Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 85: Tốc độ xe quá nhanh

Đường Tuyết Oánh liếc nhìn Lý Mạn, nàng cũng chẳng khá hơn mình là bao. Mặt đỏ bừng, sắp thành mông khỉ luôn rồi. Trong xe đột nhiên lại lắc lư một cái, tư thế cơ thể thay đổi. Đường Tuyết Oánh trừng lớn mắt nhìn vào chỗ quần của Lý Mạn. Ngươi là người thuộc lớp chiến đấu, đối mặt với tình huống này mà còn sợ tới tè ra quần à? Cái gan này còn không bằng một người làm nghề sinh hoạt như ta. Giờ Đường Tuyết Oánh đã bị lũ trùng triều liên tục hù hai lần, thần kinh đã tôi luyện đến mức cường đại hơn nhiều. Ít nhất vẫn còn tâm trí quan sát quần Lý Mạn. Nhưng đối phương là bạn thân của mình, Đường Tuyết Oánh đành làm bộ như không thấy. Nàng dựa vào mép xe đẩy, cố gắng giữ cho cơ thể ổn định. Cuối cùng, đám khô lâu lính nhấc xe đẩy, xông ra khỏi khu rừng cây, tiến vào vùng hoang dã bằng phẳng. Xe đẩy cuối cùng cũng ổn định lại, Trần Mặc thở phào một hơi. Hắn cố mân mê mông, tận lực che giấu sự hăm hở hùng vĩ phía trước. Lý Mạn cũng từ từ lấy lại sức. Nàng nhanh chóng lấy quần áo trong ba lô ra, buộc ngang hông để che chỗ quần có hơi ẩm ướt. Đường Tuyết Oánh đành phải vờ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn bạn thân đang bối rối. Cũng may lần này xe đẩy được cải tiến, gia cố thêm lớp vỏ thép bên ngoài. Nếu không thì trong rừng giày vò kiểu này, nó đã tan thành từng mảnh rồi. Trần Mặc đối với tay lái của Đỗ Khải đúng là vô cùng hài lòng. Lớp vỏ xe này thật sự rất chắc chắn. Đường Tuyết Oánh vừa giả bộ chú ý nhìn phía sau xe đẩy, nhưng rất nhanh nàng kinh hoàng phát hiện, lũ trùng triều phía sau lại dâng trào thành sóng lớn. Đám trùng màu đen ở nơi hoang dã bằng phẳng mà lại nổi sóng, lớp lớp chồng chất, tốc độ tiến lên cũng tăng lên rất nhiều. Chúng đang nhanh chóng tiếp cận đám khô lâu lính phía trước. Khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần. "Các ngươi mau nhìn _ _ _" Đường Tuyết Oánh sợ hãi kêu lên, nàng chỉ ra phía ngoài cửa sổ, vào con sóng lớn màu đen. Trần Mặc và Lý Mạn lúc này cũng thấy cảnh bên ngoài. Đây là trùng triều dâng lên sao? Với quy mô trùng triều cuồn cuộn như này, đám khô lâu lính không thể nào thoát được. Lý Mạn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng cảm thấy có chút áy náy. Nếu không phải vì mình, Đường Tuyết Oánh và Trần Mặc không thể nào tới Tây Trạch mật lâm, cũng không gặp phải đợt trùng triều lớn như vậy, rồi bỏ cả mạng vào đây. Mắt thấy trùng triều ngày càng đến gần, bọn họ đã không còn đường nào để trốn. Lý Mạn đột nhiên ôm lấy Trần Mặc, muốn cáo biệt hắn trước khi chết. "Rầm!" Xe đột ngột rung lên, rơi xuống mặt đất. Cái xe này từ nãy đến giờ luôn do đám khô lâu lính nâng chạy mà. Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ khô lâu lính chết rồi à? Xong rồi, Đường Tuyết Oánh âm thầm thở dài. Xe vừa nãy được khô lâu lính nhấc lên chạy, ít ra vẫn còn chút thời gian để câu giờ, chết cũng muộn hơn chút. Giờ xe rơi xuống đất rồi, chỉ mười mấy giây nữa thôi là trùng triều sẽ bao phủ nơi này. Đường Tuyết Oánh tuyệt vọng nhắm mắt. Thân thể toàn là không trông cậy vào được, chỉ hy vọng chết nhanh một chút cho nó đỡ khổ. Lý Mạn ôm Trần Mặc, còn chưa kịp nói gì, xe đã rung lên khiến cô cắn vào đầu lưỡi. Cơn đau kịch liệt làm cô nuốt hết lời định nói trở lại. Sau đó, cô liền thấy đám khô lâu lính bên ngoài đều biến mất, chỉ còn lại một khô lâu cung thủ. Nó thu cung lại, chạy đến phía trước kéo xe đẩy rồi bắt đầu phóng đi với tốc độ cao. Hai cái gió ảnh phân thân còn lại cũng ở phía sau, mỗi bên một chiếc xe, trợ giúp đẩy xe. Xe đẩy lập tức tăng tốc. Cảm giác lưng bị đẩy mạnh khiến ba người ngã dúi dụi vào lưng xe. Sau đó xe bắt đầu điên cuồng xóc nảy. Đầu Đường Tuyết Oánh trực tiếp đập vào khung sắt, phát ra tiếng kêu loảng xoảng. Nàng kêu đau một tiếng nhưng mắt không dám nhắm, muốn xem xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Rồi nàng thấy, khô lâu cung thủ mang theo hai phân thân gió đang kéo cái xe chở người của bọn họ. Xe lao đi như bay trên hoang dã, tốc độ của nó còn nhanh hơn lúc đám khô lâu lính nhấc xe rất nhiều. Khoảng cách giữa xe và trùng triều cũng dần dần được kéo dãn ra. Đây chính là thiên phú phong chi chúc phúc của khô lâu cung thủ, tốc độ di chuyển tăng 120%. Nó là kẻ có tốc độ trần nhà trong tất cả khô lâu lính dưới trướng Trần Mặc. Có nó kéo xe phía trước, tốc độ di chuyển của xe đã tăng gấp đôi. Ba người cuối cùng cũng dần kéo dãn khoảng cách với trùng triều, có hy vọng chạy thoát. Cũng tại cái xe này thực sự quá điên cuồng, cho dù đã được lắp hệ thống giảm xóc, nhưng đây lại là hoang dã không có đường xá. Nơi nơi đều là hố, cỏ dại bụi cây. Ở địa hình này mà đua xe, giảm xóc gì cũng vô dụng. Hơn nữa, do bánh xe đã chạm đất nên xe này lắc lư còn nhanh hơn cả khi bị khô lâu lính nhấc lên. Trần Mặc không biết nên đặt tay chỗ nào, khẽ vấp khẽ chạm lại là chỗ mềm mại. Quan trọng là không né còn không được. Tay mà không có chỗ dựa, mặt đã sắp chạm vào rồi. Chẳng phải là càng lúng túng hơn sao? Lý Mạn vốn đang ôm Trần Mặc, xe bị xóc mạnh làm hai người càng sát vào nhau. Cô không dám ôm nữa, vội vàng buông tay. Ôm tiếp thì cái quần lại không giữ được mất. May sao tình cảnh lúng túng này không kéo dài bao lâu, cả ba cũng chẳng cần bận tâm đến mấy chuyện vớ vẩn này nữa. Chả còn cách nào khác, bị say xe. Đường Tuyết Oánh cảm thấy đầu mình đã bị đập khắp nơi toàn là u, không có chỗ nào lành lặn cả, giờ thì đau chết mất thôi. Tốc độ xe còn nhanh quá nữa, nàng không theo kịp nữa rồi. Bụng thì quặn lên từng cơn, có chút buồn nôn muốn ói. Tình cảnh của ba người cũng không khác gì nhau. Trải nghiệm cảm giác xe đẩy bão táp trên hoang dã không hề dễ chịu. Nhưng tình hình bây giờ cấp bách, tạm thời cũng chỉ có thể gắng nhịn. Khô lâu cung thủ mang theo hai phân thân, kéo xe với tốc độ tối đa. Chiếc xe đẩy trên đồng cỏ hoang dã tạo thành một vệt bánh xe dài ngoằn nghèo, sau lưng là bụi mù dày đặc. Đằng sau đám bụi mù đó lại là trùng triều đen kịt, bám sát phía sau. Nhìn từ xa trông cực kỳ rõ ràng. Bạch Vi mang theo Đường Duyệt Nguyệt và Nhậm Tiểu Văn, được các bậc trưởng bối trong gia tộc hộ tống, vừa mới lái xe ra khỏi trấn Tây Trạch chưa lâu thì đã chuẩn bị đến vùng Bụi Gai để cày quái luyện cấp. Các nàng trong xe, nhanh chóng thấy trùng triều đen kịt ở phía trước. "Là trùng triều!?" "Nhanh... nhanh quay đầu, trở về thôi!" Các trưởng bối trong gia tộc thấy cảnh tượng này, sợ đến mất mật, vội vàng lớn tiếng quát lên. Hai chiếc xe cấp tốc phanh lại ở trên hoang dã, bánh xe ma sát xuống mặt đất tạo ra từng rãnh sâu. Xe đánh một vòng đuôi rồi cùng nhau quay đầu, phóng về hướng trấn Tây Trạch. Đường Duyệt Nguyệt và các nàng chưa từng thấy trùng triều, tò mò nhìn xung quanh. Trùng triều còn ở rất xa bọn họ, chắc sẽ không có vấn đề gì, chắc chắn có thể đến trấn Tây Trạch trước khi trùng triều bắt kịp. Đường Duyệt Nguyệt mắt tinh, nhanh chóng phát hiện ra một khô lâu cung thủ đang đua xe ở trước trùng triều. "Mọi người mau nhìn... ""Kia có phải xe đẩy của ca ca Trần Mặc không?" Nghe Đường Duyệt Nguyệt kêu lên, Bạch Vi và Nhậm Tiểu Văn cũng tò mò nhìn theo. Phân biệt một hồi, chiếc xe đang kéo kia quả thực là do khô lâu triệu hoán của Trần Mặc. Vậy chẳng phải, Trần Mặc bọn họ đã gặp trùng triều trên hoang dã, nhưng lại trốn thoát rồi sao? Đường Duyệt Nguyệt và mọi người lo lắng nhìn chiếc xe đẩy của Trần Mặc. Rất nhanh các nàng liền phát hiện, con khô lâu lính kéo xe có tốc độ nhanh một cách bất thường. Lũ trùng triều dường như không thể nào đuổi kịp nó. Khoảng cách thậm chí còn ngày càng xa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận