Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 151: Bắc cảnh sau khi chiến đấu

Hắn đóng cửa lại, đi vào trong phòng. Xem ra vị chỉ huy quan của thành Tuyết Long này tương đối thực tế, không tổ chức tiệc ăn mừng sau khi đánh lui đám dị quỷ đêm đó. Cũng không vì Trần Mặc thể hiện xuất sắc mà có ưu ái đặc biệt gì với hắn. Mà vẫn cứ để những binh lính kia duy trì công tác tuần tra bình thường, để phòng dị quỷ lại xâm phạm lần nữa. Trần Mặc khá là tán thưởng vị chỉ huy quan này. Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Trần Mặc ngày đầu tiên rời giường, ăn qua điểm tâm thì nhận được thông báo của Vệ doanh trưởng, bảo hắn trở về tòa thành Liệp Ma để điều tra tình hình. Trần Mặc thu dọn đồ đạc xong, đi đến cửa thành Tuyết Long, Vệ doanh trưởng đã đứng chờ ở chỗ một chiếc xe bọc thép SUV chỗ cửa thành. Hắn đang đứng cạnh xe, cùng vị chỉ huy quan họ Lý, cả hai người mặc áo khoác quân sự, đang nhiệt tình trò chuyện. Xem ra hai người khá quen thuộc và có mối quan hệ tốt. Nhưng khi thấy Trần Mặc đến gần, cả hai cùng ngậm miệng, không nói nữa. Vệ doanh trưởng liếc nhìn vào trong xe, tinh quái nhìn Trần Mặc một cái, cười nói: "Ta thật sự phục cậu, không chỉ đánh nhau lợi hại, đối phó với nữ sinh, cậu cũng rất giỏi nha." "Cô gái nhỏ nhà họ Lý, từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, những người đồng lứa, không ai là không sợ cô ta." "Không ngờ lại bị cậu, tên nhóc khờ khạo, hàng phục." Trần Mặc nghe Vệ doanh trưởng nói mà có chút khó hiểu, căn bản không biết hắn đang nói cái gì mơ hồ. Mà Vệ doanh trưởng thấy Trần Mặc mặt mày ngơ ngác thì cũng thấy hơi mất hứng, hắn khoát tay với Trần Mặc, ra hiệu hắn lên xe. Nhưng cước bộ của Vệ doanh trưởng lại không nhúc nhích, vẫn đứng cạnh Lý Chấn Võ, hoàn toàn không có ý lên xe. "Trần tiểu tử, hôm nay ta không đi cùng cậu, tìm cho cậu người hợp tác mới." "Các cậu cứ đi xem tình hình bên tòa thành Liệp Ma trước, nhớ đi sớm về sớm." "Đám dị quỷ đáng chết này, không biết tòa thành của chúng ta bây giờ thế nào?" "Cậu đến bên đó, nhớ chụp ảnh lại cho ta nhé, ta muốn báo cáo lại với học viện." Trần Mặc nghe Vệ doanh trưởng, có chút khó hiểu, không rõ trong hồ lô hắn muốn bán thuốc gì. Nhưng Trần Mặc vẫn mở cửa xe, ngồi vào. Và cho đến khi hắn ngồi vào xe, thấy người đang ngồi ở vị trí lái xe, dung mạo xinh đẹp, khí chất trưởng thành, sắc mặt có chút ửng đỏ, chính là Lý Mạn. Lúc này hắn mới hiểu ra, trách sao họ lại nói cô gái nhỏ nhà họ Lý? Thì ra họ nói Lý Mạn? Cái bà điên này về từ lúc nào? Trần Mặc đến giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác bị nàng trêu chọc, ký ức vẫn còn mới mẻ, dư vị vô cùng. Trần Mặc theo bản năng liếc nhìn đôi môi đỏ mọng của Lý Mạn, Lý Mạn cũng cảm nhận được ánh mắt của Trần Mặc, sắc mặt càng đỏ. Đúng rồi, thành Tuyết Long là nhà Lý Mạn, vậy vị chỉ huy quan Lý kia chẳng phải là cha của Lý Mạn sao? Trách sao nói ở ngoài này còn tuyết rơi mà Vệ doanh trưởng với ông ta không ngại lạnh, đứng đó trò chuyện hăng say như vậy, khí thế ngất trời như vậy. Thì ra bọn họ đang buôn chuyện, thảo nào mặt Lý Mạn đỏ hết cả lên chắc là do bị hai người kia trêu ghẹo. Vốn dĩ là một cô nàng hung hăng thẳng thắn mà bị hai ông già đó nói đến trốn vào xe, không dám ra ngoài. Xem ra lực chiến đấu của Vệ doanh trưởng với người kia vẫn rất mạnh, sao đàn ông cứ hễ mà buôn chuyện thì lại 'cấp trên' thế này? Mấu chốt là nhân vật chính của câu chuyện phiếm đó lại là mình, cứ thấy là lạ. Còn có Lý Mạn nữa, làm việc chẳng chút cẩn trọng, ngươi có muốn trêu chọc cũng tìm nơi hẻo lánh không ai chứ? Dù có kích động thế nào cũng không thể ở nơi công cộng như thế được, quan trọng là còn để cho Đường Duyệt Nguyệt cùng mấy người quen thấy nữa chứ. Mấy người này, ai nấy không cẩn thận đều 'giống như cái quần bông', chuyện nhỏ như vậy đều truyền đến nhà Lý Mạn rồi. Mặt mũi của mình đúng là bị ném xa đến tận đẩu tận đâu rồi. Một đại nam nhân trước mặt mọi người bị một cô gái trêu chọc cưỡng hôn. Chuyện xã hội 'chết đứng' như vậy sao mấy người này cứ thích đi nói ra ngoài? Xem ra lần trước lừa mấy người họ mấy ngàn vạn vẫn còn ít, luôn cảm thấy tổn thất tinh thần này hơi lớn. Trần Mặc liếc Lý Mạn đang lái xe, trong lòng oán hận nghĩ. Nhìn kỹ lại, lúc này Trần Mặc mới phát hiện, kể từ lần trước gặp nhau mới có mấy tháng. Mà Lý Mạn đã thay đổi rất nhiều, khi mới lên xe Trần Mặc đã suýt không nhận ra. Tóc ngắn cũn cỡn trước đây của nàng giờ đã dài, cắt kiểu bên trong dài ra, làm tôn thêm vẻ dịu dàng cho khí chất. Hôm nay mặc áo lông màu hồng, ngón tay thon dài trắng nõn cầm vô lăng, mặt mày hồng hào. Lý Mạn ngồi trong xe rõ ràng có chút căng thẳng, mắt cứ nhìn thẳng phía trước, chỉ khi Trần Mặc lên xe thì nhìn hắn một cái, sau đó thì tranh thủ thời gian quay đầu làm bộ nghiêm túc lái xe. Dáng vẻ xấu hổ này của nàng, hoàn toàn khác với dáng vẻ bưu hãn mà Trần Mặc thấy lần trước, có cảm giác như đổi người khác. Hai người ngồi trong xe, Lý Mạn không nói lời nào, Trần Mặc cũng không biết nên nói gì. Trong xe rơi vào im lặng. Lý Mạn lái xe hơi nhanh ra khỏi cửa thành, rời khỏi thành Tuyết Long, tạo ra hai vệt bánh xe thật sâu trên mặt tuyết. Trải qua một đêm gió tuyết, những nơi quân đoàn dị quỷ đi qua ở bên ngoài thành Tuyết Long, cơ bản đã bị băng tuyết bao phủ kín. Vả lại bây giờ trên trời vẫn cứ có tuyết trắng bay, những dấu vết chiến đấu cùng bước tiến của lũ dị quỷ đêm qua, phần lớn đã bị vùi lấp. Bên ngoài hoang dã của thành Tuyết Long lại khôi phục một màu trắng xóa, tựa như chưa từng có gì xảy ra. Tòa thành Liệp Ma cách thành Tuyết Long không xa, Lý Mạn từ nhỏ đã lớn lên ở đây, đi dò xét cùng cha không biết bao nhiêu lần. Nàng đã quen đường, rất nhanh họ đã lái xe đến vành ngoài của tòa thành Liệp Ma. Nhìn ra ngoài cửa xe, nơi từng là vị trí của tòa thành Liệp Ma, Trần Mặc thực sự tê cả người. Chỗ đó bây giờ có lẽ không thể gọi là tòa thành, nơi đó bây giờ chỉ hoàn toàn là một bãi đất trống. Toàn bộ tòa thành gần như đã bị san bằng, chỉ còn lại một số tảng đá bị che khuất và chôn dưới đất còn sót lại. Phần còn lại, phàm là vật gì trên mặt đất đều bị 'hôi phi yên diệt'. Nơi trước kia là tòa thành Liệp Ma, giờ chỉ còn vài hòn đá đen nham nhở trơ trọi trên đất tuyết. Những thứ đó còn có thể chứng minh nơi này chính là tòa thành Liệp Ma mà hôm trước Trần Mặc còn ở. Thảo nào mấy con dị quỷ biết bay lại lượn trên trời ném đá qua ném lại nhanh như vậy. Trần Mặc trước đó còn cảm thấy, mấy viên đá mà đám dị quỷ biết bay ném xuống có hơi quen mắt. Hắn tò mò đám dị quỷ này, rốt cuộc làm cách nào từ băng nguyên trắng xóa bao la tìm được nhiều đá như thế. Bây giờ hắn đã biết. Thì ra phía sau bọn chúng, đã phá hủy cái tòa thành Liệp Ma này. Những viên đá mà đám dị quỷ biết bay ném vào thành Tuyết Long, đều là đá từ bên trong tòa thành Liệp Ma. Đám dị quỷ đáng ghét này, đúng là mẹ nó sẽ biết lấy vật liệu ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận