Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 389: Tây Trạch sơn du ký

"Chuyện đó còn có thể là giả sao? Ngươi không thấy cái Cánh Cổng Không Gian màu đen kia à? Bây giờ người ta đã đi vào rồi, lẽ nào lại là người đóng giả sao?"
"Má ơi, tranh thủ lúc cánh cổng không gian chưa đóng, chúng ta nhanh lên đi, biết đâu chừng cũng vào được lãnh địa của Lãnh chúa Trần mà xem."
"Đúng đúng đúng, vẫn là nhóc con ngươi lanh lợi, nghe nói lần trước mấy nàng Đường Duyệt Nguyệt ngồi Cự Long trở về, cũng là ở trong hoang dã phía tây trực tiếp thông qua Cánh Cổng Không Gian, tiến vào lãnh địa của Trần Mặc, rồi mới gia nhập lãnh địa của hắn, trở thành cư dân."
"Bây giờ chúng ta chạy vào đi, đến lãnh địa của Lãnh chúa Trần, đến quỳ xuống trước một cái, rồi sau đó mới từ từ cầu xin, biết đâu người ta đồng ý cho chúng ta làm việc trong lãnh địa đây."
"Lãnh chúa Trần giờ là nhân tài mới nổi của Tiên Tần đế quốc đó, ngày quật khởi đang ở trước mắt, giờ chúng ta mà gia nhập thì chính là một trong những nhóm cư dân đầu tiên, đãi ngộ chắc chắn sẽ không kém đâu."
"Má ơi, nhanh chân lên, sao người nhiều thế? Đừng có đẩy nữa..."
"Chỉ có mỗi hai người các ngươi thông minh chắc? Ai mà chẳng thấy Lãnh chúa Trần đang về Vân Hải thành thăm người thân, có bao nhiêu người trông chờ ở đây, đợi hắn về rồi để có cơ hội vào lãnh địa của hắn làm việc."
"Chẳng qua là ở đây có nhiều người giả dạng Lãnh chúa Trần quá, nãy giờ chúng ta còn chưa chắc chắn, bây giờ thấy chiêu Cánh Cổng Không Gian mang tính biểu tượng nhất của Lãnh chúa Trần rồi, nếu giờ còn không nhận ra đó là chân thân của Lãnh chúa Trần, thì đúng là kẻ ngốc mà!"
"Cơ hội đang ngay trước mắt, ai chẳng nhanh chân lên? Ê, má, nhóc con ngươi nhân lúc ta nói chuyện còn dám chen lên phía trước, ngứa đòn hả?"
Một bàn tay to như quạt mo, một phát túm lấy tên gầy như que củi phía trước, đẩy sang một bên, để lộ cái đùi đen trũi mặc váy ngắn hồng.
Lúc này, Trần Mặc đã được khô lâu binh lính kéo xe đẩy tay, tiến vào Cánh Cổng Không Gian, cánh cổng không gian màu đen kia nhanh chóng thu nhỏ lại trên không trung rồi biến mất.
"Ui da, vẫn không kịp rồi, ta và anh Trần Mặc chỉ cách nhau ba mét ngắn ngủi thôi, mà bây giờ lại thành một trời một vực."
"Đều tại ngươi cái thằng nhãi, nếu không phải ngươi cản trước mặt ta thì ta đã kéo được xe của Trần Mặc rồi."
Tên đại hán áo trắng ngơ ngác nhìn cánh cổng không gian đã biến mất trên không trung, trong lòng càng nghĩ càng tức, hắn đạp chân xuống đất, quay người định tìm tên dám cản đường mình để xả giận.
Nhưng vừa quay đầu lại, còn thấy bóng người nào?
Chung quanh chỉ còn mấy ông lão đi lại khó khăn, run rẩy lùi về sau, mắt đầy kinh hãi nhìn cái thân hình nhăn nhó kia.
"Đáng sợ thật, đây là con heo nái màu hồng ở đâu tới vậy?"
"Ở đây có không ít người bắt chước Lãnh chúa Trần, nhưng cũng không phải để cho ngươi muốn làm gì thì làm, tùy tiện phá hoại lung tung, ảnh hưởng nhiều không tốt?"
Đại hán kia nghe những lời bàn tán của người xung quanh, khinh thường cười một tiếng, đắc ý nói: "Nhìn các ngươi là biết chưa làm đủ bài tập rồi, còn dám tới đây chặn Lãnh chúa Trần?"
"Bây giờ ai chẳng biết trong lãnh địa của Lãnh chúa Trần, đều là cư dân nữ, chẳng có một ai là nam? Biết đâu đây là tiêu chuẩn chọn người của Lãnh chúa Trần cũng nên, muốn gia nhập lãnh địa của Lãnh chúa Trần, chút hy sinh này cũng không làm được sao?"
"Còn các ngươi, vậy mà còn muốn cạnh tranh với ta? Các ngươi lấy gì để so với ta?"
"Ta đi mua lều vải đây, từ hôm nay sẽ ở dưới lầu nhà Lãnh chúa Trần, đã lần này hắn trở về thì đã chứng tỏ Lãnh chúa Trần là người trọng tình nghĩa, vậy thì sớm muộn gì hắn cũng quay lại thôi."
"Từ giờ ta sẽ thủ ở ngoài nhà của họ, ta không tin đợi không được hắn, ta muốn cho Lãnh chúa Trần thấy được tấm chân tình nóng hổi của ta, ta nhất định phải cảm hóa hắn, để hắn cầu ta gia nhập lãnh địa!" . .
Trong thung lũng Tây Trạch sơn bên ngoài Vân Hải thành, một cánh cổng không gian màu đen mở ra, một tên khô lâu binh lính mặc đồng phục xám tro toàn thân, đội mũ lưỡi trai, kéo một chiếc xe do người kéo, từ trong đó chạy ra.
Bây giờ trên Tây Trạch sơn, so với lần Trần Mặc đến vượt ải phó bản hang ổ trùng tộc, thì cảnh quan đã thay đổi rất lớn.
Toàn bộ ngọn núi, cái chỗ Yamaki bị khô lâu pháp sư của Trần Mặc thiêu rụi nay đã khôi phục sự sống, cây cối mọc xanh tốt um tùm, cành lá rậm rạp, từ bên ngoài nhìn vào, hoàn toàn không thể nhận ra nơi đây vừa bị lửa lớn thiêu rụi vài tháng trước.
Vì cây cối quá tươi tốt, không có đường đi, xe đẩy tay không thể nào di chuyển được, Trần Mặc mở không gian triệu hồi, gọi ra ba tên khô lâu binh lính nữa.
Bốn tên khô lâu binh lính này cùng nhau nâng xe đẩy tay lên, đi về hướng hang ổ mẹ của trùng tộc.
Lần này hắn trở về, chủ yếu cũng chỉ muốn xem những nơi mình đã từng cố gắng, tùy tiện đi dạo một vòng thôi, chứ cũng không có kế hoạch gì.
Ngay lúc xe đẩy tay của Trần Mặc đi vào trong rừng, trên bầu trời xuất hiện một chiếc phi hành thuyền, chiếc phi thuyền này bay lượn trên không trung do thám, rất nhanh liền phát hiện Trần Mặc trong rừng.
Đến khi đám khô lâu binh lính nâng xe đẩy tay đi ra khỏi rừng rậm, tiến vào trong thung lũng, chiếc phi hành thuyền vừa rồi còn ở trên bầu trời, thì đã sớm đáp xuống dưới rồi, đang đợi ở trong thung lũng.
"Trần Mặc?"
Từ phi hành thuyền đi xuống một người, đứng ở trong thung lũng, nhìn đám khô lâu binh lính phía trước, lên tiếng hỏi.
"Hầu thành chủ, chào ngài."
Trước khi phi hành thuyền đáp xuống, Trần Mặc đã biết người ở bên trong là ai, bây giờ thấy đối phương đã chờ sẵn, thì ra lệnh cho đám khô lâu binh lính hạ xe đẩy tay xuống, từ trên đó đi xuống.
"Ha ha, Trần Mặc đồng học, ta biết ngay là ngươi mà, vừa mới nghe nói ngươi xuất hiện ở Vân Hải thành, ta đã đoán là ngươi sẽ tới nơi này."
"Bây giờ xem ra, ta quả nhiên đã không đoán sai."
"Lần này ngươi trở về, là có chuyện gì muốn làm sao? Nếu như có gì cần giúp, ngươi cứ nói thẳng với ta, tuyệt đối đừng khách sáo."
"Bây giờ ngươi là nhân vật phong vân ở Vân Hải thành chúng ta rồi, vì sự tích của ngươi mà không biết mỗi ngày có bao nhiêu người mộ danh tới thành tham quan đâu."
"Hầu thành chủ quá khách sáo rồi, ta nào có cái gì sự tích, chỉ đơn giản là tốc độ luyện cấp nhanh hơn chút thôi mà."
"Lần này ta trở về không có chuyện gì, cũng chỉ là đi lung tung nhìn một chút thôi."
"Lãnh địa của ta vừa mới trải qua một khoảng thời gian chiến đấu, bây giờ đang ở trong hư không chỉnh đốn, cho nên ta đi ra ngoài một chút cho thư thả."
Hầu thành chủ nghe Trần Mặc nói vậy, khóe miệng không khỏi có chút run rẩy.
Nghe thử xem, có phải là tiếng người không?
Chỉ là tốc độ lên cấp nhanh hơn một chút thôi à?
Tốc độ lên cấp của ngươi đã nhanh đến không có giới hạn rồi có được không?
Nếu không phải là ta có chút quan hệ ở trong hư không, thì đã bị cái tên nhóc lừa gạt rồi.
Chưa đến một năm, tên nhóc nhà ngươi đã từ một người bình thường, trực tiếp tấn thăng lên thành một vị lĩnh chủ hư không cấp năm, cái này mà gọi là chỉ nhanh hơn một chút thôi sao?
Cả nước tổng cộng có bao nhiêu lĩnh chủ cấp năm?
Những người đạt được tới cấp bậc này, thì đã là những người có địa vị đỉnh cấp ở toàn Tiên Tần đế quốc rồi.
Mà tên nhóc trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy một năm, đã đạt tới những thành tựu mà phần lớn các người khác, cần cả đời cố gắng cũng chưa chắc đạt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận