác. Nhân vật như vậy, dù thực lực của Trần Mặc bây giờ thấp một chút, cũng đáng để hiệu trưởng Cao kết giao. Cho nên thái độ của ông vô cùng ôn hòa. Trần Mặc càn quét xong cái phó bản ổ Trùng tộc này, cũng thật không biết bước tiếp theo cần đi đâu. Dù sao cũng định rời khỏi thế giới Nhân tộc, chi bằng thử dùng sợi dây chuyền Thiên Sứ Chi Dực mà thầy Khương tặng mình xem sao, xem năng lực truyền tống của nó thế nào. Mà lại cũng lâu rồi không về lại tiểu viện trên lưng chừng núi của Tiên Hoa học viện, cũng hay là về ghé qua xem sao. Trần Mặc đưa ra quyết định kỹ càng, mở ra cánh cổng không gian bí cảnh trước người Băng Sương Cự Long. Hắn muốn đem tên đại gia hỏa này cất vào không gian bí cảnh. Trần Mặc muốn truyền tống về tiểu viện trên lưng chừng núi của Tiên Hoa học viện, khẳng định không thể để tên đại gia hỏa này lại đây được. Sợ những người này thừa lúc hắn không có mặt, lén lút lấy tài liệu trên người Băng Sương Cự Long. Tuy nói bản thân Băng Sương Cự Long không dễ bị chọc, nhưng Siêu Phàm chức nghiệp giả có quá nhiều thủ đoạn, khó mà phòng bị hết được. Cho nên tốt nhất vẫn nên mang đi cùng, tránh phát sinh chuyện gì. Cánh cổng không gian bí cảnh mở ra, không ngừng mở rộng. Đến khi trước người Băng Sương Cự Long xuất hiện một cánh cổng không gian màu đen đủ để chứa trọn con Băng Sương Cự Long. Hiệu trưởng Cao và những người đến xem náo nhiệt, mặt mũi tràn đầy kinh hãi nhìn cánh cổng không gian khổng lồ cao hơn trăm mét. Bọn hắn căn bản không cách nào tưởng tượng, Trần Mặc là một người chưa tới cấp 20 làm sao có thể mở ra được một không gian vết nứt lớn như vậy. Tinh thần lực của hắn thật sự đủ dùng sao? Đây là thuộc tính giá trị gì? Mà có thể thi triển pháp thuật kinh người đến vậy? Phải biết rằng những người có thể vung tay mở ra kẽ nứt không gian, đều là những chức nghiệp giả cao giai có thiên phú cực cao. Ít nhất cũng phải đạt đến cấp 50 trở lên mới có thể thi triển được pháp thuật quy mô và đẳng cấp như thế. Từ trước đến nay chưa từng nghe nói ai là một chức nghiệp giả chưa đến cấp 20 mà đã có được năng lực như vậy. Mà những thủ đoạn Trần Mặc đã thể hiện đã vượt xa nhận biết của bọn họ.
Những người này vốn muốn giở chút trò mèo với Băng Sương Cự Long, xem có thể đoạt chút lợi lộc hay không. Bây giờ thấy Trần Mặc dùng thủ đoạn nghịch thiên như thế, kết quả khiến cho tất cả mọi người sợ hãi. Trước mắt cái vết nứt không gian màu đen khổng lồ như vực sâu do Trần Mặc thi triển ra, sao có thể là giả được. Nó đang sừng sững đứng đó. Cái cảm giác áp bức đập vào mặt từ vết nứt không gian kia, trong đó hoàn toàn có thể cảm nhận được khí tức đến từ dị thế giới. Cái này căn bản không phải là ảo ảnh mà là kẽ nứt không gian thật, cho dù không tin nữa cũng không có cách nào phản bác được. Trần Mặc như vậy, một người chưa tới cấp 20 đã sở hữu năng lực nghịch thiên như thế, căn bản không phải bọn họ những thế lực gia tộc nhỏ nhoi ở Vân Hải thành này đủ sức trêu chọc. Huống chi phía sau Trần Mặc, còn có những nhân vật lớn như Lý Chấn Võ và Khương Thanh Uyển chống lưng. Cho nên những người ở đây thấy Trần Mặc mở ra kẽ nứt không gian, tất cả đều ngây người tại chỗ, không dám động đến một chút tâm tư nào. Chỉ có thể trơ mắt nhìn con Băng Sương Cự Long đỏ rực cấp Truyền Kỳ, sau khi đứng lên, đi từng bước tiến vào cánh cổng không gian màu đen khổng lồ. Đến khi thân thể khổng lồ của Cự Long hoàn toàn đi vào Không Gian Chi Môn, cái vết nứt không gian màu đen đó mới chậm rãi thu về. Đến khi biến mất hoàn toàn trong không trung.
Trần Mặc thu Băng Sương Cự Long vào không gian bí cảnh xong, cảm nhận một chút tình hình bên trong không gian bí cảnh. Chỉ thấy con Băng Sương Cự Long này sau khi vào không gian bí cảnh, thì đã chiếm trọn cả phạm vi thung lũng. Chính là nơi mà tổ Trùng tộc trước đây chiếm giữ. Mà những con dị quỷ Trùng tộc, đều bị con Băng Sương Cự Long này chen lấn, xa cách phạm vi thung lũng, nằm ở những bãi cỏ xa xa. Trong không gian bí cảnh bọn chúng đều tự chiếm một lãnh địa, không quấy rầy lẫn nhau. Trần Mặc nhìn tình hình trong không gian bí cảnh, cũng rốt cục yên tâm. Hắn khoát tay với hiệu trưởng Cao, mở bảng chức nghiệp giả, chọn khởi động kỹ năng truyền tống trên sợi dây chuyền Thiên Sứ Chi Dực. Sau đó trước mắt mọi người, thân ảnh Trần Mặc đang còn vẫy tay, thì từ từ mờ dần trong sơn cốc Tây Trạch Sơn. Cho đến khi biến mất tăm tích. Thấy được thủ đoạn kinh người như vậy của Trần Mặc, những người đến xem náo nhiệt đều kinh hãi. Trần Mặc này còn chưa đến cấp 20, nhưng những thủ đoạn hắn thi triển ra lại quá lợi hại. Không chỉ có thể hàng phục được Băng Sương Cự Long, bắt tên đại gia hỏa kia làm tọa kỵ rồi tùy ý bay lượn trong Tiên Tần đế quốc. Còn có thể vung tay một cái liền mở ra được một vết nứt không gian to lớn, đem con Băng Sương Cự Long đó đặt vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận