Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 319: Trần Mặc tới?

Chương 319: Trần Mặc đến? Lưu Trường Sinh chậm rơi thuật, chỉ là nắm giữ năng lực giảm tốc độ rơi, chứ không thể khiến hắn lơ lửng giữa không trung hoặc bay lên. May mà các học viên chức nghiệp giả phản ứng kịp thời, ném dây thừng từ trên vách đá xuống, cứu kịp thời Lưu chủ nhiệm đang từ vách đá dựng đứng chậm rãi rơi xuống. Lưu chủ nhiệm bị thiên ma đánh cho người đầy máu, chật vật nắm lấy dây thừng, được các học sinh kéo lên đỉnh vách núi. "Lưu lão sư, thầy thật là quá đỉnh, làm sao thầy làm được giữa không trung có thể miểu sát chính xác thiên ma, rồi chém đầu nó?" "Đừng có hồ đồ, những kỹ năng công kích này đều là bí mật của chức nghiệp giả, ngươi có mục đích gì? Ngươi muốn làm chuyện xấu à?" "Đừng nói linh tinh, ta không phải, ta không có mà ~" "Ta chỉ tò mò thôi, ta là xạ thủ chủ về tốc độ, mà còn không thể nào trong trạng thái di chuyển nhanh ở độ cao đó, lại có thể bắn trúng mục tiêu một cách chính xác." "Còn Lưu lão sư là chức nghiệp giả hệ pháp thuật, trong tốc độ rơi nhanh như thế, vẫn có thể vừa dùng pháp thuật miểu sát thiên ma, lại còn thừa lực thi triển chậm rơi thuật." "Tốc độ thi pháp kinh người như vậy, thật là khiến người nhìn mà than thở." "Người ta là lão sư đó, còn ngươi chỉ là học viên thôi, không có tuyệt chiêu, làm sao có thể được học viện chức nghiệp giả với toàn những nhân tài tụ tập mời về được?" "Lưu lão sư không chỉ là lão sư của học viện Trung Đô, còn là doanh trưởng liệp ma doanh ở tây cảnh, còn cái loại bị thiên ma làm cho ngã nhào của ngươi, lại dám nghi ngờ năng lực của Lưu lão sư?" "Ngươi nói ai bị ngã nhào? Nói cứ như ngươi không bị ngã ấy." "Ta bị thiên ma đánh ngã, ta thừa nhận, nhưng ta không hề nghi ngờ chuyện cam nguyện mạo hiểm, xả thân cứu lão sư, đó là sự tôn trọng tối thiểu với lão sư." "Mấy người không thấy Lưu lão sư bây giờ vẫn còn ôm cái đầu thiên ma kia sao? Đó là bằng chứng hắn cứu chúng ta đấy!" Lưu Trường Sinh một tay ôm đầu thiên ma, một tay nắm lấy dây thừng, vừa vất vả leo lên vách đá thì nghe các bạn học xôn xao bàn tán. Hắn có chút lúng túng ném cái đầu thiên ma vẫn giữ nụ cười quỷ dị, mặt lộ vẻ chờ mong xuống, rồi một chân đá nó xuống vách núi. "Khụ, các bạn học, các ngươi không sao chứ?" Để xoa dịu bầu không khí hơi ngại ngùng, Lưu Trường Sinh đứng thẳng người, ân cần hỏi một câu. "Mọi người thấy chưa, đây chính là lão sư của học viện chúng ta, không chỉ lúc chúng ta gặp nguy hiểm, mà còn bất chấp nguy hiểm lao xuống vách núi, xông ra cứu chúng ta." "Mà còn lúc nguy cơ đã giải trừ, trước tiên vẫn là quan tâm chúng ta có bị thương hay không, chưa từng nghĩ tới, bản thân thầy mới là người vừa từ dưới vách núi bò lên." "Lưu lão sư, thầy thật là, ta khóc mất. Không hổ người ta có thể làm doanh trưởng liệp ma doanh ở tây cảnh, cái giác ngộ này, đáng đời thầy làm" "Về nhất định phải báo cáo hành vi anh dũng vô tư của Lưu lão sư lên học viện, để Lưu lão sư làm thêm 10 năm doanh trưởng liệp ma doanh nữa, tây cảnh cần thầy!" "Chiến trường tây cảnh có Lưu lão sư ở đó, chúng ta ở học viện Trung Đô sống lưng đều thẳng, thầy đúng là trụ cột của chúng ta a." Lưu Trường Sinh mặt đầy mờ mịt, bị đám học viên chức nghiệp giả nhiệt tình vây quanh, cùng nhau trở về doanh địa. Đường Duyệt Nguyệt và Tô Thanh Tuyết cùng vài người đi phía sau đội, nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, mắt to không ngừng đảo qua bốn phía. "Duyệt Nguyệt, ngươi làm gì mà quỷ quỷ túy túy thế?" Bạch Vi đi trước dẫn đầu che chắn bằng tấm khiên, cô chú ý thấy hành động khác thường của Đường Duyệt Nguyệt, không hiểu hỏi. "Tỷ Vi Vi, vừa rồi tỷ có thấy một binh lính khô lâu cầm lưỡi hái đen to lớn không?" "Binh lính khô lâu nào? Ở đâu?" "Chính là chỗ con thiên ma vừa nãy đứng đó, tựa như có một binh lính khô lâu với ngọn lửa tím rực cháy trong hốc mắt, đột ngột xông ra từ trong bóng tối, chính nó đã vung lưỡi hái chặt đầu con thiên ma." "Lúc ta vừa tỉnh lại, ta vừa hay thấy cảnh nó vung lưỡi hái. Nhưng trong chớp mắt nó biến mất không thấy." "Mấy người nói xem, binh lính khô lâu đó có phải là anh Trần Mặc không?" "Chẳng lẽ anh ấy vẫn luôn điều khiển binh lính khô lâu bảo vệ bọn mình?" Tô Thanh Tuyết vừa nghe Đường Duyệt Nguyệt nhắc đến Trần Mặc, sự chú ý lập tức bị thu hút, cô lại gần nghiêm túc hỏi. "Không thể nào? Hay là do ngươi nhìn nhầm? Trần Mặc không phải đã đi đến hư không xám xịt rồi sao?" "Còn nữa, con thiên ma đó chẳng phải là do Lưu lão sư ở học viện Trung Đô từ trên trời đánh chết sao? Lúc nãy thầy ấy đã nhận rồi." Nghe được Tô Thanh Tuyết tra hỏi, Nhậm Tiểu Văn đang cúi đầu suy nghĩ bỗng lên tiếng. "Lưu lão sư không có nhận." Nhìn thấy ánh mắt của ba người đều đổ dồn về phía mình, Nhậm Tiểu Văn hơi đỏ mặt, nhưng vẫn khẳng định nói. "Lưu lão sư căn bản không thừa nhận con thiên ma kia do mình giết, đây chỉ là suy đoán của mọi người thôi." "Thầy chỉ là không phủ nhận thôi mà." "Theo quan sát của ta, con thiên ma đó chắc chắn không phải do Lưu lão sư giết, chẳng qua lúc mọi người tỉnh lại, thầy vừa hay ôm cái đầu thiên ma thôi." "Chức nghiệp của thầy là pháp sư, chứ đâu phải cung tiễn thủ, ta không thể tưởng tượng được pháp thuật nào, có thể vừa thi triển nhanh trên không, mà còn bắn trúng mục tiêu chính xác, xong lại còn kéo được đầu của mục tiêu vào ngực." "Trừ phi cái đầu thiên ma đó là do người khác chặt xuống, vừa hay bay ra rơi vào ngực của thầy." "Cho nên khung cảnh Duyệt Nguyệt thấy có khả năng rất lớn là thật." Mấy người nghe được phân tích của Nhậm Tiểu Văn thì đều lộ vẻ vui mừng. Dù sao trong chiến trường nguy hiểm này, nếu có binh lính khô lâu của Trần Mặc ở bên cạnh bảo vệ thì họ sẽ cực kỳ an toàn. Hoàn toàn không cần lo lắng bất cứ nguy hiểm nào. Dù sao mấy người này đã từng lập đội với Trần Mặc, cùng nhau cày phó bản, bọn họ hiểu rõ chiến lực đáng sợ của binh lính khô lâu của Trần Mặc. Trong khi bọn họ biết có một siêu cấp binh lính với sức chiến đấu khủng bố mà không biết mệt mỏi ở gần bên tiến hành thủ hộ. Tất cả mọi người đều thả lỏng hơn nhiều. Bạch Vi cẩn thận liếc nhìn đội ngũ học viên chức nghiệp giả phía trước, cùng Lưu chủ nhiệm đang bị vây giữa vòng vây và dần mất phương hướng vì những tiếng xu nịnh. Cô quay đầu lại, nhỏ giọng dặn dò: "Chuyện này còn chưa chắc chắn, chúng ta biết là được, tuyệt đối đừng ra ngoài nói." "Nhỡ đầu thiên ma này thật sự do Lưu lão sư giết thì chẳng phải chúng ta khiến thầy ấy phật lòng sao?" "Hay là cứ quan sát thêm đã." Bạch Vi, ba cô gái đều cảm thấy có lý, cùng nhau gật đầu đồng tình. Dù sao ngoài Đường Duyệt Nguyệt ra thì những người khác đều không thấy binh lính khô lâu kia, nên đây vẫn chỉ là suy đoán của mọi người. Hơn nữa, cho dù điều này là thật. Nhưng binh lính khô lâu sau khi giết con thiên ma thì cũng không xuất hiện, cho thấy Trần Mặc chưa muốn lộ diện tại vùng hoang dã tây cảnh. Nhưng khẳng định hắn ở ngay gần đây. Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, mấy cô gái cũng bắt đầu giống Đường Duyệt Nguyệt, đầu nhỏ không ngừng quan sát xung quanh, mắt to đảo qua đảo lại. Bộ dạng lấm lét lén la lén lút, y như mấy con chuột nhỏ đang trộm dầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận