Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 169: Xã tử hiện trường

Chương 169: Hiện trường xã giao c·h·ế·t tiệt Từ phụ vốn dĩ nhìn về phía Lý Chấn Võ, kết quả Lý Chấn Võ lại không lên tiếng. Ngược lại là Lý Mạn bá bá lại chất vấn mình một tràng, lửa giận trong lòng hắn lập tức bùng lên. Mình đường đường là một siêu phàm chức nghiệp giả cao giai tôn quý, có khi nào phải chịu cái loại uất ức này? Lại còn bị một tên tiểu bối chỉ trích trước mặt nhiều người như vậy. Đương nhiên, có Lý Chấn Võ ở đó, hắn cũng không dám thể hiện ra bất mãn với Lý Mạn. Dù sao, danh hiệu gia tộc siêu phàm đệ nhất Tuyết Long Thành của Lý gia không phải chỉ là hữu danh vô thực. Đó là nhờ thực lực m·á·u chiến mà có được. Đối với Lý Mạn hắn không dám nói gì, nhưng đối với Từ Hiển Khôn thì hắn không hề có nhiều kiêng kị như vậy. Huống chi, hành động ngu ngốc của đứa con trai Từ Hiển Khôn, Từ phụ cũng thấy cạn lời. Thằng chó này, đúng là rắc rối hết sức. Đều là do bà mẹ ngu xuẩn ở nhà nuông chiều quen, không có chút não t·ử nào. Cửa lớn Lý gia ở Tuyết Long Thành mà cũng là nơi một thằng sinh viên đại học bé nhỏ nhoi nhóc như ngươi có thể đ·á·n·h đến được sao? Đ.m, sao ngươi lại không biết trời cao đất rộng là gì? Giác tỉnh được cái căn cốt Đạo cấp thì hay rồi chắc? Cũng không biết mình có bao nhiêu cân lượng. Lão t·ử lúc trước nên bắn thằng ngu này lên tường, tránh cho nó ra ngoài m·ấ·t mặt xấu hổ. Còn liên lụy đến lão t·ử ở chỗ này cũng mất hết mặt mũi, bị một tên tiểu bối đứng trước mặt chất vấn. Cũng là do quan hệ của mình và Lý Chấn Võ không tệ, nếu không, cái thanh trường thương kia không phải là kề vào cổ hắn, mà là trực tiếp đ·â·m thủng cổ hắn, m·á·u tươi tung tóe rồi. Nhất là tên Trần Mặc kia, hai ngày trước đã thể hiện chiến lực nghịch t·h·i·ê·n trong trận chiến bảo vệ Tuyết Long Thành, giờ phút này người dân Tuyết Long Thành nào mà không biết chứ? Kết quả là thằng oắt này theo học viện trở về cũng không báo một tiếng với gia đình, mà lại dám xông đến Lý gia khiêu khích. Giỏi đấy, d.m, sao thằng chó này mày không lên trời luôn đi? Với cái sức chiến đấu cùi bắp của mày thì dám khiêu khích người ta Trần Mặc à? Chắc một con khô lâu binh của người ta nó còn đ·á·n·h không lại ấy chứ. Nhìn cái kết quả trước mắt đi, nhi t·ử của mình đúng là không làm cho lão già này thất vọng mà. Trong sân bị người ta dùng súng chĩa vào cổ họng, r·u·n như cầy sấy, suýt nữa tè ra cả quần. Đúng là không thể chấp nhận nổi. Chẳng trách, thằng Từ Hiển Khôn kia vừa thấy bọn họ đến đây, còn chẳng dám nhìn bọn họ một cái, mà còn nhắm tịt mắt lại nữa chứ. Tên nhãi kia, bây giờ thì biết e thẹn đấy à? Lúc trước làm gì không thế? Một mình mày đơn thương đ·ộ·c m·ã mà dám đến khiêu khích kình địch nhà người ta? Từ phụ thực sự bị chỉ số IQ của Từ Hiển Khôn làm cho tức giận không nhẹ. Có điều thằng oắt này tuy rằng tự cao tự đại, lại không có tí não nào, nhưng dù sao thì nó cũng là con mình. Vì thế, vẫn phải cứu thôi. Nghĩ đến đây, Từ phụ căm hận trừng mắt liếc Từ Hiển Khôn vẫn còn đang ngây ngốc đứng đó, vội vàng tươi cười nói:
“Đại cháu gái nói đúng lắm, đã là đặt cược, vậy nhất định phải tuân thủ, căn nhà bên cạnh kia, hôm nay Từ thúc thúc sẽ cho người ta mang chìa khóa và khế nhà qua ngay.” “Chuyện ngày hôm nay đúng là do Từ Hiển Khôn không hiểu chuyện, làm trễ nải yến tiệc của nhà các ngươi, xác thực là phải phạt.” “Vậy thì thế này, Từ thúc thúc ở đây đưa 20 bộ khải giáp trang bị Bạch Ngân cấp, xem như bồi tội cho các cháu.” “Cô thấy thế nào?” Từ phụ nói với Lý Mạn, ánh mắt lại nhìn về phía Lý Chấn Võ. Chuyện này, Lý Chấn Võ người một mực im lặng trong sân mới là trọng điểm. Nếu ông ta không gật đầu thì chuyện này thật sự không dễ giải quyết.
"Trần tiểu t·ử, ngươi thấy thế nào?"
Lý Chấn Võ nghe xong đề nghị của Từ phụ, không trả lời, ngược lại hỏi người đang đứng phía sau đại địa cự nhân do Thổ nguyên tố Đại Địa Khải Giáp biến hóa thành, Trần Mặc.
Trần Mặc nghe thấy Lý Chấn Võ, biết sự tình hôm nay, đến đây chắc chắn phải kết thúc rồi. Con cự nhân nguyên tố Thổ trước mặt hắn, Đại Địa Khải Giáp trên người bắt đầu từ từ biến mất, trở về đại địa, lộ ra bộ khô lâu Tank đang ẩn bên trong. Khô lâu Tank phía trước vừa hứng chịu trực diện đòn t·h·u·ậ·t Huyền Băng đ·a·o của Từ Hiển Khôn, nhưng tấm khiên màu đen của nó lại không có chút vết cắt nào.
Từ Hiển Khôn thấy khiên bài hoàn hảo không chút sứt mẻ trong tay khô lâu Tank thì trong lòng có chút thất vọng. Không ngờ đòn tấn công mạnh nhất của mình vậy mà lại không cọ được chút da nào của người ta. Kết quả này thực sự đả kích người ta mà.
"Mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của Lý chỉ huy, ta không có ý kiến gì."
Lý Chấn Võ nghe Trần Mặc đáp lại, cười ha ha một tiếng, rồi khoát tay với Từ phụ, nói:
"Ha ha, được, vậy thì coi như hôm nay sự việc kết thúc ở đây, dù sao tất cả mọi người cũng không có tổn thất gì lớn."
"Chỉ là thằng oắt nhà ngươi, sau khi về phải quản giáo nó thật tốt."
"Hôm nay cũng chỉ là đụng phải nhà chúng ta, với mối quan hệ của chúng ta thì đương nhiên ta sẽ không so đo."
"Nhưng nếu về sau nó cũng cứ không đầu không cuối đi khiêu khích người khác, đến thông tin của đối phương cũng không làm rõ thì chắc chắn sẽ thiệt."
Từ phụ nghe Lý Chấn Võ nói, trong lòng thở phào một hơi. Ông ta nhanh chóng bước lên trước hai bước, tiến đến gần Lý Chấn Võ, cười chắp tay:
"Đó là điều đương nhiên, sau khi về tôi nhất định sẽ dạy dỗ thằng bé cẩn thận."
"Có bài học lần này, tin rằng sau này nó sẽ mọc ra chút não t·ử, sẽ không lại làm những chuyện ngu xuẩn như vậy nữa."
Trần Mặc thấy không còn chuyện gì, vẫy tay mở không gian triệu hồi, thu sạch khô lâu Tank và khô lâu võ giả vào trong không gian.
Mắt thấy khô lâu võ giả đứng chắn trước mắt rốt cuộc cũng biến m·ấ·t, Từ Hiển Khôn thở phào một hơi. Dưới sự vây xem của nhiều người như vậy mà lại bị một con khô lâu binh cầm trường thương kề vào cổ, cái tràng xã giao c·h·ế·t tiệt này, đã đánh nát tan cái vẻ c·u·ồ·n·g vọng thiên kiêu đạo cốt của hắn rồi. Từ Hiển Khôn đã rõ ràng là đàng hoàng hơn không ít. Hắn oán độc liếc nhìn Lý Nhị đang đứng trong đám người xem náo nhiệt, không nói gì, chỉ là lặng lẽ đi ra phía sau Từ phụ. Từ phụ lại cùng Trần Mặc và mọi người nói lời x·i·n l·ỗ·i, thấy sự việc đã giải quyết xong thì liền dẫn theo Từ Hiển Khôn rời khỏi sân nhỏ trở về nhà.
Đám người xem náo nhiệt ban đầu theo chân Từ phụ tới, thấy chẳng còn gì để xem thì cũng nhao nhao tản đi.
"Lý Nhị, thằng nhãi kia đứng lại cho ta."
Lý Nhị đang ẩn mình trong đám người chuẩn bị chuồn đi thì đột nhiên nghe tiếng hét của Lý Chấn Võ, thân thể c·ứ·n·g đờ lại, dừng bước chân. Hắn xoay người hướng về Lý Chấn Võ tươi cười rạng rỡ, nịnh nọt nói:
"Lý thúc, chú tìm cháu ạ?"
Lý Chấn Võ nhìn Lý Nhị đang đứng trong đám người cười hề hề, giận dữ nói:
"Thằng nhãi kia mày làm cái trò gì vậy? Muốn xem Lý thúc của mày bị chê cười đúng không?"
"Ta thấy thằng nhãi nhà ngươi cũng rảnh quá, ngày mai ta sẽ đến chỗ cha ngươi đề nghị cho ngươi ra ngoài biên phòng quân ở trạm gác mà rèn luyện một phen."
"Để cho thằng nhãi nhà ngươi đừng có suốt ngày đi tìm chuyện."
Lý Nhị nghe Lý Chấn Võ nói xong thì hoảng sợ biến sắc, vội vàng đứng thẳng người giải thích:
"Ai da, Lý thúc, làm sao mà cháu lại muốn xem chú chê cười được chứ?"
"Cháu là do thấy cái thằng họ Từ kia từ nhỏ đã lằng nhằng theo đuổi Tiểu Mạn muội t·ử nhà ta, trong lòng thấy hơi khó chịu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận