Toàn Dân: Chuyển Chức Sau Giác Tỉnh Thần Cấp Cường Hóa

Chương 153: Bình định bắc cảnh

Chương 153: Bình định bắc cảnh Sau trận chiến này, bắc cảnh coi như đã hoàn toàn yên tĩnh.
Hiện tại, thành trì Liệp Ma cũng mất.
Bọn họ, những người của doanh Liệp Ma này, trong một khoảng thời gian rất dài, hẳn là sẽ được thảnh thơi không ít.
Xem ra, ý định báo thù của cô gái Băng Ma tộc kia cũng không phải là quá mãnh liệt, nàng ta đã thật sự rút quân rồi.
Lý Mạn nhìn vùng hoang dã băng nguyên tĩnh lặng ở bắc cảnh cũng nghĩ đến điều này.
Sau khi hoàn thành việc dò xét những vết nứt không gian kia, nàng điều khiển xe rẽ ngang, chuẩn bị trở về thành Tuyết Long.
Trần Mặc ngồi trong xe ấm áp, nhìn những bông tuyết bị bánh xe cuốn lên, bay múa đầy trời ở phía sau.
Sau trận chiến này, hiện tại, bắc cảnh xem như đã thực sự ổn định.
Những dị quỷ kia không biết khi nào sẽ lại đến, mà số lượng ma quái tràn ra mỗi ngày từ các khe nứt không gian khác thì không hề ổn định.
Chỉ có chút ít quái đó, còn không đủ để khô lâu thích khách tự mình ra tay giết.
Chỉ dựa vào số lượng ma quái này, muốn tập hợp một đội quân dị quỷ thì không biết phải tích lũy đến bao giờ.
Xem ra, sau khi trở về, vẫn nên tìm những nơi có nhiều ma quái mà luyện cấp.
Cũng không thể cứ ở mãi trong thành Tuyết Long, chờ đợi ma quái ở bắc cảnh khôi phục lại được.
Huống chi, với khô lâu thích khách và khô lâu triệu hoán sư hai người bọn họ cứ lượn qua lượn lại ở những vết nứt không gian kia, đám ma quái ở bắc cảnh có muốn hình thành triều ma quái cũng có chút khó khăn.
Trừ khi có một lượng lớn ma quái từ trong khe nứt không gian ào ra, trực tiếp hình thành triều ma quái ngay tại cửa nứt.
Nếu không, mỗi ngày chỉ có từng ấy ma quái tràn ra thì căn bản không đủ giết.
Mà khi số lượng bộ hạ dị quỷ của khô lâu triệu hoán sư tăng lên, cho dù ở đây hình thành triều ma quái nhỏ thì bọn chúng cũng chưa chắc có thể đánh thắng được quân đoàn dị quỷ của Trần Mặc.
Cho nên, tình cảnh của đám ma quái ở bắc cảnh sẽ ngày càng khó khăn hơn.
Trần Mặc có chút sầu não.
Đang suy nghĩ, hắn phát hiện có gì đó không đúng, xe này sao đột nhiên lại rẽ, mà còn chạy đến giữa một khe nứt sông băng.
Cuối cùng, Lý Mạn dừng xe lại sau một khối băng lớn, che khuất thân xe.
"Vị trí này thường có ma quái ẩn hiện, chúng ta chờ ở đây một lát, xem tình hình."
Trần Mặc vừa định hỏi thì nghe Lý Mạn giải thích, hắn không nói gì thêm.
Dù sao lần này đi ra ngoài là do Lý Mạn quyết định, nàng ấy lớn lên ở bắc cảnh, lại từng phòng thủ tại thành Liệp Ma, chắc chắn rất quen thuộc nơi này.
Mặc dù khô lâu thích khách đã đi lại không biết bao nhiêu lần ở những nơi này, nhưng nhỡ có tình huống khác thì sao?
Vậy thì cứ xem trước Lý Mạn định nói gì.
Rất nhanh, trong xe trở nên yên tĩnh.
Trần Mặc ngồi trong xe, chờ một lát, không phát hiện có gì dị thường bên ngoài.
Tin tưởng Lý Mạn, hắn đang định mở không gian triệu hoán ra bên ngoài xe, triệu tập khô lâu binh lính ra ngoài nhìn xem.
Đột nhiên, hắn giơ tay lên thì bị Lý Mạn nắm lấy.
"Đừng triệu hoán những khô lâu binh lính đó..."
Trần Mặc nghi hoặc quay đầu, liền thấy Lý Mạn bên cạnh có vẻ hơi căng thẳng, nàng nắm tay Trần Mặc mà cũng có chút run.
Hắn cảm thấy sự việc có chút nghiêm trọng, Lý Mạn từ nhỏ đã được huấn luyện chiến đấu, tính cách kiên cường, dù đối mặt với đại quân dị quỷ ở bắc cảnh hay thủy triều Trùng tộc cũng dám xách dao lên chiến đấu.
Vậy còn nguy cơ nào có thể làm cho nàng lo lắng đến phát run như vậy?
Trong lòng Trần Mặc hoang mang, đang muốn hạ giọng hỏi thăm tình hình.
Liền thấy Lý Mạn ngồi bên cạnh hít sâu một hơi, giống như đã hạ quyết tâm, quay người ôm lấy Trần Mặc.
Nhắm mắt, mặt đỏ lên rồi hôn tới.
Trần Mặc ngơ ngác cảm nhận sự mềm mại trên môi cùng hơi thở tươi mát trên người Lý Mạn.
Cuối cùng thì hắn cũng phản ứng lại.
"Được được được, chơi như vậy đúng không? Lại giở chiêu này ra tấn công à?"
"Mình là một thằng đàn ông lớn như vậy rồi, còn có thể để cho cô gái bé nhỏ này dễ bắt nạt sao?"
"Hai ta cứ xem xem ai là người thiệt, lát khóc cũng đừng có đi tìm phụ huynh đấy!"
Trong lòng Trần Mặc không cam lòng, hỏa khí bốc lên, quay người ôm lấy Lý Mạn, dùng lực muốn đè nàng xuống dưới.
Kết quả đối phương không nhúc nhích, hai người có chút cứng đờ.
Trần Mặc có chút xấu hổ, hóa ra giá trị thuộc tính sức mạnh của mình lại hơi thấp sao?
Hắn lại dùng sức muốn đẩy Lý Mạn ra, kết quả Lý Mạn đột nhiên thu hồi lực lượng.
Thân thể trở nên mềm nhũn.
Chỉ có thể mặc cho Trần Mặc tức giận, lên án nàng...
Rất lâu sau, xe rốt cục không còn lắc lư nữa.
Lúc này, tuyết đã rơi bên ngoài, nhưng trong xe vẫn ấm áp thoải mái dễ chịu.
Cuộc chiến của hai người đã kết thúc.
Mặt Lý Mạn đỏ bừng, rúc vào trong ngực Trần Mặc, có chút xấu hổ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai người đã chiến đấu ở phía sau xe, mọi thứ một mảnh hỗn độn.
Trần Mặc đến lúc này mới biết mục đích Lý Mạn lái xe đến đây là gì.
Không ngờ nàng ấy lại đạt được mục đích.
Cũng may Trần Mặc thực lực mạnh mẽ, mới ngăn cản nàng lại, không để nàng lại nổi lên những ý đồ xấu xa nào nữa.
Bây giờ Trần Mặc đã phản ứng lại.
Hèn chi Lý Mạn không cho mình triệu hồi khô lâu binh lính, nàng ấy đây là ngại.
Sợ khi hai người đang "chiến đấu" thì có người vây xem.
Hai người nghỉ ngơi trong xe một lát, thu dọn đồ đạc, mặc chỉnh tề lại rồi mới trở về chỗ ngồi phía trước.
Bên ngoài, gió tuyết đã bắt đầu rơi lớn.
Lý Mạn khởi động xe, bật đèn xe lên, soi sáng con đường phía trước.
Chiếc xe lắc lư một hồi cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển, vượt qua trận tuyết lớn tiến về thành Tuyết Long.
Tuyết càng lúc càng rơi lớn, đường phía trước nhanh chóng trở nên mờ mịt.
May mắn thay, Lý Mạn rất quen thuộc nơi này, ngược lại vẫn có thể kiên trì lái xe về phía trước.
Chỉ là vì đường xá không rõ, nàng lái xe rất chậm.
Kết quả, đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó.
Khi đi ngang qua một sườn núi thấp, xe bị trượt, bánh xe sau bị rơi xuống một rãnh sâu bên cạnh đường.
Lý Mạn cố gắng điều khiển xe nhiều lần nhưng xe không thể nào đi ra được.
Trong vùng hoang dã ở bắc cảnh phủ đầy băng tuyết, tình huống này rất phổ biến, đối với người bình thường thì đây có thể là nguy cơ chí mạng.
Nhưng đối với những người có nghề nghiệp, thì đây không tính là chuyện gì lớn.
Bọn họ chỉ cần xuống xe, cho xe vào không gian ba lô, sau đó lại lấy xe ra ở một nơi an toàn là được.
Không cần tốn chút sức lực nào.
Chỉ là bên ngoài quá lạnh, còn phải xuống xe chịu lạnh ở bên ngoài.
Hai người vừa trải qua một cuộc vận động kịch liệt, mồ hôi trên người còn chưa hoàn toàn biến mất.
Trần Mặc đưa tay ngăn Lý Mạn lại khi nàng đang chuẩn bị mặc thêm áo bông xuống xe, hắn vung tay lên, triệu hồi khô lâu binh lính ở bên ngoài xe.
Mấy khô lâu binh lính cùng nhau ra sức, rất nhẹ nhàng đưa xe ra khỏi chỗ bị sụp.
Nhất là khô lâu Tank, được thuộc tính Thổ gia trì, sức mạnh vô cùng lớn, chuyện nhỏ này đối với bọn nó không phải là vấn đề.
Lý Mạn nhìn đám khô lâu binh lính đang nâng xe bên ngoài thì lập tức nghĩ đến lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật.
Cũng là ở trong một hoàn cảnh như thế này.
Chỉ có điều, lần đó là ở trong một chiếc xe đẩy nhỏ hẹp, khô lâu binh lính nâng họ vượt qua dòng triều trùng đang cuồn cuộn mãnh liệt, gắng sức chạy trốn.
Trần Mặc cũng nhớ lại cảnh tượng đó, hai người nhìn nhau, mỉm cười hiểu ý.
Trần Mặc nắm chặt tay Lý Mạn, cảm nhận được sự trơn truột trong lòng bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận